Giang Sóc tùy ý và tùy hứng, tuy nhiên sau cả ngày cũng phát hiện ra sự bất thường của cô, anh rất chắc chắn, An Vu đang trốn tránh anh.
Anh hít một hơi thật sâu và hỏi cô: "Tôi không có đồng ý với cô ta, tôi không biết cô ta là ai."
Giang Sóc giải thích với An Vu.
Cô gái đó chuẩn bị một bài tỏ tình rất dài nhưng Giang Sóc không nghe lọt nổi một câu, bởi vì trái tim của anh sớm đã đặt ở chỗ của An Vu rồi.
Cuối cùng, anh ngắt lời cô ta, nói rằng mình không biết cô ta là ai.
"Tớ biết." Cô gái đó thực sự rất can đảm, cô ta tranh thủ cơ hội nói: "Không biết cũng không quan trọng, chúng ta có thể bắt đầu từ bạn bè, thời gian về sau..."
Giang Sóc lạnh lùng ngắt lời cô ta: "Nhưng tôi tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên."
Những lời nói đến bên miệng thì dừng lại, cô gái đó nhận ra điều gì đó, sửng sốt một chút rồi đôi mắt dần dần đỏ lên.
Giang Sóc nói xin lỗi với cô ta, sau đó nhanh chóng chạy xuống cầu thang và đuổi theo.
"Những bức thư đó tôi đã trả lại, cũng không đọc một bức thư nào." Giang Sóc nhìn cô, kiên nhẫn giải thích: "Tên của các cô gái đó tôi cũng không biết, tôi..." "Giang Sóc." An Vu ngắt lời anh.
Cô hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm để nói chuyện với anh: "Gần đây, chúng ta cũng đừng thân thiết quá."
Ở phía xa xa có người đang vội vàng chạy về phía hành lang, đèn kích hoạt bằng giọng nói bật sáng rồi mờ đi khi người kia bước đi.
Hai người đứng ở một góc khuất, bụi cây đã che khuất ánh sáng và chỉ còn lại bóng tối.
Giang Sóc không nói gì, đôi môi mím thành một đường thẳng, ánh sáng quá mờ tối cho nên cô không thấy rõ sắc mặt của anh.
An Vu do dự nhích mũi chân.
Giọng điệu bình tĩnh của Giang Sóc vang lên: "Cho nên, cậu thật sự đang trốn tránh tôi?"
An Vu không nói gì.
Anh tiếp tục hỏi: "Vì sao?"
Giọng nói của chàng trai dường như không có một cảm xúc nào, anh đứng trước mặt của An Vu, bóng dáng cao lớn hoàn toàn che khuất bóng dáng gầy gò của cô.
Cơ thể nhỏ bé run rẩy, cô từ từ mở miệng nói: "Tôi chỉ muốn học tập chăm chỉ."
An Vu lấy tay xoa làn váy đồng phục của mình rồi nói: "Tôi thấy có chút phiền phức."
Cô không nói ra tất cả, nơm nớp lo sợ cúi đầu xuống.
Nhưng những lời không nói ra đó đã thể hiện ý nghĩa của nó.
Ánh mắt Giang Sóc lạnh nhạt, một lúc lâu sau bả vai của anh buông xuống, mở giọng khàn khàn chế giễu: "Sợ có liên quan với tôi như vậy sao?" Anh nghĩ cô có thể cảm nhận được điều đó.
Làm nhiều chuyện như vậy, ai cũng có thể nhìn ra được cô đặc biệt với anh như thế nào.
Giang Sóc không nói thẳng ra là mình thích cô, vì sợ cô bỏ chạy, cho nên anh vẫn ở bên cạnh cô mà không phá vỡ đi tấm cản trở mỏng manh kia.
Lâu như vậy mà cô vẫn từ chối anh.
Giang Sóc bỗng nhiên cảm thấy thật thất bại.
Anh muốn hét lên, muốn nắm lấy bả vai của cô mà hỏi, chẳng lẽ cô không nhìn ra được anh thích cô hay sao?
Nhưng cô đang run rẩy, đang sợ hãi.
An Vu không có trả lời câu hỏi của anh.
Tay Giang Sóc nắm chặt thành nắm đấm, anh quay lưng lại, thở ra một hơi thật sâu.
"Tôi hiểu rồi. "
"Cậu đi trước đi." Anh nói.
An Vu ngẩng cằm lên, mở miệng định nói chuyện.
"Tôi không sợ tin đồn."
Giang Sóc ngắt lời cô, giọng nói rất lạnh lùng: "Sau này tôi sẽ không làm phiền cậu, tôi sẽ cách cậu xa một chút."
An Vu rời đi rồi.
Cả người Giang Sóc dựa vào cây cột, bụi cây ở phía sau xào xạc rung động.
Gió đêm ào ạt thổi qua, tà áo của anh tung bay trong gió, cảm giác thất bại như nước biển ập vào tim, lòng ngực anh giống như bị kim đâm vào, đau đớn vô cùng.
Anh chưa bao giờ yêu, đây là lần đầu tiên anh dùng sự chân thành của mình để theo đuổi một cô gái.
Không có kinh nghiệm, vụng về và chậm chạp. Nhưng điều này đã chứng minh sự nỗ lực và cố gắng dường như không mang lại một chút hồi đáp nào, chỉ đổi lấy được cô trốn tránh anh như tránh rắn rết mà thôi. Giang Sóc im lặng, chiếc bật lửa phát ra một ngọn lửa nhỏ.
Anh cúi đầu xuống, lấy một điếu thuốc từ trong túi và bắt đầu hút.
Trong trường học cũng có rất nhiều người hút thuốc, sau khi đá bóng xong, một đám người sẽ ngồi xổm trên bậc thềm đá để nhả khói, có người nhét một điếu thuốc vào túi quần của anh.
Giang Sóc vốn không hút thuốc nhưng lúc này lại tự nhiên cầm lấy điếu thuốc ra.
Trong góc khuất có một đốm lửa nhỏ, sương mù vây quanh.
Một điếu thuốc đang cháy, chỉ còn lại nửa điếu.
Chưa kịp hút xong, anh đã dập tắt điếu thuốc, đứng dậy đi về phía khách sạn.
Bây giờ đã là cuối mùa thu, quá lạnh lẽo.
Giang Sóc đuổi theo đến đường phố bên ngoài trường học mới nhìn thấy bóng lưng của cô gái, anh tự giễu một tiếng, đút tay vào túi và đi chậm lại.
Hôm sau, Giang Sóc thực sự làm theo những lời anh nói, bắt đầu xa lánh cô.
Hai người không ai nói gì, ngoại trừ lúc đi học, thời gian nghỉ ngơi hầu như Giang Sóc sẽ không ngồi ở chỗ của mình. Thật trùng hợp, vào buổi chiều, Bùi Hưng Nhân kêu An Vu đi ra ngoài để bàn bạc chuyện đổi chỗ ngồi với cô.
An Vu nhướng mày, trong lòng ngực run nhẹ.
Bùi Hưng Nhân dịu dàng an ủi cô: "Đây là vấn đề của giáo viên, vốn dĩ định sắp xếp chuyện đổi chỗ cho em và Giang Sóc, kết quả bận rộn quá lại quên mất chuyện này."
"Em cứ học tập như bình thường, có chuyện gì phức tạp thì nói cho giáo viên."
Bùi Hưng Nhân không có nói thẳng ra, các thầy cô cũng không phải không nghe thấy chuyện bên ngoài, chuyện của An Vu và Giang Sóc đã truyền đến hai lỗ tai của ông ấy.
Sau khi trở thành bạn cùng bàn với An Vu, ông ấy có thể nhận ra những thay đổi của Giang Sóc, chàng trai này chưa bao giờ biết kiềm chế bản thân, người từng trải đều có thể nhìn thấy được sự khác thường của anh.
Bùi Hưng Nhân không nghe An Vu giải thích, ông ấy còn nghĩ rằng cô gái nhỏ này da mặt quá mỏng không dám đổi, cuối cùng ông ấy tự chủ trương thay đổi chỗ ngồi cho cô.
Bạn cùng bàn của cô là Trình Du Ninh, Bùi Hưng Nhân đã điều tra từ trước, ông ấy biết hai cô gái này có quan hệ tốt.
Lúc Giang Sóc trở về, vị trí của An Vu đã được thay đổi được một nửa.
Anh mặc một chiếc áo màu đen, trên trán có vệt nước, anh đang nói cười cùng đám bạn và đi vào từ cửa sau.
Nhìn thấy người khác, toàn bộ lớp học im lặng ngay lập tức.
Giang Sóc ngước mắt lên, khi nhìn thấy chiếc bàn trống rỗng bên cạnh bàn mình, nụ cười dần phai nhạt.
An Vu đứng bên cạnh Trình Du Ninh, cô nhìn qua với một vẻ sợ sệt.
Cô đi tới để di chuyển những đồ vật trong học bàn, Giang Sóc không nói gì, chỉ ôm quả bóng nhìn chằm chằm vào cô.
An Vu cảm nhận được trên đầu mình có một ánh mắt nóng rực.
Ngay cả hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng.
Tiền Đạc Hâm gãi gãi đầu, thay anh mở miệng: "Cái đó, An Vu à, cậu đang làm gì vậy, đổi chỗ sao?"
An Vu gật đầu.
"Đang yên đang lành ngồi chỗ này, thay đổi chỗ ngồi làm cái gì?"
Chu Noãn Xu xen vào nói: "Lão Bùi đã đổi chỗ, vốn là định đổi chỗ mà."
Tiền Đạc Hâm quay đầu: "Cái gì? Lão Bùi có ý gì, ông ấy đang làm cái trò gì vậy?"
Dứt lời, cậu ta lặng lẽ nhìn Giang Sóc.
Giang Sóc vẫn đứng tại chỗ, trên mặt không có cảm xúc gì.
Tiền Đạc Hâm thở dài.
Giang Sóc nhìn An Vu một lúc, cuối cùng cũng không nói gì cả.
Anh ném quả bóng cho Tiền Đạo Hâm, bước tới và cầm chồng sách ở trên bàn của An Vu.
"Ngồi chỗ nào?"
"Hȧ?"
An Vu ngẩng đầu: "Hả?"
"Chỗ ngồi mới."
"Bên cạnh Trình Du Ninh."
Anh gật gật đầu, im lặng giúp cô chuyển đống sách đến bên cạnh chỗ của Trình Du Ninh.
Lúc đi đến, Giang Sóc ngước mắt nhìn Trình Du Ninh một cái, Trình Du Ninh sợ tới mức run lên, có chút sợ hãi.
Cô cũng không phải là muốn cướp bạn cùng bàn của cậu ta!
An Vu đổi chỗ một cách thuận lợi, Trình Du Ninh ngồi ở hàng thứ tư, những học sinh lớp A8 ngồi phía trước đều là những học sinh giỏi, ở trong lớp thảo luận vấn đề rất sôi nổi.
Thành tích của An Vu rất tốt, sau khi đổi chỗ ngồi lên phía trước, tất cả mọi người đều đến hỏi cô mấy vấn đề học tập. Bầu không khí học tập mạnh mẽ, thời gian dường như trôi qua rất nhanh. An Vu rất hiếm khi quay người lại, cô sợ ngẩng đầu sẽ nhìn thấy ánh mắt của Giang Sóc.
Cô nợ Giang Sóc một lời giải thích nhưng lại có một chút sợ hãi.
Buổi tối, lúc ăn cơm Chu Noãn Xu lại nói về chuyện này.
Chu Noãn Xu: "Nhất định là Lão Bùi đã lên diễn đàn xem, mấy ngày hôm trước có rất nhiều bài đăng về hai người, chắc chắn thầy ấy đã biết được chuyện của hai người."
Trình Du Ninh: "Hôm nay Giang Sóc giúp An Vu chuyển sách vở đã làm tớ sợ chết khiếp, tớ sợ cậu ta đánh tớ."
Chu Noãn Xu: "Cũng kỳ lạ là cậu ta không có phản ứng gì, trước đây nếu là như vậy thì khẳng định cậu ta sẽ đi tìm Lão Bùi để tranh luận, có chút khác thường."
Chu Noãn Xu cắn một miếng thịt, cô ấy nghiêng đầu thấy An Vu cầm chiếc đũa không hề nhúc nhích, trên mặt mang tâm sự nặng nề.
Chu Noãn Xu nháy mắt vài cái rồi hỏi: "Vu Vu, cậu và Giang Sóc có chuyện gì vậy?"
Mí mắt An Vu run rẩy.
"Cãi nhau hả?"
An Vu im lặng một lúc, sau đó mới gật đầu.
Chu Noãn Xu ồ một tiếng, thế mà cô ấy lại đoán trúng.
"Chuyện như thế nào?"
An Vu cũng không biết nói như thế nào, cũng không biết chuyện này có tính là cãi nhau hay không.
Cô nói ra những lời nói trong lòng mình, bởi vì độ nổi tiếng của cậu ấy, An Vu cảm thấy bản thân mình bị mọi người nhìn chằm chằm khắp mọi nơi. An Vu là một cô gái ngột ngạt, cũng không có cởi mở lắm, những tin đồn này đã mang lại nhiều rắc rối cho cô.
An Vu chân thành nói ra sự thật, cô muốn tránh xa anh một chút khi có người khác.
Bây giờ anh đã làm như cô mong muốn, thật sự không đến tìm cô nữa.
Nhưng không biết vì cái gì, An Vu dường như không hề thấy vui vẻ, thậm chí lại cảm thấy có chút cô đơn.
Nghe An Vu nói xong, Chu Noãn Xu và Trình Du Ninh đều không nói gì, chỉ nhìn nhau.
Chu Noãn Xu lẩm bẩm tự nói: "Trách không được."
"Không phải cãi nhau, chỉ là cậu ta đang tức giận."
Trình Du Ninh: "Tức giận cái gì? Không phải cậu ta nghe An Vu nói xong mới..."
"Trình Du Ninh, đồ ngốc nhà cậu, Vu Vu không hề có ý đó." Chu Noãn Xu ngắt lời của cô ấy.
"Cậu ấy muốn cách xa cũng không phải xa như vậy, không phát hiện ra cậu ấy cố ý cách xa Giang Sóc sao?"
Tuy nhiên, cố tình xa cách.
Xa cách không được.
Chu Noãn Xu nhìn An Vu không hề động đậy thức ăn, vẻ mặt mang đầy tâm sự.
Cô ấy nở một nụ cười.
ồn ào, ầm ĩ, cảm xúc sẽ tăng lên.
Thủ đoạn của cặp đôi này thật ấu trĩ.
Nhưng coi như cũng tốt.
Buổi tối, Lưu Hạo tổ chức một cuộc chơi, đi đến chỗ giải trí mới mở của nhà Tạ Xuyên, nơi này nằm trong khu thương mại trong tập đoàn của chú Giang Sóc.
Trong hộp đêm có rất nhiều tiết mục giải trí, Lưu Hạo bảo mọi người gọi thêm người tới, bữa tiệc tụ tập buổi tối vô cùng náo nhiệt.
Nửa người của Giang Sóc hơi cúi xuống, anh đẩy cây gậy dài trong tay, những quả bóng va chạm vào nhau rồi rơi xuống.
Đã rất lâu rồi anh không có tụ tập gặp mọi người, cho nên khi mọi người nhìn thấy Giang Sóc cũng có mặt, bọn họ chưa kịp phản ứng lại.
Trình Bạch Hủy là người biết được tin tức đầu tiên, cô ta cố ý mặc một chiếc váy ngắn với chiếc thắt lưng lấp lánh và trang điểm thật xinh đẹp.
Giang Sóc không đến dự sinh nhật của cô ta, cô ta cũng đã xem diễn đàn, chàng trai đứng trước mặt này, dáng người thon gọn cùng khuôn mặt tuấn tú, nhìn vô cùng chói mắt.
Tầm mắt của cô ta rơi xuống đôi chân thon dài và mạnh mẽ trong chiếc quần short, cô ta cảm thấy có chút hối hận vì sự thư giãn và rút lui của mình trước đây.
Giang Sóc không hề bị gì cả, thế mà chính mình lại tin vào lời quỷ quái của cậu ấy.
Trình Bạch Hủy muộn màng nhận ra là anh cố ý lừa dối cô ta, đó cũng coi như là bài kiểm tra đối với cô ta.
Cô ta cố gắng nhớ lại những hành vi mà trước đây mình làm, cũng may, cô ta cũng không có biểu hiện quá trái ngược. Sau khi Trình Bạch Hủy nghe chuyện của Giang Sóc và An Vu, cô ta không cam lòng, sau đó lại tìm anh vài lần, điều này vừa vặn có thể che dấu được sự lùi bước trước đây của cô ta.
Trình Bạch Hủy thở phào nhẹ nhõm, nghĩ lại lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Cô ta cười cười, bưng một ly cocktail màu cam ở trên bàn rồi đi đến bên cạnh Giang Sóc và đưa nó cho anh.
Giang Sóc vừa đánh bóng xong, anh nghiêng đầu nhìn cô ta một cái, Trình Bạch Hủy nâng ly lên, anh không nói gì, chỉ đưa tay nhận lấy.
Trình Bạch Hủy ngay lập tức vui mừng.
Trong lúc chơi trò chơi, Trình Bạch Hủy tận dụng cơ hội ngồi xuống bên cạnh Giang Sóc.
Có rất nhiều người vui vẻ chơi đùa, mọi người thay đổi một số trò chơi để cùng chơi, chẳng hạn như trò chơi đếm số, sự thật hay mạo hiểm, đoán kích thước...
Phản ứng của Giang Sóc rất nhanh, sau khi chơi mấy vòng thì anh chưa nhận trừng phạt nào.
Những người còn lại không phục, bọn họ đổi sang trò chơi may mắn, cuối cùng thì Giang Sóc bị cũng thua một lần.
Mọi người bắt đầu ồn ào, rốt cuộc cũng có thể gây rắc rối cho anh.
Bọn họ vừa mới trả lời những câu hỏi cũng không đứng đắn gì, có thể trả lời thì trả lời, không thể trả lời thì uống rượu.
Giang Sóc dựa người lên chiếc sô pha rồi cười, dáng vẻ của anh lười biếng, không hề sợ hãi.
Nhưng cho dù anh tùy tiện như vậy, những người anh em quen biết đều không dám đi vuốt chiếc vảy ngược đó của anh, bọn họ chỉ dám hỏi những chuyện trước đây mà thôi.
Tuy nhiên, Trình Bạch Hủy thì không, cô ta vẫn còn một vấn đề nghẹn ở trong lòng muốn hỏi ra, rốt cuộc Giang Sóc lại thua một lần nữa, cô giành trước hỏi: "Giang Sóc, chuyện của cậu và An Vu là thật hay là giả?"
Khi cô ta hỏi ra, toàn bộ căn phòng rơi vào im lặng.
Mấy người con trai mở to miệng, ra hiệu cho nhau, vừa đổ mồ hôi thay cho Trình Bạch Hủy, vừa muốn xem chuyện vui.
Trình Bạch Hủy có chút căng thẳng, cô ta véo véo làn váy, cũng sợ bản thân mình quá xúc động.
Cô ta chuẩn bị nói mình muốn đổi sang câu hỏi khác, kết quả lại nghe được giọng nói của Giang Sóc vang lên.
"Giả."
Sau khi anh nói xong, tất cả mọi người đều nhìn sang.
Giang Sóc khoanh chân lại, vẻ mặt bình tĩnh, dường như không có gì khác thường.
Trình Bạch Hủy thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cô ta mừng thầm, thì ra Giang Sóc và An Vu hoàn toàn không ở bên nhau.
Trình Bạch Hủy nở một nụ cười khinh thường, cũng đúng, xuất thân của An Vu như thế, làm sao Giang Sóc có thể coi trọng cô ta được.
Bởi vì Trình Bạch Hủy đã dẫn đầu, những người khác cũng bắt đầu nóng lòng muốn tìm hiểu cuộc sống riêng tư của Giang Sóc.
Một người vội vàng giơ tay lên trước và hỏi anh: "Vậy cậu có thích người nào không?"
Lại là một chủ đề nóng bỏng.
Giang Sóc không suy nghĩ, thốt ra.
"Có."
Ngay lập tức, tất cả mọi người bắt đầu ồn ào, tiếp tục chơi trò chơi.
Giống như ăn ý kết hợp muốn Giang Sóc thua.
Sau khi chơi thêm vài lần, có vài người thua, cuối cùng cũng đến lượt anh.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào anh với sự hứng thú, ai cũng muốn hỏi câu tiếp theo nhưng lại không dám hỏi.
Bởi vì câu hỏi vừa nãy, Trình Bạch Hủy được tiếp thêm can đảm, cô ta chủ động hỏi câu hỏi đó ra.
"Vậy người mà cậu thích, là ai?"
Sau vài tiếng ồn ào, tất cả mọi người đều mong chờ nhìn Giang Sóc.
Câu hỏi này rất mạnh bạo, ai cũng muốn biết đáp án.
Nhưng lần này Giang Sóc lại không trả lời.
Anh rơi vào im lặng, nét mặt trở nên u ám, hàng mi khẽ rũ xuống.
Đôi môi anh mím chặt.
Anh nghiêng đầu nhìn Trình Bạch Hủy, sau đó cười lạnh nói: "Không phải cậu."
Nụ cười của Trình Bạch Hủy cứng lại, khuôn mắt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Giang Sóc không trả lời, anh nhìn xuống đồng hồ.
Giang Sóc đứng dậy uống hết ba ly rượu, sau khi đặt ly trên bàn, anh cầm áo khoác rồi rời đi.
Tạ Xuyên từ bên ngoài đẩy cửa đi vào, đúng lúc đối mặt với Giang Sóc.
"A Sóc, cậu đi đâu vậy?"
Cậu ta nghi hoặc sờ cổ mình: "Không thì chơi thêm một lát nữa, lúc này mới có vài giờ, tiết tự học buổi tối ở trường còn chưa kết thúc."
Giang Sóc không để ý đến cậu ta, người đã biến mất ở cửa.
Tiền Đạc Hâm tự mình rót rượu, cậu ta cách Lưu Hạo rất gần, lắc đầu nói nhỏ: "Tiết tự học chưa kết thúc nhưng chờ cậu ta đến trường thì chuông cũng vang lên."
Là bạn bè của nhau, Giang Sóc đi đâu là điều không cần nói cậu ta cũng biết.
Trước đây, Giang Sóc sẽ không bao giờ học tiết tự học buổi tối. Từ khi An Vu đến đây, cậu ta không đi chơi với bọn họ như bình thường nữa mà ở lại trường để cùng cô ấy học tập.
Nếu không phải hôm nay cậu ta tức giận, làm sao mà cậu ấy sẽ ra ngoài chơi với bọn họ?
Lưu Hạo cảm thấy khó hiểu, cậu ta thì thầm: "Không phải chỉ đổi chỗ thôi sao, còn tức giận như vậy."
Tiền Đạc Hâm nói: "Cậu thì biết cái gì, đây chỉ là đổi chỗ thôi sao? Bản chất của việc đổi chỗ không ngồi cùng nhau này có thể so sánh với việc yêu xa hoặc ly hôn đó."
Lưu Hạo đáp: "Chuyện này quan trọng như thế, vậy thì vì sao còn không từ bỏ?"
"Cậu ta từ bỏ sao? Chỉ sợ là càng ngăn cản càng hăng hái hơn."
Tiền Đạc Hâm cười nói: "Chỉ có ba ly như vậy, cậu ta đã tự dỗ mình xong rồi."