Kẹo Đường

Chương 8: " Tôi sẽ bảo vệ cậu! "




"Mấy chú ơi đừng mà, con nói thật đấy! Dù mấy chú có tìm khắp nhà cũng chẳng thấy mẹ con đâu cả." Cô lấy thân người bé nhỏ chặng ngay cổng không muốn cho họ vào, gắng giải thích.

Cô làm thế này cũng chỉ là lấy trứng chọi với đá mà thôi, vô ích! Một cô bé nhỏ người như cô thì có thể giữ chân bốn năm người đàn ông trong bao lâu? Mặc cho cô cầu xin, ngăn chặn thì chẳng ai để lời nói của cô vào lỗ tai cả, họ đẩy cô sang một bên ngã vào thân cây ngay bên cạnh, lưng va chạm vào thân cây thô cứng khiến cô một phen đau nhức.

Ngân Tâm đứng bên ngoài không dám vào, hồi hộp chờ đợi, tay phải cuộn tròn, tay trái bao lấy tay phải lo lắng.

Hai phút sau bọn họ bước ra ngoài với khuôn mặt tức giận, tên đại ca vò đầu giẫm chân mắng: "Chết tiệt! Nó trốn đi đâu rồi?"

"Đại ca! Nếu không tìm thấy thì có nên đập đồ, tìm đồ siết không? Hay là trở về?" Một tên đàn em hỏi.

"Đập nát cái chỗ này cho tao! Xem có đồ nào giá trị thì mang về!"

Nghe thấy bọn họ muốn đập đồ, còn sợ hãi chạy đến cầu xin bọn xã hội đen khẩn thiết: "Cầu xin chú đừng mà, đừng mà! Chú ơi chú có thể lấy đồ nhưng đừng đập phá có được không?"

"Mày nghĩ gì mà cầu xin tao? Trong nhà mày còn mấy món đồ có giá trị thì tụi tao siết, tụi tao đến đây không phải là để dạo chơi mà tay không trở về, phải có thứ giúp tụi tao xả giận chứ! Không nói nhiều tránh ra!"

"Chú ơi! Chú ơi đừng..." Cô khóc hết nước mắt cố giữ họ lại.

Hắn thẳng thừng xô cả ngã xuống nền đất một cái thật mạnh, khiến khuỷu tay cô trầy xước hết cả, đau rát vô cùng. Cô nhẫn nhịn cơn đau, từ từ đứng dậy trong khi họ đã bắt đầu đập phá từng món đồ cả trong lẫn ngoài, cô biết mình không thể cứ thế này mãi, cuối cùng lại dũng cảm nói lớn: "Nếu các người cứ mãi đập phá tôi sẽ báo cảnh sát, tố cáo các người! Thứ nhất tội xâm nhập gia cư bất hợp pháp quy phạm quyền công dân. Thứ hai tội cướp đoạt tài sản, cố ý làm hư hỏng tài sản của người khác. Thứ ba chính là hành vi cố ý gây thương tích cho trẻ vị thành niên và tổn hại đến sức khỏe của tôi, đây chính là luật hình sự, các người nhất định sẽ phải vào tù. Báo cho các người biết, tôi chỉ mới 16 tuổi!"

Khi nghe đến những lời này của cô tất cả đều dừng tay lại, bốn cặp mắt nhìn về phía cô trong ngạc nhiên. Thế nhưng chưa đến một phút bọn họ nhìn nhau rồi cười phá lên, thái độ vô cùng xấc xược, khinh thường cô, tên đại ca hùng hổ đi tới.

"Này con nhóc! Mày tưởng nói như thế là bọn này sợ chắc! Kiện đi! Báo đi!" Hắn vừa nói vừa dùng tay đẩy cô, khích cô đủ điều.

Hắn đẩy cô từng chút khiến cô càng lùi ra xa, thái độ hắn vô cùng đắc ý khiến cô không còn chút máu, mặt trắng bệch. Cứ tưởng hâm doạ bọn họ như thì họ sẽ biết sợ mà rời đi, nhưng cũng không ngờ, họ lại quay lại thách thức Ngân Tâm. Cô cảm thấy không ổn liền quay người định chạy đi lại va phải người ở phía sau một cách bất ngờ, chàng trai ấy nắm lấy tay cô giúp cô giữ thăng bằng. Cô úp mặt vào người kia, khi ngược mắt lên lại phát hiện người vừa giúp mình là chàng trai mình vừa gặp mấy ngày trước. Chính là chàng trai tóc trắng bạch kim xám hôm trước mà cô đã nghĩ chỉ là kỉ niệm.

"Kẹo đường!" Hắn nhìn kỹ thì mới nhận ra cô.

Cảm xúc đầu tiên khi gặp lại anh một lần nữa không phải là một ánh mắt bất ngờ hay vui mừng gì cả, ánh mắt cô dành cho anh là ánh mắt cầu cứu thiết tha. Cô vội nói: "Giúp... giúp tôi với!"

"Tại sao tôi phải giúp cậu?" Trái ngược với sự hoảng loạn của cô, giọng nói hắn bình thản chẳng mấy vội vàng hỏi cô.



"Làm ơn với! Giúp tôi..."

"Tôi giúp cậu thì tôi... được gì?" Anh nghiêng đầu hỏi.

"Cậu muốn gì tôi cũng đồng ý!" Trong giây phút hoảng loạn, cô chẳng suy nghĩ gì nhiều liền buộc miệng nói ra câu nói mà đa số ai cũng mong đợi khi giúp người.

Anh hài lòng mỉm cười nhìn cô, rồi sau đó thay đổi thái độ ngay lập tức, nắm lấy tay cô đưa ra đằng sau mình không ngần ngại. Anh nhíu mày, nhìn từng người với ánh mắt tia lửa điện như muốn đánh chết từng người, rồi đưa ánh mắt ra sau nhìn cô bình tĩnh nói: "Tôi bảo vệ cậu!"

"Thằng nhóc này lại là ai đây? Anh trai con nhóc đó à? Trông mày cũng có vẻ có tiền đấy! Hay là trả giùm em gái đi!" Hắn kiêu ngạo nói.

Anh hiên ngang, tỉnh táo nói: "Dù có đánh các người tả tơi nằm xuống đất thì cũng chỉ được xem là tự vệ thôi!"

"Ôi chao! Muốn đánh nhau à? Vậy thì ông mày chiều mày vậy! Xông lên!"

Tên đại ca vừa dứt lời lũ đàn em ở đằng sau như giặc mà lao về phía trước không suy nghĩ. Có vẻ hắn trả cho họ rất nhiều tiền nên họ mới bán sống bán chết, liều mạng mà làm việc cho hắn. Hoặc cũng có thể là họ nghĩ anh chỉ là một con kiến nhỏ, chẳng là gì trong mắt chúng. Không nói nhiều nữa, Hoài Du đứng ngay một chỗ sẵn sàng nghênh đón từng tên. Tên đầu tiên lao lên muốn đấm vào mặt anh nhưng chưa kịp thực hiện đã bị anh chặn lại bằng một tay, dùng chân đá ngay vào bụng hắn khiến hắn nhào thẳng mông xuống đất. Tên thứ hai chạy về phía anh, làm anh cho thẳng một cú đấm vào mặt khiến hắn choáng váng tiếp đất mạnh mẽ. Tên thứ ba và thứ tư trong có hơi hoảng vì cú đánh mạnh bạo vừa rồi của anh, liền chần chừng không dám bước lên, Lạc Hoài Du chạy lại cho từng người vài quyền, còn không quên bắt lấy cành cây cho mỗi người vài roi. Tên đại ca hoang mang vì không ngờ lại không phải người có thực lực như vậy! Đứng trước gương mặt không chút biến sắc và thái độ khinh bỉ của anh, hắn teo cả cơ, mềm nhũn người, ngã bẹp xuống nền đất.

"Cũng phải trả lại vết tích mà ông đã làm với kẹo đường chứ nhỉ?" Anh cười nhếch mép cố ý hỏi.

"Đừng mà! Tụi bây đâu xông lên!"

"Cẩn thận!" Cô lớn tiếng nói.

Nghe hiệu lệnh của tên đại ca, một tên ở phía sau đứng dậy cầm lấy khúc gỗ đập thẳng vào vai trái của anh nhân lúc anh không chú ý. Anh nhăn nhó trong khá đau nhưng không nói thành tiếng, lạnh lùng quay đầu nhìn tên vừa đánh mình, không ngần ngại cho từng tên vài cú đấm vào bụng vào má.

Sau vài phút đánh nhau, cả bọn đều nằm dưới đất, than đau không ngừng nghỉ, tuyệt vọng xin tha: "Cầu xin cậu tha cho chúng tôi! Đừng đánh nữa, bọn tôi đau lắm rồi! Đừng đánh nữa."

"Vẫn chưa trả lại cho ông vết tích của kẹo đường! Đừng vội xin tha."

Lần này không chậm trễ nữa, anh dứt khoát đấm cho tên đại ca hai phát, sau khi đánh xong còn không quên đe doạ: "Nếu muốn đi đòi nợ thì đi tìm con nợ mà đòi, đừng có ức hiếp người không liên can! Cũng đừng đập phá đồ đạc của họ. Lần này chỉ là vài cú đánh, gây ra vài vết thương bởi Lạc Hoài Du này! Nhưng mà lần sau thì người thực hiện mấy cú đấm đó là vệ sĩ chuyên nghiệp đấy! Hiểu chưa?"



"Vâng... vâng chúng tôi hiểu rồi ạ! Chúng tôi biết lỗi rồi"

"Cút!"

Ngay lập tức sau hiệu lệnh của anh, bọn đòi nợ co chân co cẳng mà chạy thật nhanh ra khỏi khu nhà cô. Sau khi giải quyết được mọi chuyện, cô mới an tâm chạy đến gần anh, lo lắng hỏi: "Cậu bị thương ở vai rồi... cậu ngồi xuống đi, đợi tôi lát."

"Không cần, lo cho nhà cậu trước đi!"

Hoài Du nhắc nhở cô mới nhớ ra, ngay lập tức chạy lại mấy chậu cây của mình, mọi thứ gần như vỡ tan hết cả rồi, chẳng còn chậu hoa nào nguyên vẹn cả. Cô đau lòng ngồi xuống nhặt từng miếng sứ bị vỡ vụn. Những chậu hoa cô yêu hơn cả bản thân, vỡ hết rồi. Là chậu hoa bố cô tự tay làm tặng cho cô để trồng hoa khi còn lúc nhỏ, cô đã cẩn thận cất giữ nó xuống nhiều năm qua, trồng hoa bố thích trong chậu hoa bố làm là điều mà ngày giỗ năm nào cô cũng sẽ thực hiện. Giờ thì không còn nữa rồi! Lòng đau như cắt, khóc không thành tiếng, uất ức nhìn từng mảnh vỡ.

Dường như cảm nhận được cô đang khóc, anh liền lại gần ngồi xuống ngay cạnh cô rồi nhìn những chậu hoa bị vỡ. Hoài Du nhìn thấy như thế cũng vô cùng tiếc, chậu hoa rất đẹp, hoa tinh khôi được trồng cũng rất đẹp.

Biết cô không vui Hoài Du nhẹ nhàng bắt chuyện với cô: "Là thứ quan trọng của cậu sao?"

"Của bố tôi để lại." Cô thút thít trả lời.

"Cậu không thể cứ khóc thế này mãi... chậu hoa cũng sẽ không tự động hàn gắn lại, chuyện đã xảy ra có không muốn cùng sẽ xảy ra. Chuyện trước mắt là thu những vụn sứ này rồi lưu giữ lại, vật quan trọng thì phải được giữ gìn, mặc dù nó không còn nguyên vẹn nhưng cũng phải đầy đủ. Sao đó đi mua một vài chậu khác trồng lại hoa. Dù sao thì cũng đẹp thế này!"

Mặc dù anh chẳng thể an ủi cô một cách dịu dàng nhất, nhưng lại giúp cô bình tĩnh lại và thực hiện chuyện mà cô nên làm tiếp theo. Anh nói đúng! Không thể khóc mãi, nhưng nỗi buồn khó mà vơi, tiếng khóc dần nhỏ đi rồi tắt hẳn, anh giúp cô thu nhặt lại mảnh vỡ rồi bỏ vào trong một chiếc hộp.

Sau khi tươm tất cô vào nhà lấy hộp sơ cứu y tế, nhưng hết cả rồi, cô chạy ra ngoài nói với anh: "Đến nhà thuốc!"

"Để làm gì?"

"Mua bông băng thuốc đỏ để sơ cứu vết thương trên vai của cậu."

"Còn vết thương trên tay cậu thì sao? Định mặc kệ à? " Anh đưa mắt nhìn xuống khuỷu tay đã bị trầy xước, tróc cả da thịt của cô.

"Tôi quên mất, tôi chẳng cảm nhận sự đau rát gì cả. Bây giờ mới nhận ra... đi nhanh lên, nếu không cậu sẽ đau hơn đấy! " Cô nhìn xuống tay mình, hóa ra là cô cũng bị thương mà lại không nhận ra, cô cười ngại nói rồi nhanh chóng thúc giục anh.

"Sợ người khác đau nhưng lại bỏ mặc cả bản thân mình sao?" Anh thầm hỏi.