Từ lúc rời khỏi trường cũ Ngân Tâm không có cơ hội gặp lại bạn cũ. Mặc dù trước đây ở trường cũ cô vẫn thường xuyên bị bắt nạt, nhưng mọi người trong nhóm học sinh giỏi không ai ghét bỏ, xã lánh cô. Mọi người đều thấu hiểu, lúc vẫn còn ôn thi với mọi người là những ngày tháng vui nhất của cô khi học ở trường cũ.
Chuyển đi rồi thì vẫn chưa có cơ hội chia tay các anh chị và các bạn. Chuyện này làm cô có lỗi vô cùng, bây giờ vô tình gặp lại cô thật sự thấy rất vui.
“Ngân Tâm! Lâu rồi mới gặp em.”
Ngân Tâm ngoan ngoãn cúi đầu chào hỏi; “Đàn chị, em chào chị ạ! Chào mọi người ạ!”
“Giới thiệu chút, đây là Ngân Tâm gương mặt tiêu biểu của học sinh giỏi đó!” Giai Thụy giới thiệu cô với những người mới.
“Chào đàn chị!”
Ngân Tâm vui vẻ cúi đầu.
“Nghe nói chị học hoá rất giỏi, em cũng thi hoá, nhưng mà vẫn còn hơi kém, mong đàn chị giúp đỡ em ạ!” Một nam sinh lớp 10 lễ phép bắt chuyện.
Ngân Tâm bật cười, vội khua tay, lắc đầu.
“Không hẳn đâu, đừng đề cao người khác mà hạ thấp mình như thế! Chúng ta ngang nhau cả thôi! Em có thể học hỏi đàn anh nhiều hơn.”
Ý cô là đàn anh Giai Thụy rất giỏi.
“Đàn chị biết cách ăn nói thật đó!”
“Em ấy là Ngân Tâm mà! Anh đã bảo em cũng rất hợp với văn mà không tin!”
“Nhưng em thích hoá hơn phải làm sao đây?” Cô đùa cợt, cười tít mắt.
Ở phía bên kia, nhóm của Lạc Hoài Du vừa quan sát cô vừa có thái độ không mấy vui vẻ, đặc biệt là anh. Cau có, khó chịu nhìn chằm chằm lấy cô.
Cười vui thế à? Nói gì mà vui thế chứ?
“Ngân Tâm nói gì bên đó mà vui vậy nhỉ?” Nhã Tịnh lên tiếng trước.
Quỳnh Châu há miệng, lắc đầu ngờ nghệch nói: “Mình chưa thấy cậu ấy thân thiết với ai hơn cả bọn mình!”
“Đương nhiên là chưa thấy, chúng ta mới quen cậu ấy có hai tháng thôi, còn bên kia là cả năm rồi đó. Mối quan hệ của Ngân Tâm sao chúng ta có thể biết hết được.” Tư Việt tinh ý nhận ra.
“Nhưng mà Ngân Tâm cười với mình như thế rồi đó!” Quỳnh Châu tươi cười khoe khoang.
“Mình cũng vậy mà! Ngân Tâm cũng từng cười với mình như vậy!” Nhã Tịnh cũng chẳng hề chịu thua.
Gì đây? Đang tranh sủng sao?
Hai cô gái này còn trẻ con đến mức tranh nhau xem ai mới là người được Ngân Tâm cười nhiều hơn! Ấu trĩ quá đó!
“Đi!” Anh liếc nhìn một chút rồi hờ hững quay đi.
Nhìn cay mắt thật! Giai Thụy đó trông cũng bình thường, không đẹp trai bằng ông đây! Còn chẳng tinh ý, bộ không thấy Ngân Tâm đang đứng cùng anh hay sao?
Tự ý cắt ngang, còn dẫn cô đi. Tên này, nhìn ngứa mắt rồi đó!
Lạc Hoài Du đã ghim!
“Ê này, không chờ Tâm Tâm sao?”
“Cậu ấy có mắt tự nhìn thấy, có chân tự đi tìm!”
Quỳnh Châu ngơ ngác hỏi: “Sao lại tức giận rồi? Mới lúc nãy còn bình thường mà.”
“Chịu!” Tư Việt cũng bó tay, rời đi sau anh.
“Hay chúng ta cũng đi trước đi, lát cũng gặp mà!” Cũng không còn sớm, Nhã Tịnh cũng muốn vào trong chuẩn bị.
“Vậy đi thôi!”
Mê mẩn trò chuyện cùng bạn học cũ, cô nhất thời không chú tâm đến nhóm Hoài Du, đến khi quay ra mọi người đã không thấy đâu cả. Cô lúng túng, quay đầu tìm kiếm.
“Thật xin lỗi, chắc em phải đi trước rồi ạ! Hẹn mọi người sau nhé!”
Vừa dứt lới Ngân Tâm đã chạy đi mà không để ai nói thêm câu nào.
“Ngân Tâm…” Giai Thụy tiếc nuối nhìn theo dáng hình nhỏ nhắn của cô càng ngày càng xa mà không nói thêm điều gì.
Sau gần một tiếng ngồi trong phòng thi, viết viết, giải giải hết câu này đến câu khác. Cô kiểm tra đáp án một lần nữa, rồi quyết định nộp bài không do dự. Giáo viên nhìn cô mỉm cười, xem ra khá hài lòng.
Ngân Tâm lễ phép chào hỏi giáo viên, quay về lại chỗ ngồi thu dẹp dụng cụ, thở phào nhẹ nhõm bước ra khỏi phòng thi.
Đề thi lần này cô cảm giác không khó, vừa đủ khả năng của cô. Cũng không làm khó cô nhiều lắm! Bản thân cũng khá tự tin chính năng lực của mình.
Vừa bước ra khỏi phòng thi, Hoài Du cũng vừa hay rời khỏi. Phòng thái tự tin, hiên ngang này lấn át cả năng lực của mấy bạn học tham gia. Nhìn thái độ của anh, cô đoán chắc anh cũng đã làm rất tốt.
“Trùng hợp quá!”
Anh chỉ liếc mắt nhìn cô mà không nói thêm câu nào
Cô lịch sử hỏi: “Cậu làm tốt chứ?”
“Ừm.”
“Cậu không vui sao?”
“Không có!”
“Ò!”
Sao vậy? Giận cô điều gì sao?
Nhận ra anh hình như không vui, không muốn nói chuyện với cô, cũng không muốn nhìn cô. Có vẻ cô chỉ nên im lặng.
Được một lúc, anh mở miệng lên tiếng trước.
“Đàn anh của cậu, cũng thi hoá học sao?”
“Cậu nói đàn anh nào cơ? Là Giai Thụy sao?”
Anh gật đầu.
Cô vô tư trả lời: “Đúng đó! Anh ấy cũng là người truyền nhiều động lực cho mình nữa.”
“Vậy sao cậu chọn hoá để thi? Vì anh ta sao?” Lòng anh vốn có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi.
Sao lại là vì tên đó chứ? Cô không nên làm như vậy!
Cô chưa bao giờ thấy anh hấp tấp như thế này! Lạ quá!
“Không phải! Ai lại đặt lựa chọn học tập của mình vì người khác chứ!”
“Là vì ước mơ trở thành bác sĩ sao?”
“Cũng có thể nói là vậy!”
Câu nói của cô khiến trái tim anh bỗng dịu lại sau trận lửa vừa nhen nhói trong tim. Không phải vậy thì tốt rồi.
Ngân Tâm vừa thi xong đã muốn xả hết mọi cảm xúc ra ngoài suốt thời gian kiềm nén bản thân. Cô chịu đựng tốt như vậy, nhưng cũng phải có nơi để xả từng ấy uất ức chôn vùi trong tâm can.
Lúc ra về đã đề nghị rời đi, tách ra khỏi nhóm, dù cho mọi người có níu kéo rằng sẽ đi ăn uống cùng nhau, nhưng cô vẫn kiên quyết rút lui.
Cô một mình lang thang trên con phố lớn, lên một chuyến xe buýt trở về nơi ở cũ, ghé vào tiệm sủi cảo mà mình vẫn thường ăn, mua một phần nhỏ mình vẫn thường hay mua rồi lặng lẽ đến một bãi biển vắng người.
Cô thơ thẩn ngồi một mình, vừa ăn sủi cảo vừa hưởng gió biển. Sủi cảo tôm thịt hôm nay có vẻ ngon hơn mọi khi nhỉ? Cô ăn rất vừa miệng. Có cơ hội thưởng thức nhiều món ngon như thế, cuối cùng vẫn chỉ có sủi cảo là ngon nhất!
“Ngon thật đó!” Miệng vừa nhai vừa cảm thán.
“Ngon vậy à?”
Giọng của Hoài Du bỗng dưng phát lên, Ngân Tâm liền ngó nghiêng khắp nơi tìm kiếm dáng người.
“Hửm? Là cậu sao?” Hai má cô nhai phồng lên nhìn anh vô tư.
“Cậu không đi ăn cùng mọi người sao?”
Anh ung dung đáp lời: “Họ ăn những món tớ chẳng ăn được.”
“Vậy sao cậu tới đây?”
“Chỉ có cậu mới được đến còn người khác thì không được?”
Biển này cũng không phải của nhà cậu, cậu cấm được ai chứ!
Ngân Tâm sợ sẽ bị hiểu lầm, liền lắc đầu lia lịa.b
“Không có, tớ không có ý đó! Tớ hơi bất ngờ thôi.”
Anh không nói thêm gì, chỉ nhìn cô nhếch miệng, trông cứ vừa hài vừa đáng yêu làm sao!
Nhìn cô ngốc nghếch quá đáng thật chứ!
Chỉ mới trêu cô có đôi chút mà cô cũng chẳng nhận ra, rõ ràng thái độ của anh cũng chẳng hề cọc cằn với cô.
“Cậu thi cũng mệt lắm đúng không? Cậu có đói không?”
“Không, tớ là mình đồng da sắt mà! Chẳng biết đói!”
Anh làm ra bộ mặt hờn dỗi vô cùng nhìn cô, tự hỏi rằng Âu Dương Ngân Tâm cậu có cảm thấy mình hỏi thừa không?
Cô mím môi, tròn mắt nhìn anh. Cô lại nói gì không đúng nữa rồi!
Để sửa sai cô chỉ đành dâng thức ăn của mình cho cậu chủ.
“Tớ có sủi cảo, cậu có muốn ăn chung không? Tớ vừa ăn có một miếng, còn nhiều lắm!”
Nói rồi liền đưa hộp sủi cảo nóng hổi của mình ra trước mặt anh.
“Phần này chỉ đủ cho một mình cậu!”
“Không đâu, chúng ta ăn chung cũng sẽ đủ mà!”
“Vậy đổi không?”
“Đổi gì cơ?”
Anh mỉm cười, rồi lấy trong balo ra một hộp bánh tart trứng, bên ngoài được gói gém kỹ càng, gọn gàng đưa ra trước mặt cô.
“Cho cậu.”
“Nhưng sao cậu lại cho tớ?”
“Tùy tiện mua, không muốn ăn nữa, cho cậu!”
Nói dối thật, rõ ràng là mấy tiếng trước khi rời khỏi phòng cô ảnh đã thức đến sáng để loay hoay trong căn bếp chỉ còn vài tia sáng hì hục nghiên cứu, làm từng cái bánh trứng cho cô. Anh biết cô rất thích ăn tart trứng, lần nào cũng sẽ ghé vào tiệm bánh đối diện trường học mua hai cái rồi ra về.
Thế là đã nghĩ rằng cô sẽ vui khi ăn nó, anh đã tự làm đến hai mươi mấy cái hỏng đến năm, sáu lượt nướng, còn phải bỏ đi vì lúc thì quá ngọt, lúc thì quá mặn, có khi vỏ bánh không giòn, cuối cùng mới chọn ra được ba cái hài lòng nhất. Bánh vừa nướng xong cũng đã là gần 6 giờ sáng. Anh lật đật dọn dẹp lại kỹ lưỡng, gói bánh vào hộp giấy giấu nhẹm mang lên phòng.
“Cậu mua ở đâu thế?”
Trong nó không được đều, phần thì nhô lên, phần thì thấp xuống.
“Nhìn vẻ ngoài nó không đẹp, nhưng mà nó ngon thì sao? Thế có ăn không?”
“Ăn chứ, tớ ăn mà.” Cô bắt lấy phần bánh trên tay anh trước khi anh lấy lại nó đi.
Không biết Hoài Du có muốn nghe lời nói thật lòng của cô sau khi nếm thử hay không, nếu nói thật thì anh sẽ có thái độ thế nào nhỉ? Chắc là tối đen như mực luôn cho mà xem!
Chắc là không thể nói rồi, cô biết đây chắc hẳn không phải bánh mua ở tiệm. Bánh còn khá bở, cảm nhận được vị bột chưa chín tới độ mềm bên trong và quan trọng là nó quá ngọt. Làm gì có cái bánh nào ở tiệm mà dở lộ liễu như vậy được! Chỉ có thể là bánh do chính tay anh làm mà thôi!
“Như nào? Ăn được không?” Ánh mắt anh trông chờ cảm nhận của cô.
Ngân Tâm tuy trong lòng vốn đã có kết quả, nhưng cô không thể thẳng thừng nhận xét cái bánh mà anh đã bỏ công sức làm cho cô được. Cô chưa bao giờ thấy anh vào bếp làm bánh, chắc có lẽ đã lén lút giấu diếm mọi người để làm vào giờ khuya rồi.
Gương mặt anh có chút biểu cảm vui vẻ, như đang mong đợi một phản hồi tích cực đến với mình mà khiến cô không thể cho phép bản thân mình làm anh buồn lòng.
“Ăn… ăn được chứ!”
“Vậy lần sau mua thêm cho cậu! Ăn nhiều vào!” Hoài Du hài lòng rồi tự đắc ý, đẩy nhẹ hộp bánh gần lại người cô.
“Không cần đâu, tốn tiền lắm!” Cô xua xua tay từ chối.
Cô không dám ăn nữa đâu, ăn kiểu này chắc đau bụng khi nào chẳng hay. Nhưng tâm ý của anh lớn như vậy thật sự cũng khó mà từ chối được. Hoài Du cất công làm cho cô được vui vẻ hơn mà, tuy nó không ngon nhưng cũng sẽ chẳng có ai nguyện ý làm nó cho cô. Kể từ khi bố mất, có lẽ cũng chỉ còn lại mỗi Hoài Du vào bếp làm ra mấy cái bánh ngọt chứa đầy dư vị ngọt ngào như bố.
Ngân Tâm nhìn chăm chăm vào chiếc bánh cắn một nửa trên tay, rồi lại trầm đi lúc nào chẳng hay. Cô lại nhớ đến bố rồi, lâu lắm rồi cô không đến thăm bố, chắc bố cũng đang rất nhớ cô có phải không?
“Bố tớ, ngày trước mỗi khi tớ buồn đều đưa tớ ra biển chơi, làm bánh ngọt cho tớ. Lúc đó tớ cứ nghĩ rằng những nỗi buồn sẽ được xoa dịu bằng chính những sở thích của mình… nhưng giờ thì tớ lại hiểu được một điều rằng, những nỗi buồn mà con người gặp phải đều không phải được xoa dịu bằng sở thích mà là có người mình thương ở bên cạnh lấy nó để xoa dịu mình.”
Cô cúi gầm mặt, mắt rưng rưng sắp trào ra nói: “Bố tớ trước khi mất đã nhắn nhủ rằng tớ là niềm hi vọng lớn nhất mà cả đời ông ấy nuôi dưỡng, bố muốn tớ sẽ thật hạnh phúc với mỗi sự lựa chọn từ mỗi lần trưởng thành dẫu nó có ra sao đi chăng nữa, bố vẫn sẽ không ngăn cản tớ. Nhưng tớ sợ sự lựa chọn lần này, tớ sẽ làm bố không vui mất!”
Cô vẫn luôn như vậy và sẽ luôn như vậy! Vẫn luôn rất yếu lòng, tình cảm mà cô hướng về ‘gia đình’ là rất lớn. Mãi mãi sau này, nếu bất cứ người thân nào tìm đến cô vẫn sẽ gạt đi những tổn thương mà họ đã từng làm ra trong quá khứ bỏ đi mà hết lòng giúp đỡ. Cho dù có kiệt sức vẫn sẽ vì hai chữ ‘gia đình’ mà gắng gượng chăm sóc.
Tại sao cứ phải là như vậy?
Cô không thể nhẫn tâm một lần hay sao?