Kẹo Đường

Chương 38: Chấm dứt quan hệ





Cuộc sống của cô nếu không nhanh chóng chấm dứt với hai con người tồi tệ này thì sẽ vẫn không bao giờ có được sự yên ổn. Hai chữ ‘nghiệt ngã’ nó vẫn sẽ còn bám theo cô cả đời nếu cô không dũng cảm đối diện một lần. Dám từ bỏ, dám chấp nhận và dám mạnh mẽ để có thể quyết định cuộc đời mình mà không phải tự ý để người khác trở thành gánh nặng, là mong muốn lớn nhất ngay lúc này. Cuộc sống tươi đẹp, ước mơ rộng lớn vẫn đang đón cô ở phía trước, vì thế cô càng không thể mắc kẹt được trong vùng bùn này quá sâu. Đây có lẽ chính là vùng bùn lớn nhất cuộc đời cô rồi.

Ngân Tâm hít một hơi dài, rồi thở ra, dứt khoác nói: “Rốt cuộc là hai người muốn gì? Nếu là vì chuyện tiền bạc thì con không có gì để nói cả.”

Thanh Nhược không những nói mà còn nói rất to, tựa như mình mới là người trên cơ: “Tại sao mày lại bảo ngừng chu cấp tiền cho tao? Có phải não mày bị úng nước rồi không?”

“Con rất bình thường! Chỉ là con không muốn số tiền mình làm ra lại đổ vào cho người không xứng đáng và những chuyện vô bổ.” Cô bình tĩnh đáp, ngữ điệu nhẹ tựa lông hồng.

“Mày nói sao? Chuyện vô bổ? Chuyện vô bổ đó kiếm ra tiền đó Âu Dương Ngân Tâm! Nếu không có nó, thì tao lấy đâu ra tiền vất vả nuôi mày hơn mười năm trời, cho mày ăn học, nuôi mày khôn lớn! Mày nghĩ tiền từ trên trời rơi xuống nuôi mày à?”

Cô nghe mấy lời giải thích của Thanh Nhược, chẳng những không lấy một tia cảm động, ngược lại còn cảm thấy vô cùng nực cười, cô chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà nói: “Lời mẹ nói ra, mười phần thì hết chín phần là nói mình chịu nhiều gian khổ nuôi nấng tôi, nếu là người khác chắc sẽ nghĩ mẹ là nạn nhân, còn tôi mới chính là đứa con bất hiếu nhỉ? Có cảm thấy hoang đường quá không?”

“Tao thấy mày càng ngày càng không hiểu chuyện rồi! Đừng đứng ở đây nói mấy lời điên dại nữa, biết điều thì lo đi mà làm việc mang tiền về cho tao, nếu không đừng có trách tao cho mày thôi học!” Biết rõ mong ước lớn nhất của cô là được đi học, suốt hơn mười năm qua, nhẫn nhục, phấn đấu cũng chính là vì được duy trì việc học, Thanh Nhược không ngại lấy điểm yếu đó của cô mà đe doạ.

Có điều, lần này dường như lời đe doạ này cũng không còn tác dụng với Ngân Tâm nữa rồi, cô mạnh mẽ nói: “Mười năm qua, chỉ có tôi là luôn một mình cố gắng, tiền mà bà có được để đổ vào cờ bạc là tiền mà tôi đã đi làm bán sống bán chết mỗi ngày mới có. Tiền chu cấp để tôi được đi học, cũng là tiền mà tôi lao động dành dụm, bà cướp đi của tôi, rồi vứt cho tôi vài đồng bạc lẻ. Bà nghĩ đó là ban phước à? Cướp tiền của tôi rồi bố thí bằng tiền của tôi sao? Nghe thật nực cười!”

“Bà có bao giờ cảm thấy nhục nhã chưa? Bà cờ bạc, chẳng màn đến cơm áo gạo tiền, ngược lại còn mang thêm nợ, chính tôi là người phải chịu những số nợ của bà ở cái tuổi mà đáng lẽ phải được yêu thương, chăm sóc.”

“Ngày trước là tôi mù quáng, yêu thương bà vì bà là máu mủ của tôi, mỗi lần bà quát mắng tôi trước mặt người khác, tôi vẫn không dám lên tiếng vạch trần sự quá đáng của bà, đó là vì tôi tôn trọng bà. Nhưng giờ thì không nữa, bà không những không làm tròn bốn phận của một người mẹ, mà còn là một kẻ vô cùng xấu xa!”

Cô càng nói nước mắt càng tuông, bao nhiêu uất ức dồn nén mà cô vẫn không dám nói ra, thì lần này đã tuông ra hết. Ngân Tâm từng nghĩ rằng mình chịu đựng rất tốt và cho đến bây giờ thì cô hoàn toàn tin tưởng vào suy nghĩ của mình. Chịu đựng được biết bao nhiêu nỗi đau lớn nhỏ suốt mười năm qua mà không một lần oán trách đã là giới hạn lớn nhất của cô. Và cho đến giờ, Ngân Tâm không còn muốn cam chịu nữa, cô muốn sống là chính mình, tự do tự tại, không rảnh hơi sức cứ suốt ngày bị mắng nhiếc rồi lại lo toan hết cơm áo gạo tiền lại đến trốn chạy chủ nợ vì người phụ nữ tệ bạc và tên đàn ông mặt dày kia nữa.

Thanh Nhược thấy cô mất bình tĩnh, nối theo cảm xúc, gằn giọng hỏi: “Mày dám nói như với mẹ sao Ngân Tâm? Tao đã làm gì mày? Tao hành hạ mày dữ lắm hay sao?”

Quỳnh Châu nghe mày lời trách móc cay nghiệt của Thanh Nhược, mà tức muốn nổ đom đóm mắt, đanh đá nói: “Có gì mà không dám nói? Người như bà còn chẳng xứng để làm mẹ!”

“Cái con này!” Thanh Nhược tức đến nóng mặt, giơ tay muốn đánh Quỳnh Châu.

Ngân Tâm nhanh chóng bắt lấy tay bả ta, dứt khoác nói: “Ai cho bà cái quyền hành hung người khác?”

“Mày bị mấy đứa bạn này dạy cho hư hỏng hết cả rồi! Hôm nay mày còn dám ngỗ nghịch với cha mẹ mày!”

“Tôi không phải bị bạn bè dạy hư, mà là bị chính ruột thịt của mình nuôi nấng đến mức biến chất. Nếu không phải bà trở nên xấu xa, thì tôi vẫn là đứa trẻ ngoan, đến thời điểm này người xung quanh vẫn xem tôi là một đứa trẻ ngoan còn gì. Đó là thành quả nuôi nấng của bố tôi và mẹ tôi về bảy năm đầu tiên. Còn mười năm kế tiếp tôi làm gì có sự dạy dỗ nào. Chính bà là người khiến tôi thế này còn gì?”

Lạc Hoài Du bất bình hỏi: “Ngoài người mẹ tồi như bà thì cậu ấy còn có thể bị ai dạy hư được?”

Ít ra, với cương vị là một người mẹ ruột bà ta không hành hạ cô, nhưng bà ta đâu biết một đứa trẻ không được yêu thương chính là một loại hành hạ.

“Khoảnh thời gian đầu, sau khi bố mất, tôi đã từng nghĩ chắc hẳn bà cũng đã trải qua một cú sốc mất mác lớn giống như tôi. Bà mất đi người chồng yêu thương mình nhất trên đời, tôi biết, tôi chính là nguyên nhân gián tiếp khiến bố ra đi, tôi lúc đó đã sợ bà sẽ luôn câm hờn tôi biết bao nhiêu, sợ bà ghét bỏ tôi nhiều đến mức nào. Tôi ngu ngốc dành ra mười năm chuộc lỗi, cố gắng chăm sóc, lo lắng cho bà, nhưng tôi nhận ra… bà thật sự đối với bố đã không còn tình yêu nữa. Cho nên việc bà đi tìm một tình yêu mới là không sai, bởi vì bà cũng cần được yêu thương. Nhưng còn tôi thì sao? Tôi cũng cần được yêu thương mà… tại sao mẹ lại đối xử với tôi như vậy?” Lần đầu tiên sự căm phẫn của Ngân Tâm như một cơn sóng ầm ầm lao đến dữ dội, cô nói đến khàn ca giọng.

“Tôi tưởng tình yêu mới của mẹ cao đẹp đến mức nào, không ngờ mẹ lại va phải một tên chỉ ra tích sự nào, tệ nạn xã hội đầy mình, so với bố trước kia thì có vẻ thẩm mỹ của mẹ cũng tệ đi nhiều! Khao khát được yêu thương của mẹ lớn đi mức khiến mẹ nhắm mắt nhắm mũi chọn đại một tên đàn ông tệ hại hay sao? Lại còn vô cùng khốn nạn!”

Chát!

Lão Tiêu Mình nào chịu được sự nhục mạ này, bừng bừng lửa giận, nhấc tay, tát cô một cái đau thấu.

Cô ở thế bị động, những người xung quanh cũng không hề đoán trước được nên chẳng ai có thể ngăn cản kịp lúc. Ngân Tâm xoay xẩm, loạng choạng đến mức ngã người xuống đất.

“Ngân Tâm! Ngân Tâm!” Quỳnh Châu hoảng hốt, vội đỡ cô dậy.

Lạc Hoài Du xiết chặt mu bàn tay đến mức ứa máu. Vung thẳng vào mặt lão Tiêu Minh một cú đấm trời giáng mà không hề do dự.

Lão Tiêu Minh trụ không lại cú đấm của anh, xém là té ngửa.

Thanh Nhược kinh ngạc, la lớn: “A! Ôi trời ơi!”

“Lão già thối tha, ông có tư cách gì đưa bàn tay dơ bẩn của mình đánh người khác?” Hoài Du chẳng hề vuốt mặt nể mũi, đối với hạng người này, anh chẳng lấy nửa phần tôn trọng.

Lão Tiêu Minh trợn mắt, ý thách thức hét: “Mày dám đánh tao?”

“Không những đánh, mà còn phải đánh mạnh hơn.”

Anh nhất thời khó kiềm chế được sự tức giận liền vung tay, nếu không nhờ có Ngân Tâm kịp thời ngăn cản thì anh sẽ xuống tay mạnh hơn. Lúc đó không còn là bảo vệ cô nữa, mà sẽ là cố ý gây thương tích cho người khác.

“Hoài Du, đừng đánh ông ta!”

“Cậu không cho anh mình đánh thì mình đánh!” Quỳnh Châu đứng nhìn mà tức đến đỏ bừng, nhất thời tiến tới xô ngã lão Tiêu Minh.

Bịch!

“Anh ơi!” Thanh Nhược vội vàng, đỡ chồng mình đứng dậy.

Gằn giọng hỏi Quỳnh Châu: “Sao mày dám xô ngã chồng tao hả?”

“Sao? Tôi còn có thể làm được nhiều hơn, muốn thử không?”

Quỳnh Châu phách lối, chuẩn bị đem chiếc đai đen taekwondo của mình ra, chân đã hoàn toàn sẵn sàng vung cú đá.

“Quỳnh Châu! Không được đánh người!” Ngân Tâm nhanh trí cản cô lại.

Quỳnh Châu vùng vẫy, hét lớn: “Tâm Tâm thả tớ ra! Tớ phải đòi lại công bằng cho cậu.”

Cô bây giờ tâm trí đã hoàn toàn rối bời, căn bản là không biết phải giải quyết từ ai cả. Cô bất chợt chỉ muốn khóc to cho thoả lòng vốn đã rối ren, phức tạp.

Cô nhắm nghiền mắt, lớn tiếng nói: “Thôi đủ rồi! Dừng lại hết đi!”

Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy bất lực đến mức chẳng thể làm được gì, cô cảm thấy mình thật sự rất vô dụng. Vô dụng đến mức vấn đề của chính bản thân mình còn chẳng giải quyết được, phải để người khác xen vào giúp thay. Kết quả, là người ta còn phải mang tiếng xấu chỉ vì giúp đỡ mình. Ngân Tâm cảm thấy vô cùng khó chịu, bứt rứt.

Một câu chuyện mà chính bản thân mình cố gắng che đậy, không muốn người khác biết, bây giờ lại phải buộc phanh phui giữa chốn công cộng, thật xấu hổ!

Mọi người đều bất động trước lời nói của Ngân Tâm, tất cả đều dừng tay, cơ mặt cũng giãn ra đôi phần. Cứ tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây, nhưng Thanh Nhược lại chẳng biết điều, được nước lấn tới.

“Tụi mày là cái thá gì mà có tư cách đánh chồng tao? Âu Dương Ngân Tâm, mày chơi với cái lũ ranh con này rồi hùa nhau đánh bố mẹ mày đúng không? Đúng là phản rồi, phản hết cả rồi.” Thanh Nhược làm giặc làm giã, la hét ầm ĩ, thu hút biết bao nhiêu là đàm tiếu của những người xung quanh.

“Làm như vậy sẽ đẹp mặt lắm sao? Hay là được thêm đồng bạc nào? Nếu như được thì bà cứ tiếp tục làm. Hoài Du, Quỳnh Châu chúng ta về nhà.” Ngân Tâm nở nụ cười giễu cợt với Thanh Nhược, đưa ánh mắt buông xuôi nhìn về phía hai anh em Hoài Du, rồi quay lưng bỏ đi.

“Sao mày dám hả?” Thanh Nhược không có được sự quan tâm của cô, càng nhìn thấy thái độ vô cảm của cô, tức giận hơn bao giờ hết, bà ta chạy lại núm tóc cô kéo ngược về sau.

“A!”

Lạc phu nhân vừa đến đã mạnh mẽ chạy lại, dứt tay của Thanh Nhược ra khỏi tóc cô, hung dữ nói: “Ai cho bà cái quyền động tay vào Ngân Tâm hả?”

“Lạc… Lạc phu nhân!” Thanh Nhược thấy mà tròn mắt, miệng không phải ra nổi cái tên tròn trịa.

Dì Hoa rơi cả nước mắt, phẫn nộ trách móc: “Người đàn bà máu lạnh, độc ác! Sao bà có thể làm ra hành vi tồi tệ này với con gái mình sinh ra như vậy chứ!”

Cháu gái của bà, đứa cháu gái không ruột thịt, bà vẫn luôn yêu thương, chăm sóc, ngay cả cô bị ốm bà cũng sẽ lo lắng sốt vó đến quên cả bản thân. Vậy mà bà chẳng thể tin nổi chính người mẹ máu mủ ruột rà này lại nhẫn tâm đối xử với cháu gái bà hung bạo, thật chẳng xứng!

Dẫu đã biết trước Thanh Nhược đã không còn chút tình mẫu tử với Ngân Tâm từ sớm, nhưng bà vẫn không thể kiềm lòng trước cảnh ngộ của đứa cháu gái đáng thương này!

Thanh Nhược sợ mình mất hết danh dự, liền dở bộ mặt giả tạo rặn giải thích: “Không phải đâu chị Hoa! Chỉ là hiểu lầm thôi, con bé nó cãi lời em, nó còn nặng lời với em, trong phút tức giận, em không kiềm được nên mới lỡ xuống tay với con bé. Em không cố ý đâu chị ơi!”

Lạc phu nhân nở nụ cười khinh bỉ, tay kéo chiếc áo khoác ngoài, lên tiếng vạch trần: “Thôi cái nét diễn ô uế đó đi! Chỉ tổ làm người ta thêm chướng mắt.”

“Cô ngưng diễn kịch lại, chuyện cô làm ra với Ngân Tâm tôi đã biết từ lâu. Chuyện chúng ta tình cờ gặp nhau là do tôi sắp đặt, chuyện con bé vào Lạc gia làm việc cũng là tôi sắp xếp để nó tránh xa khỏi cô. Tất cả mọi chuyện ai ai cũng đã biết, diễn kịch làm gì?” Dì Hoa cuối cùng thì cũng đã giải thích hết mọi ngọn ngành của câu chuyện.

Ngân Tâm vừa nghe đã cảm thấy vô cùng tự ti, hoá ra chuyện của bản thân cô từ lâu người khác đã rõ. Vậy mà cô vẫn cố gắng gượng tỏ ra mình mạnh mẽ trước mọi việc, giấu diếm chưa từng chia sẻ.

Thanh Nhược thì lại càng sốc hết, lúc này lại có chút xấu hổ, khuôn mặt bỗng trở nên gượng gạo hẳn ra.

“Thì ra là cô! Cô tính cướp con tôi đi hay sao? Cô có cái quyền gì dám làm như thế?” Thanh Nhược biết mình dưới cơ người khác, dù vô cùng xấu hổ khi bị vạch trần, nhưng lại tức giận vì mất đi Ngân Tâm lúc nào chẳng hay.

Đối với bà ta, cô chính là hũ vàng, hũ bạc mang tiền về cho bà ta. Điều khiển cô như một con robot quen rồi, bất ngờ cô vùng vẫy khiến bà ta chẳng thể nào chấp nhận được. Cuộc sống sau này của bà ta sẽ ra sao nếu không có cô?

“Bà có thể làm bất kỳ điều gì bà muốn, dù là kiện tụng dành lại con gái thuộc quyền nuôi dưỡng của mình, hay là ăn vạ đòi tiền đều được?”

“Nhưng nói cho bà biết trước, rằng tất cả đều chỉ là vô nghĩa nếu Ngân Tâm không chấp thuận quyền nuôi dưỡng của bà, vì con bé có cái quyền đó! Nếu hôm nay bà còn dám động tay vào một sợi tóc của con bé nữa thì tôi sẽ lập tức bứt trụi tóc của bà đó biết chưa!”

Y Như chẳng chần chừ mà lên tiếng bảo vệ cô hết mực, nhất quyết không để cô rơi vào tay của người mẹ độc ác kia một giây một phút nào. Chẳng là gì cả, nhưng bà vẫn muốn bảo vệ cô gái nhỏ bé này ở cả hiện tại và sau này đều mong muốn như thế!

Dì Hoa trừng mắt nói: “Bà nghe rõ rồi chứ?”

“Ng-nghe… nghe rõ rồi.”

Y Như quyết đoán nắm chặt lấy tay cô, kéo cô ra sau mình, trực tiếp nhắc nhở: “Con bé là người một nhà với chúng tôi, chúng tôi sẽ bảo vệ nó đến cùng. Kể từ hôm nay tôi sẽ nhanh chóng làm tất cả mọi hồ sơ và thủ tục cho con bé, bà và Ngân Tâm không còn bất cứ quan hệ nào nữa. Bà tuyệt đối cũng đừng nghĩ đến chuyện sẽ gặp lại con bé!”

“Cô cũng không thể nào tự ý quyết định rằng nó có chấm dứt quan hệ với tôi hay không được! Nó là con gái ruột của tôi cơ mà.”

Hoài Du nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi: “Vậy thì nghe cậu ấy nói xem. Ngân Tâm cậu muốn như thế nào?”

Ngân Tâm càng hỗn loạn, tất cả ánh mắt đều hướng về phía cô, trông đợi quyết định của cô, mà cô lại chẳng thể mở miệng nói ra những lời nói cạn tình kia.

Nhìn thẳng vào mắt anh cô xiết chặt lòng bàn tay đến ứa cả máu, cuối cùng mới dám lấy hết dũng khí dứt khoát một lần.

“Tôi… Âu Dương Ngân Tâm, kể từ nay về sau, không còn bất cứ quan hệ nào với bà Lý Thanh Nhược!”

“Mong bà đừng can thiệp đến cuộc sống của tôi, cũng mong bà và tôi đừng xuất hiện trước mặt nhau nữa.”