Sáng hôm sau, Ngân Tâm thức dậy muộn hơn mọi ngày, hôm qua lúc trở về mọi người đã tinh ý không muốn làm phiền cô, để cô nghỉ ngơi. Dì Hoa nấu cho cô vài món và pha cho cô một ly sữa, cùng đã giúp cô làm thay công việc nhà. Vậy mà đến tối muộn cô vẫn là lén lút vào bếp, lấy rau củ quả ra rửa sạch sẽ, gọt vỏ, lặt rau để sáng mai dì Hoa và các cô có thể nấu bữa sáng. Còn cẩn thận lấy hoa cũ từ trong bình ra, đổ nước và vứt hoa cũ đi rồi rửa sạch sẽ mấy bình hoa trong nhà để sáng mai bà chủ và dì Hoa mua hoa mới về cắm.
Mọi hành động vô cùng nhỏ nhẹ, cứ như lén lút làm chuyện gì mờ ám của cô ngỡ sẽ không ai phát hiện nào ngờ toàn bộ đều thu vào tầm ngắm của camera, mà Hoài Du trong thư phòng của bố đã nhìn thấy tất cả. Anh lắc đầu bất lực không thôi.
“Còn không chịu đi ngủ…”
Rõ ràng là đã rất mỏi mệt nhưng vẫn cố chấp. Có trách nhiệm như cô thì sẽ khiến người khác mất hết công ăn việc làm hết cả thôi.
…
Sáng hôm sau, Ngân Tâm như thường lệ thức dậy vào lúc 5h30 sáng, thời tiết vào buổi sáng của trời thu khá lạnh cô khoác bên ngoài một chiếc áo mỏng che chắn, lật đật chạy ra vườn tưới hoa.
Vừa ra đến vườn đã bắt gặp hình ảnh cậu chủ nhà mình thong thả tưới hoa, cô thắng gấp vội vàng thốt: “Hoài Du?”
“Chào buổi sáng.”
“Chào… chào buổi sáng. Nhưng… nhưng sao cậu lại tưới cây? Đây là công việc của tớ mà?”
Anh nhếch miệng cười, ngang ngược nói: “Vườn nhà tớ, tớ muốn làm gì mặc tớ.”
Cô không cam tâm lí nhí nói: “Nhưng cậu đang cướp việc làm của tớ…”
“Chẳng phải ai đó tối hôm qua cũng tự ý cướp việc của người khác à?”
Rõ ràng ban đầu các cô đã bảo phải nghỉ ngơi, mấy chuyện vặt thì để sáng các cô sẽ làm. Vậy mà lại cứng đầu không nghe lời.
“Chuyện đó… làm sao mà cậu biết?”
Anh nhếch mày, đắc ý hỏi: “Nhà tớ thì tớ muốn biết gì khó lắm sao?”
“…”
“Tớ bỗng hơi khát, pha cho tớ một cốc sữa đi.” Thấy cô không được thoải mái nên anh bèn lảng qua chuyện khác.
“Còn cái này?” Tay cô chỉ vào vòi nước, ý hỏi ai sẽ tưới hoa.
“Không thấy tớ sao?”
“À… tớ biết rồi, tớ đi làm ngay.” Vừa dứt lời, Ngân Tâm đã chạy ngay vào nhà theo lời của anh khi đã hiểu chuyện.
“Không hiểu tại sao cậu có thể làm học bá đấy! Ngốc nghếch!” Chờ đến khi cô đã vào nhà, Hoài Du ở ngoài này chỉ có thể bật cười bất lực.
…
Sáng hôm nay là ngày cuối tuần của tuần học này, các bạn đều cùng lần lượt vào lớp học những tiết cuối cùng của tuần này. Ngân Tâm và Quỳnh Châu sánh bước cùng nhau vào lớp.
“Ngân Tâm cậu vẫn ổn chứ?”
Cô chỉ vừa đến lớp, các bạn học đã cùng nhau ùa về phía cô hỏi han, lo lắng sau khi nghe tin từ Quỳnh Châu đêm hôm qua rằng cô bị nhốt. Thành ra sáng nay mọi người vô cùng mong ngóng cô xuất hiện để hỏi thăm.
“Phó học tập, là ai nhốt cậu vậy?”
“Có phải là mấy người bên lớp đối thủ không?”
“Nói cho bọn tớ biết đi, bọn tớ sẽ đòi lại công bằng cho cậu.”
Cô vội phản ứng, lắc đầu kịch liệt: “Không phải đâu! Không phải, đừng tùy tiện đổ oan cho người khác.”
“Ai nói với các cậu là Ngân Tâm bị mấy người đó nhốt?” Hoài Du từ phía sau đi vào khẽ lên tiếng.
“Là cậu ấy!” Các bạn đều đồng loạt chỉ tay về hướng Quỳnh Châu.
“Em rảnh nhỉ? Suy đoán vô căn cứ vậy mà cũng có thể nói được.”
Quỳnh Châu dẫu biết mình sai nhưng vẫn cố cãi: “Ai nói em suy đoán không có căn cứ? Mấy người đó có thù với em, chắc chắn là nhân cơ hội em trực liền khoá chặt cửa, nào ngờ lại là Ngân Tâm.”
Thật ra lập luận của y cũng chẳng sai, nếu y chưa biết sự thật.
“Là bác bảo vệ không biết có người, nên sơ ý.”
Nhã Tình bức xúc nói: “Trời ạ, hại cậu bị nhốt lâu như thế!”
“Tớ cũng không bị sao hết, mọi người yên tâm.”
“Chuông sắp reo rồi đó!” Hoài Du cao hứng nói, rồi đến thẳng bàn học.
Quả nhiên lời nói của anh có ma lực, vừa phát ra mọi người liền nhanh chóng giải tán trở về chỗ ngồi của mình. Ngân Tâm thở phào nhẹ nhõm vì không còn bị áp lực bởi sự quan tâm của mọi người, thầm đưa ánh mắt cảm ơn về phía anh.
Tiếng chuông vào lên, mọi người nhanh chóng trật tự. Theo thường lệ sẽ có khoảng 15 phút đầu giờ để mọi người ôn bài, kiểm tra bài tập. Ngân Tâm theo thói quen đứng dậy làm nhiệm vụ của lớp phó học tập, kiểm tra vở bài tập của các bạn.
“Cho tớ kiểm tra vở bài tập của cậu một chút.”
“À đây lớp phó.”
Ngân Tâm kiểm tra từng bạn học, đến bàn của hai bạn học nam là Nhất Hiên và Châu Khải thì lại có chút buồn cười vì bộ dạng tội nghiệp của hai cậu bạn.
Cô vừa nhìn đã nhận ra nguyên do, bèn nói: “Sao vậy? Không làm bài tập?”
“Lớp phó bọn tớ xin lỗi.”
“Các cậu vẫn nhớ nguyên tắc của tớ chứ?”
“Quy phạm hai lần sẽ được bỏ qua, vào giờ ra chơi phải giải lại bài tập sau đó giao lại cho lớp phó kiểm tra, quy phạm lần thứ ba thì sẽ báo lại với giáo viên.”
Ngân Tâm cười nhẹ, dịu giọng nói: “Vậy nên đây là lần thứ hai của hai cậu rồi đó, phải nhanh chóng hoàn thành bài tập vào giờ ra chơi và nộp lại cho tớ đấy! Không có lần sau nữa đâu.”
“Đa tạ lớp phó đại nhân.” Hai cậu bạn cảm ơn rối rít.
Ngân Tâm chỉ biết bật cười vì sự hài hước của bạn học, thỉnh thoảng cô mới dám doạ người như thế, cũng có chút thú vị đấy chứ!
Hoài Du bên kia quan sát cô cũng mấy cậu bạn kia liền nhíu mày khi thấy người ta cười cười nói nói.
Anh gọi: “Lớp phó không kiểm tra bên này à?”
“Tớ qua ngay.”
…
Một lát sau, chủ nhiệm Trần vào lớp, cô vừa đặt sách lên bàn liền hỏi chuyện: “Hôm qua là ai đã phá hư cửa phòng vệ sinh?”
Lạc Hoài Du hiểu rõ là cô đang ẩn ý mình liền tự giác đứng dậy. Ngân Tâm cảm thấy lo lắng cho anh sẽ vì mình mà vạ lây liền đứng phắt dậy theo anh.
“Tại sao lại làm hỏng tài sản của trường?”
“Cô ơi…”
“Là vì có cháy ạ!” Không đợi Ngân Tâm lên tiếng hết anh đã chen vào.
“Làm gì có cháy? Ngân Tâm là cố tình đốt lửa để làm chuông báo cháy reo.”
Hoài Du bình tĩnh trả lời chủ nhiệm: “Nhà vệ sinh làm gì có camera mà em biết là có cháy thật hay không ạ? Lúc đó chuông báo cháy vang dữ dội. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, không rõ bạn học có bị thương hay không, càng không rõ đám cháy có lớn hay không thì vẫn còn thời gian để mở khoá ạ? Em buộc phải phá cửa… giúp đỡ bạn học là sai ạ?”
“Không phải là sai… mà là em không nên mất bình tĩnh phá hỏng tài sản chung như thế!” Chủ nhiệm Trần cũng phải ngập ngừng khi đứng trước lập luận của anh. Quả thật là học trò của mình cũng không sai.
“Chủ nhiệm Trần, chuyện là do em. Nếu em không cố ý tạo ta đám cháy thì cũng sẽ không đến mức phải thiệt hại nhiều như thế! Em xin nhận trách nhiệm ạ!” Cô không nên làm liên lụy bạn học quá nhiều được.
“Nhưng sao em tạo được lửa? Cô nhớ không được mang que diêm hay quẹt lửa tới trường mà nhỉ?” Không có những thứ đó thì Ngân Tâm đã làm bằng cách nào?
“Em sử dụng giấy bạc và pin ạ.” Cô biết được mình đã nói quá lời liền khẽ thủ thỉ.
“Ồ!” Tiếng “ồ” từ các bạn học phát ra đầy vô thức.
Chủ nhiệm Trần ngờ vực hỏi: “Có thể sao?”
“Vâng ạ.”
“Quả là học bá, cách tạo lửa cũng đặc biệt hơn người.” Một bạn học ngưỡng mộ nói.
“Dù như thế nào đi nữa thì hai đứa cũng phải bị phạt vì tùy ý làm bậy, phạt hai đứa lau dọn lớp học vào cuối giờ.”
Quỳnh Châu không can tâm thầm nói: “Chủ nhiệm Trần lại thế nữa rồi, chỉ phạt học sinh lau dọn thôi, hết nhà vệ sinh lại đến lớp học.”
“Bạn học Quỳnh Châu có ý kiến gì? Có muốn cùng làm với hai bạn không?” Nhưng không may mọi hành động, lời nói của y đều lọt vào mắt của chủ nhiệm.
“Không ạ! Em không cần đâu ạ!”
…
Chiều hôm ấy, dưới ánh hoàng hôn đỏ rực có hai thân ảnh vẫn đang miệt mài dọn dẹp trong lớp học. Thân ảnh lớn vẫn đang xếp ghế lên bàn, thân ảnh nhỏ vẫn còn cặm cụi lau nền nhà, chẳng ai nói với nhau một tiếng nào, xung quanh toàn là tiếng gió rít.
Bỗng nhiên Ngân Tâm chủ động lên tiếng, xoá tan bầu không khí im ắng: “Hay là cậu cứ đi học trước đi! Để tớ làm…” Hoài Du dẫu xao cũng là phận chủ, cô mới là phận tớ, đâu thể xem là ngang hàng phải lứa được.
“Chủ nhiệm phạt cả hai. Một mình cậu làm à?”
“Tớ thấy cậu không thích làm chuyện này, nên tớ…”
“Chứ cậu thích sao?” Hoài Du lấy làm lạ liền dừng tay hỏi.
Cô cúi gầm đầu, lí nhí nói: “Tớ không thích! Nhưng tớ quen rồi, có những thứ dù không thích cũng phải làm, hoàn cảnh khiến chúng ta không có quyền từ chối.”
“Quả thật là tớ cũng không có quyền từ chối vì đây là trách nhiệm của tớ. Vậy nên, cậu làm phần của mình đi. Đừng lương thiện đến mức chuyện gì cũng muốn làm thay người khác. Sự giúp đỡ của cậu sẽ càng khiến người khác dựa dẫm vào cậu hơn mà thôi.”
Hoài Du đủ tỉnh táo để nghe những sự thật trải lòng mà cô chỉ dám lí nhí, nhưng anh hiểu nó, chỉ là anh không thích phải an ủi cô theo cách tầm thường như bao người. Chẳng qua là mượn gió bẻ măng mà thôi. Đôi khi quá lương thiện và cam chịu với hoàn cảnh thì người bị thiệt thòi chắc chắn là chính bản thân mình, chứ chưa nói đến việc có thích nghi hay không.
“Cảm ơn cậu vì đã giúp tớ.”
“Tớ không thích cảm ơn suông đâu.” Anh nghiêng nhẹ đầu, mỉm cười với cô.
Lần đầu tiên Ngân Tâm nhìn thấy Hoài Du chủ động cười nói với cô thoải mái như thế. Nụ cười của anh khiến cô sững người, tim cô bỗng đập nhanh hơn khi không có sự tác động.
Làm sao thế này?
Nhưng nếu nhìn kỹ, Hoài Du cười nhìn rõ là thân thiện, vậy mà lúc nào cũng trưng bộ mặt lạnh lẽo kia ra thôi. Bình thường cô đôi khi có thấy anh cười, nhưng cũng chỉ là vài nét cười mỉm rồi nhạt đi, anh ít khi nào nở nụ cười tươi như hôm nay.
Cả hai người đều giống nhau vô cùng. Kiệm lời thì không nói, còn kiệm cả một nụ cười nữa cơ!
Cô ngây người vì nụ cười của anh, rồi quên đi mất thắc mắc của bản thân mình: “Tớ không nhớ…không hiểu cậu muốn gì…”
“Tớ bỗng dưng muốn ăn bánh ngọt… không biết là…” Anh cố tình ấp úng để cô bắt được tín hiệu của mình.
“Vậy để hôm nào được không? Một lát chúng ta vẫn còn đi học lớp bồi dưỡng.” Cô ngập ngừng hỏi.
“Nếu không ăn trong hôm nay thì sẽ không còn nhã hứng nữa. Mà thôi bỏ đi! Cậu không thích thì thôi vậy, tớ cũng không cần ăn đồ ngọt đến độ đi hỏi ý người khác như thế!”
Lạc Hoài Du giở ra chất giọng ngây thơ của một con cáo già nói với cô mấy lời khiến người khác cảm thấy áy náy vì mình. Anh thì cần gì phải xin xỏ mấy món đồ ngọt kia, chẳng qua là muốn trốn học một hôm với cô cùng đi ăn đồ ngọt nên mới giở chiêu này.
Ngân Tâm thấy hắn rầu rĩ vì mình từ chối liền cảm thấy có lỗi, cô vội xua tay, lắc đầu nói: “Không phải, tớ không có ý đó. Cậu đi thì tớ đi.”
Quả nhiên, chiêu kế dụ hoặc lòng người lúc nào cũng thành công với Ngân Tâm. Cô thật sự là dễ tin người quá rồi! Anh mới chỉ giở chút mánh khoé lừa lọc thế mà cô đã tin tưởng.
Cô không được như thế này với những người khác đâu! Sẽ thiệt thòi.
Anh được nước, lấn tới đề nghị: “Vậy đi ngay bây giờ đi!”