Kẹo Đường

Chương 31: Tết Trung Thu




Hoài Du và Tư Thần là con trai nên sớm đã chuẩn bị xong hết cả, hiện đang đứng trước cổng nhà chờ đợi hai cô gái còn lại rồi mới xuất phát.

Tư Thần ăn mặc khá đơn giản, cậu mặc chiếc hoodie không nón màu cam nâu phối cùng chiếc quần ống suông, trông khá ấm áp và phù hợp với mùa thu se se lạnh với vài cơn gió heo may.

Hoài Du trái ngược với dáng vẻ nhẹ nhàng, ấm áp của cậu bạn Tư Thần, anh lại chọn cho mình chiếc áo sơ mi được làm từ chất liệu Denim (Cotton giả Jean) vừa thoáng mái lại mềm nhẹ, đi cùng là chiếc quần kaki màu đen ống suông và đôi giày converse trắng càng toát lên khí chất trẻ trung, cá tính vốn có của mình.

Khoảng năm phút sau Ngân Tâm từ bên chóng vừa chạy vừa mang chiếc balo trên vai lật đật ra ngoài.

Giọng điệu gấp rút hỏi: “Hai cậu chờ có lâu không?”

Hai chàng trai kia ngẩn người ra nhìn cô mà chẳng để ý đến câu hỏi vừa rồi. Hoài Du quan sát từ tốn nhìn cô từ trên xuống dưới với ánh mắt dịu dàng mà không phải ai cũng có cơ hội chiêm ngưỡng đó thầm hài lòng.

Ngân Tâm diện một chiếc áo thun trắng và một chiếc chân váy jean dáng dài, khoác bên ngoài là chiếc áo sơ mi trắng, thắt bím tóc gọn gàng, vừa tối giản, vừa năng động phù hợp với cả buổi chiều.

“Không sao Ngân Tâm, cũng còn khá sớm.” Tư Thần cười cười nói.

Nhưng Hoài Du lại tỏ ra thái độ chẳng mấy hoà đồng như Tư Thần, nói: “Cậu mặc váy thì chạy nhanh thế làm gì?”

“Tớ sợ hai người đợi lâu…”

“Không lâu đâu Ngân Tâm, dù sao các cậu cũng là con gái.”

“Chỉ có Tư Thần là dịu dàng, tinh tế thôi. Không như ai kia lúc nào cũng khó khăn, xét nét với người ta.” Quỳnh Châu mặc chiếc hoodie zip, áo thun, chân váy từ bên trong đi ra, giở giọng nói móc méo anh trai của mình.

Lạc Hoài Du vừa nghe là đã hiểu nhắc xéo đến mình, không chần chừ ban cho cô em gái ánh nhìn thét ra lửa. Cứ thích khiêu khích sự nhẫn nại của người khác sẽ chịu hậu quả lớn đó!

“Có tin cho ở nhà không?”

“Anh dám hả?”

“Thử đi!” Anh lên giọng thách thức.

Ngân Tâm lần nào nếu không phải vô tình bị cuốn vào thì cũng chính là nguyên nhân gián tiếp tạo ra cuộc cãi vã của cả hai anh em nhà này. Là người đứng giữa lần nào cũng vô cùng áp lực, áy náy. Không biết nên phân giải thế nào, chỉ có thể ngăn chặn lời qua tiếng lại một cách hòa bình.

Cô lo sợ Quỳnh Châu sẽ làm lớn chuyện nhanh miệng can thiệp, vội vàng nói: “Xem kìa, đã hơn năm giờ chiều rồi, nếu còn không đi sẽ trễ.”

Nhờ sự nhanh nhẹn chuyển chủ đề của Ngân Tâm mà cuộc cãi vã không đi xa, nếu không e rằng Quỳnh Châu sẽ chẳng ngần ngại mà phản pháo, lúc đó chuyện lại đi xa. Và sẽ dẫn đến kết quả là sẽ chẳng còn cuộc hẹn nào được thực hiện, tất cả đều phải ở nhà.

“Đi thôi nào!”

Quỳnh Châu thấy cô khéo nhắc nhở nên cũng hiểu chuyện cho qua không nói câu nào nữa, khoác tay cô thong dong đi lên trước, kiêu ngạo đi qua anh.

Hôm nay họ ra ngoài sớm hơn mọi năm, vì cả bốn người đều muốn tản bộ, đi ăn uống cùng nhau hết cả buổi chiều rồi mới đi thả lồng đèn.



Tư Thần có đề nghị sẽ đi dạo quanh công viên, tìm vài món ăn vặt sau đó mới tìm quán để ăn bữa tối chính và cả bốn đều thống nhất một ý kiến.

Mấy gian hàng đồ ăn ở đây từ sớm đã được dọn ra bày bán, người đến kẻ đi cũng vô cùng rôm rả, đông đúc, khi trời mới vừa vào xế chiều. Nơi nào cũng được trang trí thêm vài lồng đèn sặc sỡ, vài chùm đèn led được giăng trên cây cũng thi nhau phát sáng cả một góc trời. Ngân Tâm nhìn mà loá hết cả mắt vì độ lung linh của nơi này.

Công viên rộng như thế, chẳng lẽ người ta cũng phải trang hoàng hết luôn sao? Thế thì lãng phí sức người và thời gian quá rồi! Dù sao lễ Trung Thu cũng chỉ diễn ra có một ngày, ấy vậy mà người ta phải mất cả tuần trời để lên kế hoạch, rồi lại thực hiện trang trí chỉnh chu từng công đoạn.

Hoài Du cũng khá bất ngờ với cách trang trí của năm nay với tôn màu đỏ, vàng chủ đạo nhưng năm nay cũng chen vào màu xanh than trông khá hút mắt. Lấy chiếc máy ảnh ở balô ra rồi thành thạo lưu giữ lại vài khung cảnh mình vừa nhìn thấy.

Với một người mang đậm chất nghệ thuật như anh thì Ngân Tâm cũng không thấy quá ngạc nhiên, chỉ là khi nhìn vào cô lại có chút ngưỡng mộ vì một người quá ưu tú như anh vậy mà lại có thể hiện hữu ngay bên cạnh cô và trở thành bạn của cô.

Đi được một đoạn Quỳnh Châu bỗng khựng lại, thấy món tủ của mình hai mắt sáng rực, đốc thúc: “Ở kìa có bán thịt xiên nướng, chúng ta sang đó đi!”

“Đi thôi!”



“Chú ơi cho cháu bốn xiên thịt nướng ạ.”

“Cô gái, đợi một chút có ngay!” Ông chủ bán hàng tươi cười rạng rỡ đáp.

“Các cháu đi chơi sao? Thế thì ở khu này là khu ẩm thực, còn nếu muốn tham gia trò chơi thì sang khu kia nhé!” Chú bán thịt nướng vô cùng cởi mở, thân thiện trò chuyện cùng bốn người, trong khi tay vẫn đang thoăn thoắt đảo thịt chín đều.

“Cảm ơn ông chủ nhiều ạ!”

“Đây của các cháu, ăn ngon và chơi vui nhé!”

Cả bốn đồng thanh đáp, đồng loạt cúi đầu nói: “Chúng cháu cảm ơn ạ!”

Mỗi người nhận được một xiên thịt nướng trên tay vừa đi vừa xuýt xoa với thời tiết se lạnh của hôm nay. Chà! Quả thật là một ngày tuyệt vời! Được ăn thịt nướng, được dạo chơi thì không gì vui hơn.

Ngân Tâm mãi mê ngắm nghía cảnh đẹp hai bên đường mà thụt lại phía sau bỏ xa Tư Thần và Quỳnh Châu một đoạn. Hoài Du định nói gì đó với cô vừa quay sang đã không thấy bóng dáng đâu, quay người lại mới phát hiện cô bị bỏ lại phía sau, đã thế thỉnh thoảng lại đứng đơ ra không đi thêm bước nào.

Tự hỏi trong lòng rốt cuộc là đẹp đến mức nào mà khiến cậu ấy ngẩn ngơ ra thế kia?

Cậu ấy chưa từng thấy đèn khổng minh sao? Chưa thấy hoa đăng sao? Cũng chưa từng thấy đèn lồng hình con thỏ luôn sao?"

Không phải đó chứ!

Anh đi lại gần phía cô mà cô cũng chẳng hay, chỉ mãi ngắm nhìn mấy chiếc đèn lồng hình chú thỏ được treo trên gian hàng. Hoài Du vô thức nhấc máy ảnh rồi lại nhấn nút một cái “tách”, vài giây sau tấm ảnh đã được in ra. Trong ảnh là một cô gái nhỏ người dùng ánh mắt chăm chăm nhìn vào chiếc lồng đèn đầy hứng thú, môi mím nhẹ thể hiện nét cười trong veo trên gương mặt thanh thuần bên dưới những tia nắng hoàng hôn cuối cùng của chiều thu.

Ngân Tâm có vẻ rất hợp với mùa thu nhỉ?

Hoài Du công nhận suy nghĩ này của mình là đúng, vì có lẽ với hình ảnh thuần khiết, dịu dàng này của cô thì quả thật rất ăn nhập. Thoáng chốc khiến anh ngây người lúc nào cũng chả hay, giờ thì lại quay ra đến lượt cô phát hiện anh.

“Cậu xem gì đó?”

Ngân Tâm ngây ngốc chạy qua, bắt gặp anh đang nhìn tấm ảnh gì đó ở trên tay mình nên cũng tò mò muốn xem, vừa lên tiếng đã bị Hoài Du giấu nhẹm vào túi, thần bí không muốn nói.

“Không có gì.” Nếu để cô biết, anh vì xem ảnh của cô mà bối rối thì sẽ mất mặt lắm!

“Cho tớ xem với…”

“Không cho xem! Còn không mau đi là sẽ bị lạc mất Quỳnh Châu và Tư Thần.” Vừa dứt lời đã quay người bỏ đi trước.

Ngân Tâm thấy anh quả quyết không cho xem liền cảm thấy thắc mắc vô cùng, nhưng khi anh bỏ đi trước cô liền lon ton đuổi theo sau: “Ơ chờ tớ với…”

Nếu Ngân Tâm mà phát hiện anh chụp lén cô thì không những cô ấy ngại mà kể cả anh cũng rất xấu hổ. Ai đời lại đi chụp lén người khác lại ngây người ngắm tấm hình cười như kẻ ngốc, còn bị người ta phát hiện cơ chứ!

Bản tính vốn quang minh chính đại, làm việc gì cũng thẳng thắn, hiên ngang, chưa bao giờ e ngại việc gì, càng không ngại làm người khác bẽ mặt. Vậy mà kể từ khi quen biết Ngân Tâm cô khiến anh hình thành thói quen hay che giấu tâm tư, cảm xúc, trong khi cô chẳng hề tác động vật lý gì đến anh. Mọi thứ đều phản ứng một cách tự nhiên không hề có một sắp xếp nào.

“Hoài Du, cậu có muốn ăn kem không?” Cô đuổi vừa kịp anh, liền nhanh chóng hỏi nhỏ.

Anh đưa mắt hơi ngạc nhiên nhìn cô, khó tin rằng lời này có thể phát ra tự miệng cô. Từ khi nào mà cô lại mạnh dạn như thế nhỉ?

“Hửm?” Anh tỏ ý muốn xác định lại.

“Tớ mời cậu ăn kem nhé!”

“Vì?”

“Bạn bè tốt thì phải đối xử chân thành với nhau mà! Không phải sao?” Cô vô tư đáp lời, anh là người bạn tốt của cô mà, kem thì cũng không phải là gì lớn lao.

“Cũng không hẳn. Nhưng cậu có chắc chưa đấy?”

“Chắc điều gì cơ?”



“Cậu xác định tớ là bạn tốt của cậu sao?” Anh quả thật có chút nóng lòng muốn nghe câu trả lời của cô.

Đáp lời sự mong đợi của Hoài Du, cô đã rất thật thà nói: “Tớ chỉ quen biết mỗi cậu, Quỳnh Châu và Tư Thần kể từ lúc chuyển đến trường mới, lúc đó chỉ có các cậu làm bạn với tớ, cậu còn giúp đỡ tớ rất nhiều nên cậu là bạn tốt của tớ.”

“Nhưng tớ thích kẹo đường hơn!”

“Kẹo đường ngay sau khi về sẽ cho cậu, giờ thì tớ đi mua kem đây.”

“Khoan đã! Hai người ăn gì mà không rủ bọn tớ?” Tư Thần lại gần nói.

Tư Thần và Quỳnh Châu phát hiện ra đã mất giấu Hoài Du và Ngân Tâm vừa được vài phút mới ở đây mà chưa gì đã chẳng thấy tâm hơi đâu, liền chạy đi tìm kiếm, nào ngờ hai người này ở đây mua kem lén lút.

“Xin lỗi nhé là lỗi do tớ, chờ lát tớ mua kem mời các cậu.” Cô bày tỏ sự áy náy rồi liền vui vẻ chạy tới quầy bán kem đứng xếp hàng.

“Cầm hộ anh!” Ngân Tâm vừa quay đi, anh liền đặt máy ảnh lên tay Quỳnh Châu rồi cũng chạy lại xếp hàng ngay sau lưng cô. Nếu chỗ quầy bán kem không cho mang theo máy ảnh và điện thoại đến gần vì ngại quay chụp thì anh cũng sẽ không giao cho em gái.

“Ơ kìa! Chẳng phải là anh không cho em giữ máy ảnh mà! Này!”

Kỳ lạ thật ấy! Bình thường anh trai còn chẳng thèm để tâm đến mấy việc lẽ tẻ như kiểu này, càng không bao giờ tự tiện giao máy ảnh cho y vì không tin tưởng. Bây giờ lại không chần chừ chạy đi mua kem với Ngân Tâm mà giao luôn thứ yêu quý nhất của mình cho cô em gái mình không tin tưởng sao? Chuyện thật khó tin!

Ngân Tâm ngạc nhiên hỏi: “Sao cậu tới đây?”

“Tớ sợ cậu bé người, người ta không thấy cậu lại đẩy cậu ra.”

Cô bĩu nhẹ môi đáp: “Tớ đâu phải vô hình mà người ta không thấy!” Cũng không phải ma!

“Cậu nói nhiều thế làm gì? Tớ cũng muốn mua kem.”

“…”

Hôm nay là lễ lớn nên quầy bán kem đông hơn thường ngày, tầm mười người nữa mới đến lượt của cô nên cả hai phải cố gắng xếp hàng dài, nếu rời đi sẽ mất lượt. Ngân Tâm đứng ngay phía sau một người đàn ông cao ráo, ăn mặc chỉnh chu, tóc tai được chau chuốt tỉ mỉ nhìn rất bảnh bao nhưng vì mùi nước hoa trên người anh ta lại quá nồng nên cô phải né tránh hết sức có thể. Thế mà người đàn ông đó cứ lùi về phía sau cô khiến cô cảm thấy choáng nhẹ vì mùi nước hoa nồng gắt ấy. Hoài Du tinh ý phát hiện, nhíu mày không hài lòng khi thấy cô không thoải mái liền lập tức kéo cô ra sau lưng mình rồi đi lên phía sau người đàn ông đó.

Gã đàn ông vừa thấy anh đã hoán đổi vị trí liền cau có giở giọng chất vấn: “Sao cậu lại giành vị trí với người khác, cô gái lúc nãy mới đứng đây đâu rồi?”

Anh nghiêm túc nói: “Chúng tôi quen nhau, đứng đâu cũng chẳng khác, miễn tôi không dành vị trí của anh là được.”

“Vậy cô đã có bạn trai chưa? Có thể cho tôi thông tin liên lạc được không?” Gã này đã vốn để ý cô ngay từ lúc vừa xếp hàng, nên vì thế mà cố tình đứng sát gần cô, đợi cô hội dò hỏi thông tin.

“Không! Là câu trả lời cho câu hỏi thứ hai.” Không đợi Ngân Tâm mở miệng, anh đã dứt khoát đáp.

“Tôi không hỏi cậu, này cô trả lời đi!”

Ngân Tâm rút rè trả lời: “Xin lỗi anh, không được…”

“Tốt nhất là anh nên im lặng.” Hoài Du giương cặp mắt sắc lạnh hướng về phía gã đàn ông trước sự hớ hênh của gã với Ngân Tâm.

“Cậu chỉ là bạn của cô ấy, dựa vào đâu để đe doạ tôi?”

“Dựa vào việc chúng tôi là bạn của nhau và cả việc chúng tôi là trẻ vị thành niên, anh là đã quấy rối người khác nơi công cộng. Đồn cảnh sát ngay bên cạnh.”

Sức chịu đựng của con người là có giới hạn, kiên nhẫn nói chuyện nhẹ nhàng với gã đã lại giới hạn lớn nhất của anh rồi, nếu còn không biết điều thì đừng trách chuyện bé lại bị xé ra to.

Gã trai nhận được tin chẳng lành liền cũng biết ý rời đi, trước khi đi khỏi còn không quên tỏ vẻ khiêu khích đưa ngón cái chỉ vào người anh đầy cay cú. Chốn đông người, lại bị một thằng nhóc đe doạ quả thật là mất mặt vô cùng.

Sau khi gã đàn ông rời đi anh quay ngược lại chủ động nói: “Lần sau nếu khó chịu thì phải nói, đừng có rụt rè im lặng người ta sẽ được nước lấn tới. Hiểu chưa?”

“Tớ biết rồi, cảm ơn cậu.”

Lần nào cũng là anh giải vây khiến cô vừa biết ơn lại vừa rất áy náy. Nếu không có sự xuất hiện của Hoài Du e là cô sẽ chịu vô vàn thiệt thòi.