Kẹo Đường

Chương 3: Xem như kỉ niệm




Ngân Tâm lặng lẽ cam chịu, âm thầm đi vào bếp nấu ăn, sau khi nấu ăn hoàn tất cô dọn chén đĩa ra bàn đầy đủ rồi cũng lặng lẽ ra khỏi nhà. Cô mang một chiếc bụng đói từ tối hôm qua đến bây giờ đi một mình giữa buổi trưa nắng gắt mà không biết phải làm gì. Đi đến lúc mỏi cả chân rồi thì mới tạm dừng lại ở một chiếc ghế gỗ dài dưới bóng cây bạch quả. Cứ mãi ngồi một mình ở đó cho đến khi ngủ gục vào gốc cây từ khi nào không hay.

Sau khi thức giấc thì trời đã ngã bóng, nắng cũng trở nên dịu hơn rất nhiều. Chắc có lẽ là vừa đói lại vừa mệt nên cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay, tỉnh giấc đã nhìn thấy có một chàng trai đeo cặp mặt kính cận, tai đeo headphone ngồi ngay bên cạnh mình. Ngân Tâm giật bắn cả mình vì nãy giờ mình lại tựa đầu lên vai người ta mà ngủ quên.

Cô bất thần đứng dậy cúi đầu xin lỗi ríu rít: "Anh gì ơi, tôi xin lỗi, xin lỗi, tôi ngủ quên mất. Làm phiền anh rồi, thành thật xin lỗi anh."

"Kẹo đường, tỉnh rồi thì không cần hoảng loạn như thế!"

Một tông giọng vừa quen vừa lạ cất lên khiến Ngân Tâm dường như tỉnh táo, cô ngẩng đầu nhìn lại thì mới tá hỏa một phen. Hóa ra người ngồi cùng cô từ nãy giờ lại là Lạc Hoài Du, người mà mình gặp ở cửa hàng tiện lợi ban sáng. Cô ngây người, mở to mắt hoang mang nhìn đối phương, sau đó liền chuyển thành nhíu lại cảnh giác, thái độ nghi hoặc nhìn anh.

"Cậu theo dõi tôi à?" Cô đề phòng hỏi.

Hành động đó của cô khiến anh bật cười thành tiếng, anh nhìn cô hồi lâu rồi mới trả lời: "Bổn thiếu gia lắm việc, chẳng rảnh rỗi hơi sức nào làm mấy chuyện vô bổ này đâu. Chỉ là tôi hơi đói muốn đi ăn, nào ngờ lại thấy cậu ngủ quên ở đây, lúc nãy còn xém bị người ta xàm sỡ."

Hóa ra là ban nãy Ngân Tâm vì vô tình ngủ quên ở gốc cây, sơ ý để kẻ xấu tiếp cận dự định giở trò bẩn thỉu với cô. May mắn cho Ngân Tâm hắn ta vẫn chưa kịp hành động gì thì Hoài Du lại bất thình lình xuất hiện không do dự mà tung cho hắn một cú đấm vào mặt, mạnh mẽ doạ nạt đuổi hắn đi.

"Biến! Cô ấy là bạn của tôi!" Anh nói với giọng điệu kiên quyết, lớn tiếng khẳng định.

Sau khi đuổi được tên biến thái ấy đi Hoài Du đã ở lại trong cho cô ngủ một giấc dài. Mấy tiếng rồi cô vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh giấc lại còn ngủ gục vào vai anh. Anh vừa vẽ tranh vừa làm gối kê đầu cho cô, khiến bờ vai chịu ê ẩm suốt mấy tiếng, cơn đói ngày càng tăng qua mấy giờ đồng hồ chỉ vì sự an toàn của cô.

Ngân Tâm nghe Hoài Du kể lại mọi chuyện lại cảm thấy có chút áy náy và cũng có tràn ngập sự ấm áp trong tim. Áy náy vì đã nghi oan cho anh, còn cảm thấy ấm áp là vì lần đầu tiên có người tình nguyện bảo vệ cô hết lòng như thế. Cô trân trọng điều ấy, vẫn luôn cúi đầu cảm kích.

"Thật sự cảm ơn cậu vì đã giúp tôi. Nhưng sao cậu lại giúp tôi?"

"Còn không phải vì mấy viên kẹo đường của cậu cho tôi à? Tôi cũng chỉ là cảm ơn lại thôi, cậu giúp tôi thì coi như tôi trả lại. Xem như chúng ta huề, từ nay không liên quan đến nhau nữa. Ok?" Anh thành thật nói.

"À... tôi hiểu rồi, cảm ơn rất nhiều!" Cô ái ngại trả lời.

Anh nhận được câu trả lời vừa ý, liền hài lòng quay đi. Cô cũng chần chừ bước đi theo sau anh. Được một lúc anh liền cảm nhận có người theo sau mình liền nghiêm mặt quay người lại.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Kế Hoạch Dụ Ngọt Hầu Bao Nam Chính Hằng Ngày



2. Tàng Ngọc Nạp Châu

3. Không Được Ngấp Nghé Hệ Thống Xinh Đẹp

4. Tinh Cầu Cô Độc

=====================================

Hoài Du thấy cô cứ mãi đi theo mình giở thái độ bực tức nói: "Này! Đã bảo không còn liên quan rồi sau cậu cứ đi theo tôi. Muốn gì đây?"

"Hả? Cậu nói gì vậy? Tôi đâu có theo cậu, chỉ là cậu đang cùng đi một con đường với tôi thôi. Đường này đến chỗ làm của tôi."

Ngân Tâm nhìn thấy anh hiểu lầm mình liền minh bạch giải thích. Sợ anh không tin lời mình nói, cô còn chỉ vào một nhà hàng nhỏ cách hai người vài bước chân, bảo là nơi làm việc của mình.

Trùng hợp rằng anh cũng có ý định vào nhà hàng đó ăn chút đồ. Nhà hàng này anh cũng vừa phát hiện ra thôi, không ngờ lại là nơi làm việc của cô gái nhỏ này.

Hiểu lầm người ta rồi còn nói lời không hay, làm anh có hơi ngượng, cố nuốt nước bọt xuống cổ họng rồi cũng không nói thêm.

"Vậy nếu đã không còn gì nữa thì tôi vào trong làm việc đây!"

Cô vừa nói vừa chạy một mạch vào nhà hàng để lại anh ngơ ngác một hồi rồi mới lặng lẽ theo vào sau. Anh đẩy cửa bước vào, ấn tượng ban đầu là khá ngạc nhiên vì cách bày trí của nhà hàng, phong cách Trung Hoa đầy truyền thống. Nhà hàng hầu như đều được làm bằng gỗ, được đan xen bởi những hoa văn cổ rồng, phượng, hoa se của Trung Hoa vừa được tô điểm chút hiện đại của ánh đèn led vàng nhạt trong rất tao nhã, sang trọng.

Hoài Du ngỡ ngàng trước khung cảnh trước mắt nên đắm chìm vào thật lâu, cho đến khi Ngân Tâm lẳng lặng cầm trên tay chiếc menu đi lại gần anh, cô gọi anh một tiếng đầy lễ phép: "Kính chào quý khách! Quý khách muốn dùng gì ạ? Đây là thực đơn của nhà hàng chúng tôi."

Vẫn là nét lịch sử, lễ phép mà anh nhìn thấy lúc sáng không thay đổi gì cả, phải công nhận rằng khả năng thích ứng của cô rất tốt, tốt đến mức cẩn trọng. Hoài Du nhận lấy bảng menu nhìn sơ qua thì cũng khá hài lòng, toàn là những món ăn truyền thống mà anh yêu thích.

"Mỳ lạnh Diên Cát, dimsum, bánh thịt cừu và một bia đen."

"Quý khách không được sử dụng bia đen, vì đây là quy định."

Cô nghe anh muốn sử dụng bia đen liền lập tức ngăn chặn luôn ý định ấy. Người con trai này sao lại kỳ lạ như thế nhỉ? Sao cứ thích lách luật ngay trước mặt cô hoài nhỉ?

"Vậy..."

"Càng không được chọn rượu!" Cô sợ anh chọn rượu liền ngay tức khắc dập tắt luôn ý định của anh, nghiêm túc nói.



Hoài Du cũng không kém cạnh gì, anh thấy người con gái này cũng thật kỳ lạ! Sao có thể quản anh nhiều như thế? Chẳng phải ai cũng thích khách hàng sử dụng nhiều dịch vụ hay sao? Hút thuốc cô cũng không đồng ý, muốn uống bia cô cũng bác bỏ. Anh bất lực nhìn cô với ánh mắt oán trách.

"Tôi vừa cứu cậu đó! Cậu không thể nào nể tình mà lấy cho tôi hay sao?"

"Không được, nếu quý khách không muốn giải quyết ở đây thì vui lòng đến quẩy tính tiền gặp quản lý giải quyết, quản lý sẽ là người kiểm tra giấy tờ của quý khách để xác thực là quý khách đã đủ tuổi để sử bia hay chưa."

"Này kẹo đường! Cậu sao có thể như thế được chứ?" Người con gái đáng ghét!

"Quý khách muốn dùng gì loại nào khác không? Trà hoa cúc nhé!"

Bỏ qua sự oán giận của anh, cô chu đáp hỏi lại rồi gợi ý món đồ uống khác tốt hơn hơn cho anh. Thế nhưng anh lại phủi bỏ sự dịu dàng ấy mà dứt khoát từ chối.

"Không! Tôi muốn trà lạnh." Anh lạnh lùng trả lời.

"Vâng được ạ! Quý khách vui lòng chờ trong ít phút."

Mặc cho anh có tức giận cỡ nào cô vẫn giữ nguyên thái độ chuyên nghiệp trong phục vụ mà không hề lớn tiếng, sử dụng ngôn từ đúng mực, giọng nói cũng vô cùng nhã nhặn. Rất biết điều, biết điều đến nỗi khi khách hàng ra ngoài cô vẫn luôn cúi đầu dù cho có phải là khách hàng khó tính nhất.

Sau khi Ngân Tâm rời đi anh lập tức lấy trong balo của mình giấy vẽ tranh chuyên dụng cùng với cây bút chì đen, rồi lại chăm chú hoàn toàn vào công việc của mình mà không để ý đến xung quanh. Đến khi Ngân Tâm mang thức ăn từ trong ra đặt lên bàn thì Hoài Du vẫn không lay động.

Món ăn cuối cùng được đặt xuống bàn, cô cúi người để lại lời chúc thương mại rồi rời đi: "Chúc quý khách ăn ngon miệng ạ!"

Hai tiếng trôi qua, thức ăn anh đã dùng xong, nước cũng đã uống hết, nhưng vẽ thì chưa có dấu hiệu dừng lại. Cô mặc dù vẫn đang trong ca làm và phục vụ những bàn khác, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi phía anh, lúc anh vẽ tranh trông bộ dạng cực kỳ nghiêm túc và chăm chú, không giống một chàng trai đầy thói phóng khoáng mà Ngân Tâm nhìn thấy một chút nào.

Anh đã ngồi ở đó rất lâu rồi nên Ngân Tâm cũng phải dọn dẹp bát đĩa trên bàn sạch sẽ. Hoài Du mãi mê vẽ tranh cũng không hề cảm nhận được sự trống rỗng trên bàn từ lúc nào.

Sau khi hoàn thành tranh vẽ, liền trả tiền rồi rời đi, lúc đi ra có nhìn thấy cô đang dọn dẹp, anh liền đi đến ghé sát vào tai cô, dùng chất giọng ma mị lôi kéo nói: "Kẹo đường à, cậu nhìn tôi ít thôi!"

Nói rồi anh ung dung rời đi, để lại cô với gương mặt đỏ ửng ngạc nhiên. Hoá ra anh vẫn thấy cô nhìn anh qua lớp kính phản chiếu cô ngay trước mặt anh. Lần đầu tiên cô chú ý đến một người lâu như thế! Chắc có lẽ cũng chỉ là sự trùng hợp của cả hai vì hôm nay đã có rất nhiều việc xảy ra, cũng chỉ là nhất thời để ý. Sau này cũng đâu gặp nhau, cũng chỉ là người dưng vô tình để lại nhiều khoảng khắc trong cuộc đời cô mà thôi.

Vài giờ sau, nhà hàng đã vắng khách đi hẳn, cũng đã gần 23h, cô cùng một vài nhân viên khác dọn dẹp vệ sinh lại khu vực bàn ăn, vô tình đi ngang qua vị trí mà Lạc Hoài Du ngồi lúc nãy, cô nhìn thấy chiếc bút chì vẽ tranh chuyên dụng màu đen được chạm khắc tinh tế, màu sắc đen láy khá đặc biệt mà ban nãy anh cầm vẽ. Cô biết chắc đây là vật anh đánh rơi nhưng cô không biết phải làm thế nào, cũng không thể đem cây bút chì này giao cho quản lý nhà hàng được. Dù sao cũng chỉ là một vật nhỏ không đáng nói, nhưng cô cũng không gặp được anh nữa, không biết cách nào để trả lại cả. Ngân Tâm hết cách cũng chỉ đành giữ lại xem như là kỉ niệm nhỏ mà một người lạ đặc biệt đặc biệt đánh rơi.

Chắc anh cũng không đến nỗi keo kiệt chạy đến nhà hàng tìm lại một cây bút chì đâu nhỉ? Và đương nhiên nếu có gặp lại cô nhất định sẽ gửi trả lại cho anh, còn nếu không thì đành thôi vậy.