Sau hai ngày được chăm sóc kỹ lưỡng, Ngân Tâm chính thức tăng lên một ký. Cơ địa của cô vốn dĩ rất khó để tăng cân nhưng chẳng hiểu nguyên do vì sao mà dưới bàn tay của Quỳnh Châu và dì Hoa cô lại lên cân dễ dàng như thế!
Trả lời cho thắc mắc đó, Ngân Tâm đã xâu chuỗi lại những vấn đề có liên quan đến lý do tăng cân của mình. Mỗi ngày cứ cách 2 tiếng Quỳnh Châu và Dì Hoa sẽ thay phiên nhau đem đồ ăn đến cho cô, nào là sữa tươi lúc thì lại là nước cam ép, có lúc thì lại là bánh ngọt, trái cây, thỉnh thoảng sẽ là vài món cháo với những thành phần đắt tiền cho buổi tối. Không chỉ có mỗi Quỳnh Châu và dì Hoa mà bà chủ Lạc khi nghe tin Ngân Tâm bị bệnh cũng rất lo lắng cho cô, thường xuyên thăm hỏi tình hình sức khỏe và cả bổ sung chất dinh dưỡng cho cô. Mọi người trong nhà đều nói cơ thể cô có vẻ là bị suy dinh dưỡng nên nhìn hơi mỏng manh, ốm yếu, vì thế muốn bồi bổ cho cô.
Nhưng lương tâm vẫn cảm thấy ngại lắm! Cô e ngại vì những gì mình nhận không xứng đáng với những thứ mình đã bỏ ra. Nhận được sự quan tâm của người khác tất nhiên là sẽ rất vui, rất sẵn lòng đón nhận, nhưng cô không thể làm hết sức mình được, ngược lại sâu trong tâm can vẫn cảm thấy có lỗi vì đã là gánh nặng của mọi người. Thật ra cô chỉ là bị cảm lạnh thông thường một hai ngày là sẽ khỏi, cũng không cần phải được chăm sóc đặc biệt giống như một người ốm nặng mà trong mọi người lại coi trọng như vậy! Làm cô cảm thấy rất khó xử nhưng thật ra trong tim từ lâu đã được mọi người sưởi ấm, những hành động mọi người đem lại khiến cô cảm thấy trái tim đong đầy niềm tự hào và hạnh phúc vì cuộc đời cô đã kịp thời xuất hiện những con người tình nghĩa và lương thiện như thế!
Tự hứa với bản thân rồi cô sẽ chăm chỉ làm việc thật tốt để đền đáp lại công sức sự tận tâm, nhiệt tình mà mọi người đã mang đến. Nếu như cũng có một cơ hội, cô nhất định sẽ giúp đỡ bằng hết khả năng của mình.
Sáng chủ nhật hôm nay, Ngân Tâm đã ở suốt trong nhà để phụ giúp các dì giúp việc vài công việc vặt và cắm hoa thay bà chủ. Mọi khi thì hôm nay chính là ngày nghỉ của cô, nhưng mấy ngày qua cô ốm đã làm phiền và ảnh hưởng đến chất lượng công việc của các dì giúp việc khá nhiều, vì vậy sau khi đã khoẻ lên cô đã dành ngày chủ nhật để làm việc giúp đỡ các mọi người trong nhà một tay một chân.
Hôm nay là cận cuối tháng chín, các lọ hoa ở trong nhà sẽ được thay đổi hoàn toàn. Hoa thạch thảo tháng chín sẽ được thay vào cúc xuxi của tháng mười. Từ sớm bà chủ Lạc và dì Hoa đã ra ngoài mua hoa, bà chủ Lạc quan niệm rằng hoa đẹp là phải do đích thân mình lựa chọn, cắm trong nhà cũng làm cho không khí tươi mới hơn, có năng lượng làm việc và học tập hơn. Hoa là một loại thực vật xinh đẹp và rạng rỡ, được nhìn ngắm mỗi ngày cũng đã thấy lâng lâng sự vui vẻ. Nhưng vui hơn nữa có lẽ sẽ là mỗi tháng cắm một loài hoa tượng trưng.
Sáng nay ở phía ngay cạnh khu vườn góc bên phải của biệt thư nhà họ Lạc đã ngập tràn màu vàng, cam khoe sắc rực rỡ cả một góc trời. Cúc xuxi được trang trí chỉ có hai màu, một loại là vàng lưu huỳnh, loại còn lại là màu da cam.
Giữa một mảng màu nắng sáng chiếu rực rỡ lại chen vào là một cô gái trong chiếc áo trắng nhỏ nhặn đang cặm cụi tỉa từng cành hoa cắm vào bình. Lạc Hoài Du ở phía trên lặng lẽ nhìn xuống phía dưới quan sát từng hành động, đuôi mắt bỗng cong lên, mày nhíu chặt lại khi bị những tia nắng sớm nhẹ nhàng chiếu vào. Nhất thời không thích nghi nên anh đã thẳng thừng quay lưng lại với ánh nắng mặt trời, tiếp tục với bản phát thảo của mình.
“Người ta chăm chỉ thì mình cũng phải chăm chỉ thôi!”
Vừa yên tĩnh được khoảng 10 phút, ở ngay phía dưới đã truyền lên tiếng ồn từ miệng Quỳnh Châu, chưa thấy bóng dáng đã nghe thấy tiếng. Y thấy Ngân Tâm đang cắm hoa liền mang hai ly ngũ cốc vừa chuẩn bị mang ra cho cô, cười cười nói nói.
“Ngân Tâm à, ăn sáng thôi!”
“Hửm?”
“Hôm nay tớ làm ngũ cốc đó! Cậu ăn món này bao giờ chưa?”
“Tớ từng ăn lúc nhỏ.” Rất ngon!
“Tớ nghe nói ăn nhiều ngũ cốc tốt cho sức khoẻ đặc biệt là người có chế độ ăn uống kém lành mạnh như tớ và cả người thường hay căng thẳng như cậu, sẽ chống cái gì… cái gì mà terol… terol gì ấy! Tớ cũng không rõ nữa, hihi.” Quỳnh Châu giây trước tỏ vẻ hiểu biết giây sau đã lúng túng gãi đầu không rõ tên gọi của thứ mình vừa nói.
“Cholesterol?”
“Đúng đúng! Vẫn là cậu thông minh!”
“…” Ngân Tâm không nói gì chỉ lắc đầu cười bất lực tiếp tục cắm hoa.
“Êy, sao lại là hoa này thế? Tháng trước là hoa thạch thảo thì đã đành, đến tháng này sao có cả hoa cúc này nữa. Thật không hiểu nổi mẹ tớ, có nhiều hoa đẹp như thế sao không mang về cơ chứ! Gu thẩm mỹ của mẹ xuống cấp trầm trọng.”
Quỳnh Châu cau co mặt mày, tỏ thái độ chán ghét ra mặt với mấy đoá hoa xuxi ở trên bàn. Y là một người vô cùng ghét những loại hoa cúc, ngoài trừ cúc hoạ mi thì những giống cúc khác sẽ không đưa vào tầm mắt ngắm nhìn. Quỳnh Châu ghét mấy cánh hoa gam màu nóng mong manh, đơn giản đó! Lại còn không có hương thơm giống mấy loài hoa kia. Tháng trước Quỳnh Châu đã kiến nghị với mẹ rằng không muốn cắm hoa cúc trong nhà nữa nhưng bất thành, đến tháng này lại tiếp tục xuất hiện hoa cúc, mẹ là đang muốn trêu đùa y hay sao?
Ngân Tâm ngỡ ngàng khi thấy Quỳnh Châu bài xích với mấy bó hoa xinh đẹp trên bàn, cô khẽ hỏi: “Cậu không thích hoa này sao?”
“Đúng vậy! Không thích tí nào, vừa không có mùi thơm vừa không có công dụng.”
Ngân Tâm nghe xong lại càng không hài lòng với thành kiến của Quỳnh Châu dành cho mấy đoá hoa xinh xắn này, cô liền giải thích bằng tất cả sự hiểu biết của mình, đúng đắn nói: “Cậu không thể chê bai nó như thế được! Sao cậu biết người ta không có công dụng gì chứ? Tên khoa học của nó là Canlendula officinalis. Canlendula có rất nhiều công dụng trong cả y học và ẩm thực. Cánh hoa có thể ăn được, sử dụng để chế biến salad, làm súp và các món hầm Đức, thay thế cho cả nghệ tây. Trong y dược đã chế ra một loại dầu Canlendula sử dụng như một chất chống viêm, kháng u và cả chữa lành vết thương nữa. Chiết xuất Canlendula có đặc tính kháng virus, antigenotoxic. Cậu không biết đâu trong ngành thảo dược thì hoa cúc xuxi còn đang sử dụng trong cồn để trị mụn, giảm viêm, kiểm soát chảy máu và còn những thứ khác. Canlendula officinalis thuốc mỡ có hiệu quả trong điều trị viêm da bức xạ, ngăn viêm da và giảm đau. Ngoài ra, còn dùng để tạo ra thuốc nhuộm.”
Quỳnh Châu sau một hồi bị cô giảng giải đầu óc liền quay mòng mòng, những kiến thức chuyên môn như thế này y không muốn hiểu, càng không hiểu nỗi. Ngân Tâm quá xuất sắc trong việc người khác phải câm nín với sự thông tuệ của mình.
“Tâm à, cậu giỏi quá! Kiến thức chuyên môn này tớ nghe thôi cũng đã rụt đầu lại rồi.” Quỳnh Châu tán dương cho cô, thừa nhận kiến thức hạn hẹp của mình.
Lạc Hoài Du ngồi ở phía trên lắng tai nghe cuộc trò từ đầu đến cuối của hai người không sót một chữ. Quả thật là cũng khá bất ngờ và sự hiểu biết của cô bạn học này! Lợi hại!
Anh cười nhếch mép vừa chau truốt kỹ lưỡng đường nét phác thảo vừa vọng xuống, điệu bộ nhếch mép cùng với âm giọng chọc ngoáy Quỳnh Châu: “Hứ! Không có kiến thức còn khoác lác chê bai. Giờ thì bị dập cho bầm nát.”
Quỳnh Châu tức giận, đưa mắt liếc xéo lên phía anh trai mình, mắng: “Này! Anh nhiều chuyện quá! Lo vẽ tranh của mình đi.”
“Quỳnh Châu à, lần trước tớ nghe bảo cậu bị táo bón phải không? Lần trước tớ đọc trên wikipedia người ta cũng nói C.officinalis cũng chữa được táo bón nhưng tớ không đọc kỹ, hôm nào sẽ nguyên cứu kỹ hơn một chút để trị cho cậu.” Ngân Tâm thản nhiên đưa ra lời góp ý.
Khỏi phải nói, Quỳnh Châu sau khi nghe được mấy câu nói vô tư được thốt ra từ miệng cô thì y đã đỏ mặt tía tai hết cả lên. Y ngại đến mức không biết giấu mặt vào đâu. Trời ạ Ngân Tâm sao có thể nói ra mấy lời làm người khác xấu hổ như thế chứ?
Anh ở phía trên khá hài lòng với câu nói của cô, chưa dạy cô mà cô đã làm tốt như thế rồi. Tốt lắm, cứ thế mà phát huy! Đáng được tuyên dương!
Quỳnh Châu ú ớ nói: “Cậu thật là…”
Cô cười cười, biết y ngại liền muốn động viên nhưng trong lời nói vẫn có ý trêu chọc: “Chỉ là một căn bệnh táo bón thôi mà, đừng ngại.”
Quỳnh Châu ngại ngùng cố lấp liếm sang một vấn đề khác liền chuyển hướng sang cô, vu vơ hỏi: “Hôm nay là cuối tháng rồi nhỉ? Cậu không về thăm bố mẹ hửm?”
“Tớ về hôm qua rồi…” Ngân Tâm mi tâm trùng xuông, chỉ khẽ trả lời.
Quỳnh Châu nghe cô đã về hôm qua liền có chút ngỡ ngàng, hỏi lại: “Hồi nào cơ? Tớ nhớ cậu mượn xe tớ ra ngoài được nửa tiếng đã trở về. Lúc đó cậu về thăm nhà sao? Nhanh thế cơ á?”
“Tớ… không gặp họ, nên về sớm…”
Tốt lành gì mà về chứ!
Vừa nghe Quỳnh Châu nhắc đến hai từ ‘gia đình’ đã khiến khuôn miệng của cô buông xuông, nụ cười rạng rỡ tan biến nhanh chóng. Đây là tháng thứ nhất Ngân Tâm không muốn về nhà, hôm qua trở về cô đã rất lén lút đặt một nửa tiền lương trên bàn rồi ra khỏi nhà trước khi bị phát hiện. Chỉ đơn giản là cô không muốn phải chạm mặt với Thanh Nhược và Tiêu Minh, áp lực và mệt mỏi lắm! Cô không chịu nỗi đâu! Cô đã làm quen với sự dịu dàng của mọi người ở đây, tạm thời không có ý định muốn đổi ngược quỹ đạo.
“Sao thế? Cậu cãi nhau với bố mẹ sao?”
“Tớ không còn bố, cũng không có cãi nhau với mẹ.” Giọng cô có phần nghẹn lại. Lại nữa rồi! Mỗi lần nhắc về gia đình nội tâm Ngân Tâm đều rất hỗn độn.
“Tâm, tớ xin lỗi, tớ không biết. Nhưng thế nào thì cũng phải về thăm lâu một chút chứ sao! Sao cậu lại tránh mặt mẹ? Như vậy mẹ cậu sẽ buồn lắm đó!”
“Tớ… t-tớ… Quỳnh Châu à, cậu đừng nói gì nữa được không?” Cô thật sự đã rất khó chịu, càng không muốn chia sẻ bất kỳ điều gì liên quan đến người phụ nữ đó.
“Có chuyện gì không thể chia sẻ sao?” Quỳnh Châu có hơi sững người khi thấy cô khó khăn với mình.
“…”
Chuyện gia đình thường rất phức tạp, khó giải bày nếu Ngân Tâm cứ tùy tiện chia sẻ e là sẽ không kiềm chế nỗi cảm xúc dồn nén quá lâu của mình.
Cô đã từng suy diễn ra rất nhiều hình ảnh thảm hại, khóc lóc nức nở khi ở trước mặt người khác khi chia sẻ câu chuyện của mình. Cô cảm nhận khá chân thực về cảnh tượng đó! Nhưng tốt hơn là đừng nên xuất hiện.
Kẻ nhạy cảm thì chẳng bao giờ vô tư nỗi! Cứ chỉ muốn ầm thầm chịu đựng, âm thầm lắng nghe tiếng lòng của bản thân.
Quỳnh Châu thấy tâm trạng cô không vui liền nói cười trở lại để xua tan đi không khí ấp úng này: “Không sao, nếu cậu không muốn nói cũng không sao cả. Khi nào cũng được.”
Cô cúi đầu, rầu rĩ nói: “Xin lỗi Quỳnh Châu.”
Quỳnh Châu nhanh nhẹn kéo mood của cô lên, nói: “Ừm… nếu cậu không về nhà nữa thì ngày mai có muốn ra ngoài chơi với tớ không? Đi chơi tết Trung Thu ấy! Không được từ chối đâu!”
“Được sao?”
“Đương nhiên rồi.”
“Vậy cho tớ đi cùng nhé!”
Lâu ngày rồi không được đi Trung Thu, lần gần nhất được tham gia lễ hội Trung Thu chắc là khoảng năm 7 tuổi, từ đó trở về sau cô không còn bất kỳ cơ hội tham gia lễ hội nữa.
Quả thật là cô không thích nơi quá ồn ào náo nhiệt nhưng không khí truyền thống từ tết Trung thu thì thật sự rất ấm áp! Đáng để vui vẻ một ngày.