Cốc, cốc, cốc!
Tiếng gõ cửa phía ngoài được vang lên, người phía trong đã vội lên tiếng, cứ như sợ sẽ trễ vài giây là sẽ không được nhìn thấy mặt người bên ngoài.
“Vào đi, cửa không khoá.” Giọng nói có chút dứt khoát, ngỡ như lạnh nhạt.
Ngân Tâm ở ngoài nhận được sự cho phép mới từ tốn mở cửa bước vào.
Cô nghe thấy cách anh trả lời pha lẫn sự bận rộn nên có hơi e dè, cô có phần chậm chạp nói: “Chào cậu Hoài Du… à cậu nói khi nào… có thời gian thì đến tìm. Giờ có được không? Nếu không được tớ sẽ đợi đến khi khác!” Sợ mình làm phiền cô vội tìm đường lui.
“Không có.”
“Mau đến đây!” Anh dịu giọng.
“À… tớ hiểu rồi.”
Cô chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế ngay cạnh Hoài Du, nhận thấy khoảng cách có hơi gần cô vội xích ghế ra xa 30cm.
“Cậu không thể thả lỏng ra sao?”
“Tớ… tớ…” Cô lấp lửng, đảo mắt đi khắp cảnh phòng.
“Cậu ngồi xa vậy thì sao mà nói chuyện?”
Ngân Tâm nghe được chất giọng nhỏ nhẹ của anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng xích ghế lại gần một chút trước khi anh thay đổi.
Chẳng hiểu lý do tại sao, mỗi lần bước vào phòng Hoài Du cô đều có cảm giác lo lắng, tuy rằng anh chẳng tác động gì là đe doạ đến cô, nhưng cô vẫn mãi mang trong mình sự hoang mang nhất định.
Tự nghĩ, chắc có lẽ dù anh không tác động gì nhưng anh lúc nào cũng mang đến cho cô một không khí hơi ngột ngạt. Chắc vì xuất phát điểm vai vế khác nhau, lẫn tính cách cũng khác nhau nên mọi biểu cảm, hay mọi lời nói anh phát ra đều khá lạnh nhạt, hoàn toàn không biểu đạt ra chút tâm tư nào, mà mấy thứ đó cô đều suy xét rất kỹ mới có thể đáp lại.
Anh không giống Quỳnh Châu, tuy y có vai vế giống Hoài Du nhưng y là nữ, tâm tư tình cảm hay cảm xúc đều rất thoải mái bộc lộ, chia sẻ với cô. Sự thân thiết cũng sẽ phát triển hơn so với anh.
Với cả Quỳnh Châu người ta cũng không có bày ra khuôn mặt lạnh giống như anh!
Mà ngay cả anh cũng không khỏi thắc mắc tại sao mỗi lần gặp anh cô đều căng thẳng như thế?
Anh cũng không ăn thịt cô mà?
Trả lời cho những câu hỏi đó, nếu có can đảm Ngân Tâm sẽ trả lời rằng: Nếu là trước kia, khi cả hai chỉ đơn thuần quen biết nhau với tư cách là những người bạn, có lẽ cô sẽ vô tư đối xử với anh giống như Tư Thần vậy. Thoải mái, hồn nhiên.
Bỏ qua mấy chuyện rắc rối đang vướng mắc trong đầu, anh tâm trung vào việc thực hiện lời hứa với cô.
Lớp dạy cách ứng xử trong giao tiếp với những tình huống trong xã hội.
Đó là chủ đề chính mà anh đã đề ra cho những bài học được diễn ra sắp tới.
“Sẵn sàng chưa?”
“Ừm!” Cô gật đầu, tỏ ý đã sẵn sàng.
Với vốn kinh nghiệm đã tích lũy từ trước cộng thêm cả hai tiếng đồng hồ đã bỏ ra dùng để lên mạng tra khảo, tìm kiếm thêm thông tin, thì anh tin mình dư sức chỉ dẫn nhiệt tình cho cô một cách rõ ràng, mạch lạc nhất.
“Trước tiên chúng ta cần phải định nghĩa được kỹ năng giao tiếp và ứng xử là gì.”
Ngân Tâm lấy ra sổ ghi chú của mình, ghi chép lại những lời anh nói. Thế nhưng chưa kịp đặt bút xuống thì đã bị anh ngăn lại.
“Làm gì vậy?”
“Tớ muốn ghi chép lại những điều cậu nói.”
“Tớ sẽ nói rất nhiều, cậu có chắc là ghi kịp không?”
“Tớ sẽ ghi những ý chính thôi.”
“Không cần!” Dứt lời anh đã đặt ngay lên bàn chiếc bút ghi âm.
Cô tròn xoe mắt nhìn anh ngỡ ngàng: “…”
“Cho cậu! Khi nào cậu quên có thể bật lên nghe.”
“Cảm ơn cậu… có điều chắc là nó đắt tiền lắm nhỉ?”
“Ừ!”
Câu trả lời lạnh nhạt của Lạc Hoài Du phát ra khiến cô ú ớ, chớp chớp mắt, đặt cây bút lại vào tay anh, cô dứt khoác từ chối: “Vậy thôi, tớ không lấy đâu! Cậu giữ đi, tớ tự ghi lại cũng được.”
“Vậy thì vứt đi! Dù sao thứ tôi đã tặng nếu người khác không nhận cũng là đồ bỏ đi.” Anh thản nhiên nói, thuận tay cầm bút ghi âm muốn vứt ra ngoài cửa sổ.
Ngân Tâm hoảng loạn, bật lên bắt lấy cánh tay anh ngăn lại. Cây bút ghi âm văng từ lầu ba xuống thì chỉ có nước vỡ nát. Cô tiếc lắm!
“Đừng mà!”
“Cậu nói không lấy mà?”
“Cậu làm vậy thì hỏi ai dám từ chối.” Bút ghi âm chẳng phải vật tầm thường, vừa đắt vừa tân tiến, cô còn không dám nghĩ đến huống chi là bây giờ còn được tận mắt nhìn thấy. Đúng là sang hơn bút thường gắp mấy lần, nhựa cao cấp có khác!
“Vậy cậu có lấy không?”
“Hay là cho tớ mượn nha?” Dù sao thì cô cũng không có đủ can đảm để nhận lấy món quà xa xỉ này đâu.
“Nếu là mượn thì sau khi cậu dùng xong tớ cũng sẽ vứt, nếu đã tặng mà người nhận không có ý định lấy nó thì thôi vậy!”
“Đừng mà, đừng mà… tớ nhận là được đúng không? Tớ nhận, tớ nhận!” Cô hết cách chỉ biết nhận lấy cây bút.
Quả thật anh rất biết cách làm khó người khác, rõ ràng anh biết cô khó xử nhưng vẫn dùng cách bá đạo nhất để ép cô nhận. Quanh đi quẩn lại thì nếu cô có dùng cách nào không nằm trong diện nhận quà thì anh đều sẽ muốn vứt đi. Đúng là người nhà giàu, cách giải quyết cũng biểu đạt sự tương phản rõ ràng.
Bỏ qua mấy chuyện vụng vặt, anh quay lại vấn đề chính: “Theo suy nghĩ cá nhân của cậu thì khái niệm kỹ năng giao tiếp và ứng xử là gì?”
“Hiểu đơn giản là sử dụng thái độ, hành động, lời nói của mình với đối phương. Qua đó sẽ phản ánh tính cách của mình. Đúng không?”
“Đúng vậy! Kỹ năng giao tiếp và ứng xử là sử dụng các thái độ, hành vi, lời nói trong quan hệ giao tiếp giữa người với người. Thông qua đó sẽ thể hiện tính cách, lối sống và cách làm việc, giải quyết tình huống của chúng ta.”
“Tớ hiểu rồi.”
“Cậu là người thông minh, nên chắc chắn biết mình nên làm gì, chẳng qua là cậu cần một điểm tựa để tạo ra cho cậu nhiều sự can đảm hơn. Tớ sẽ là điểm tựa đó, nên cậu cứ việc bám chắc vào.”
Ngân Tâm không nghĩ anh sẽ nói mấy câu này với cô, cứ nghĩ anh sẽ dạy cô phải gai góc lên chứ!
“Ò…”
“Việc đầu tiên, một chuyện cậu thường mắc sai nhất! Đó chính là nói lời xin lỗi. Tớ nhìn thấy, cũng nghe thấy vô số lời xin lỗi phát ra từ miệng cậu, dù là mang tính bắt buộc hay tự nguyện thì khi xin lỗi người khác cậu đều cúi đầu, nhắm tịt mắt.”
“…” Bị anh nói trúng phóc chỉ dám im lặng cúi đầu nhận lỗi.
“Đấy! Vừa nói cậu đã cúi đầu. Đừng làm như thế nữa! Cậu càng tỏ ra yếu thế như vậy người ta sẽ càng ghét cậu hơn, cảm thấy lời xin lỗi đó rất tầm thường. Khi cậu nhắm tịt mắt vào như vậy người khác sẽ không nhìn ra được cảm xúc lúc đó của cậu như thế nào, liệu có cảm thấy hỏi lỗi, hay chỉ là xin lỗi cho qua chuyện.”
“Vậy phải xin lỗi như thế nào?”
“Ít ra thì cậu phải nhìn vào mắt người đó, sau đó mới cúi đầu xin lỗi, chỉ có như vậy người ta mới cảm thấy cậu chân thành và lời xin lỗi sẽ có giá trị hơn.”
Thật ra Hoài Du nói không sai, Ngân Tâm có thể cảm nhận rõ ràng đuợc mấy ánh mắt ghét bỏ của người khác mỗi lần cô cúi gập đầu vội vã xin lỗi khi đã làm phiền tới họ. Chắc có lẽ vì cô không dám ngước nhìn người khác và không đủ chân thành như Hoài Du nói.
“Này! Cậu đã lên khá trễ và đã để tớ đợi 2 tiếng đấy! Rốt cuộc thì ai mới là chủ?”
Ngân Tâm đang đắm chìm vào những suy nghĩ của mình, thì bỗng anh lại giở giọng cáu gắt lên nói với cô.
Ngân Tâm bị doạ, liền theo bản năng cúi đầu gửi lời xin lỗi. Chắc có lẽ lúc nãy anh hơi dứt khoác, mặt lạnh là vì lý do này rồi. Cô đến trễ nên anh không vui.
“Lại nữa rồi! Phải xin lỗi thế nào?” Anh không hài lòng với loạt hành động bối rối của cô, đáy mắt liền cong lên, mày cau lại, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng, âm lượng phát ra vừa đủ.
Cô thử làm theo cách mà anh bảo, chậm ngược đầu lên, mắt chạm mắt, trực tiếp xin lỗi anh, sau đó mới cúi đầu rồi lại ngước lên theo đúng thủ tục.
“Tớ thật sự xin lỗi vì đã đến trễ.”
“Làm tốt lắm! Bây giờ thì tiếp tục.” Thấy được hành động nghe lời của cô, anh hài lòng mỉm cười chấp nhận.
“Cậu không giận nữa sao?” Cô ngạc nhiên trơ mắt nhìn anh hơi khó hiểu. Lạ thật mới đó đã hết giận! Xem ra là cách này có công dụng thật rồi, nên anh mới dễ dàng cho qua.
“Giận gì? Đó chỉ lấy ví dụ.”
“Hả? À… ra là ví dụ.” Ví dụ thôi mà cũng diễn y như thật! Doạ người ta hết hồn.
Anh nhếch miệng cười vì mấy cử chỉ ngây ngô của cô, buồn cười quá đi mất!
Bình thường hai người có rất ít cuộc trò chuyện, tuy mỗi ngày đều chạm mặt nhau, nhưng dù là ở nhà hay là ở trường thì cuộc đối thoại của cả hai đều rất ngắn gọn, chưa đến năm câu. Và nội dung chủ yếu là về việc học, nếu không hỏi bài thì cũng là thu bài tập, ngoài ra không còn vấn đề khác.
Hoài Du và Ngân Tâm vốn đều là thuộc kiểu người ít nói, đôi lúc sẽ hơi trầm mặc với mọi thứ. Nếu không có sợi giây kết nối, thì hai kẻ hướng nội sẽ khó mà bắt chuyện được với nhau.
Nhưng có lẽ cô hướng nội hơn anh nhiều, nếu có cơ hội anh đều sẽ tìm cách nói chuyện với cô, còn cô thì hoàn toàn ngược lại. Phải hiếm hoi lắm mới có được khoảng thời gian được tiếp xúc gần với cô như thế này! Cũng có cơ hội nhìn thấy nhiều khía cạnh hài hước, ngây ngô của Ngân Tâm hơn, anh cảm thấy rất hài lòng.
Chẳng hiểu tại sao bản thân mình lại muốn như vậy nữa! Có điểm gì đặc biệt sao? Hay chính anh mới là người có vấn đề?
Quay trở lại với hiện tại, anh cất lời: “Được rồi, vấn đề thứ hai. Chính là việc không được đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài. Vẻ bề ngoài chỉ là một mĩ từ xuất phát từ tính thẩm mỹ qua đôi mắt của con người, ngoài ra thì nó không phản ánh lên bất kỳ tính cách gì của con người cả. Giống như việc cậu nhìn thấy mấy cô bạn sáng nay với vẻ bề ngoài ăn mặc xinh đẹp, chỉnh chu nhưng tâm tính bên trong khi bùng ra lại tỷ lệ nghịch với bề ngoài ấy. Vừa ngang ngược, lại còn càn quấy, trong thì chẳng khác gì đám lưu manh là bao. Đôi khi nhân cách của người ăn xin lại còn cao đẹp hơn họ! Vấn đề này có lẽ cậu là người hiểu rõ nhất nhỉ? Xem ra chuyện này tớ phải dạy cho Quỳnh Châu mới đúng!” Quả thật cô em gái của anh nên học điều này, bị người khác lừa mất mấy lần vẫn chưa rút ra kinh nghiệm.
Dĩ nhiên Ngân Tâm là người hiểu nhiều nhất! Cô đã trải qua rất nhiều vấn đề, từ lâu cũng đã thấm thía được mấy câu nói không được nhìn mặt mà bắt hình dong.
Cô chợt nhận ra một ví điển hình khi nhìn anh, cô vội hỏi: “Tớ có một ví dụ vào khoảng một tháng trước đấy! Cậu có muốn nghe không?”
“Hửm? Nói đi.”
Dù sao câu chuyện cũng có liên quan đến anh, phải có sự chấp thuận từ chính chủ thì cô mới dám nói. Đợi anh đồng ý, cô khẽ nói: “Cũng giống như lần mà cậu nói dối với tớ là mình đủ tuổi để mua thuốc lá có phải không? Lần đó tớ cũng mém tin là thật! May là lúc đó tớ sáng suốt, cậu biết không lúc đó trông cậu vừa trưởng thành lại còn nhuộm tóc nữa, nên tớ cứ nghĩ là cậu đủ tuổi thật. Đúng là không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.”
Cô hồn nhiên kể ra không chút do dự, vì vô thức nói ra mấy suy nghĩ của mình mà chẳng mảy may để ý khuôn mặt của Lạc Hoài Du đã tối sầm lại, trên đầu đang xuất hiện đám mây xám xịt đánh ra sét.
Ngân Tâm quay lại mới phát hiện khuôn mặt đã đen như đít nồi của anh. Cô lại làm gì sai nữa sao? Sao anh lại giận rồi?
Ngân Tâm thấy được khuôn mặt đầy sát khí của anh, sợ đến mức co người lại. Cô khẽ nuốt nước bọt, sợ sệt nói: “Tớ nói gì sai sao? Sao cậu lại thế?Đừng… đừng… tức giận. Tớ sẽ không nói nữa đâu.”
“…” Anh nghe cô nói như thế cơ mặt có chút giãn ra, nhưng anh vẫn còn nét khó chịu lắm! Cả khuôn mặt chuyển sang màu đỏ từ lúc nào chẳng hay.
“Tớ ra ngoài đây, cậu đừng giận.” Thấy anh vẫn không có phản ứng gì, cô cũng không muốn ở lại nữa, không khí ngột ngạt cứ như thế này sẽ không khiến anh nguôi ngoai được, không khéo cô lại bị mắng. 36 kế, chạy vẫn là thượng sách.
“Ngồi xuống!”
Vừa đứng lên đã bị anh lớn giọng gọi lại, mặc dù là có hơi bất thình lình nhưng anh vẫn cố điều chỉnh để không quá lớn doạ cô.
“Tớ không giận cậu. Chỉ là sao cậu lại lấy ví dụ đó chứ?” Anh hạ giọng, tâm tình đã ổn định, trưng ra bộ mặt ủy khuất hỏi.
“Không phải, tớ chỉ là đột nhiên nhớ ra mà thôi. Tớ không nhắc lại nữa đâu, tớ sai rồi.” Cô biết anh không vui vì chuyện cũ, tự trách bản thân mình không biết ý tứ, tùy tiện nói chuyện không vui của đối phương.
“Cậu không sai, là tớ đã không đúng trước. Nhưng mà… cậu đừng nói mấy điều không tốt này trước mặt người khác, kể cả Quỳnh Châu.”
“Tớ hiểu rồi, không được người khác cho phép tớ sẽ không tùy tiện nói ra bí mật của người khác.”
“Tớ không có tật hút thuốc đâu! Hôm đó tớ chỉ đánh liều muốn dùng thử thôi. May là có cậu ngăn kịp thời, nếu không lại có thêm tật xấu nữa rồi.”
Đây là lần thứ hai cô vô thức nhắc về vấn đề này rồi. Cô biết cách gây sát thương thật! Bộ cô có vấn đề với chuyện đó hay sao mà cứ mãi để trong lòng?
Nếu không giải thích rõ ràng e là cô sẽ mãi nhớ về tính xấu này của anh mất.