Kẹo Đường

Chương 10: Thứ cũ đều sẽ dần bị thời gian bỏ lại




"Hả? Chỉ là... kẹo đường thôi hả?" Cô tròn mắt nhìn anh ngỡ ngàng, ngập ngừng hỏi lại, xem rằng có phải mình nghe nhầm không. Anh nói là muốn kẹo đường! Không phải những thứ cao siêu mà cô vẫn nghĩ.

Anh sợ cô nghe không rõ, khẳng định lại lần nữa với giọng nói dịu dàng: "Tôi thích kẹo đường của cậu, muốn kẹo đường. Ngọt ngọt, cảm giác dễ chịu, cậu có không? Cho tôi đi!"

Lần này cô nghe rõ hơn rồi, anh nói muốn kẹo đường thật! Cô cười tươi rói nhẹ nhõm hết cả người, lấy trong túi ra vài viên kẹo. Đặt lên tay hắn, cô thành thật nói: "Thật ra tớ không còn nhiều kẹo nữa đâu, chỗ này là hết rồi. Cậu nhận lấy nhé!"

"Vậy nếu ăn hết thì phải làm sao? Tôi ra ngoài tìm nhưng mà không thấy loại kẹo này trên thị trường? Cậu mua nó ở đâu vậy?"

"Kẹo này đã ngừng sản xuất từ hai năm trước rồi, kẹo này là do ông bà nội của tớ sản xuất đấy! Nhiều năm trước được ưa chuộng lắm! Nhưng mà không hiểu sao hai năm trước không còn được phổ biến nữa, chắc là do thị hiếu người tiêu dùng thay đổi, với cả có nhiều sản phẩm bánh kẹo mới được ra mắt nên kẹo đường của ông bà không còn ai mua nữa. Về sau, ông bà vẫn giữ lại nhà máy sản xuất kẹo, chỉ là không còn sử dụng nhiều nữa, thỉnh thoảng tớ về ông bà ngoại sẽ làm cho tớ thật nhiều kẹo đường để mang lên." Cô tự hào kể lại, rồi lại trầm tư buồn rầu vì kẹo đường không còn được sản xuất nữa.

"Cậu phải hiểu được rằng những thứ cũ đều sẽ dần bị thời gian bỏ lại." Anh hiểu cô buồn nhưng sự thật thì luôn phũ phàng.

"Có phải cậu cũng cảm nhận được vị ngọt thanh đúng không?" Cô hiểu ý anh những vẫn muốn đánh trống lảng sanh vấn đề khác.

"Ngọt!" Anh mỉm cười trả lời.

Ông bà nội của Ngân Tâm có một xưởng sản xuất bánh kẹo, ngày trước công việc kinh doanh vô cùng thuận lợi, số lượng bánh kẹo được sản xuất và bán đi mọi thành phố, đã từng có danh tiếng. Nhưng những năm gần đây xưởng bánh kẹo của ông bà đã không còn có khả năng cạnh tranh với nhiều công ty bánh kẹo với quy mô lớn và thiết bị hiện đại khác, xưởng bánh kẹo cũng không có nhiều thiết bị hiện đại nữa, vì thế ông bà cô chỉ có thể chấp nhận sản xuất mốt số ít bánh kẹo trong người dân ở một vùng để kiếm tiền sống qua ngày. Thỉnh thoảng khi Ngân Tâm trở về sẽ được tặng rất nhiều bánh kẹo, trong đó có cả kẹo đường nữa. Cô không hiểu tại sao kẹo đường ngọt thanh như thế lại không được ưa chuộng nữa, so với những sản phẩm kẹo gần đây thì cũng là một chín một mười, không thể nói là kém được.

"Ừm... nếu có cơ hội gặp lại tớ nhất định sẽ tặng cho cậu thật nhiều kẹo đường. Tớ thật sự rất muốn làm bạn với cậu, nhưng mà tiếc rằng chúng ta chắc sẽ không còn gặp lại nữa đâu..." Ngân Tâm là chân thành rất muốn làm bạn với anh, cô cảm giác người này vô cùng tử tế và tốt bụng.

Thật may mắn vì có thể làm bạn được với một người hoàn hảo như Lạc Hoài Du, nhưng chắc có lẽ họ sẽ không còn cơ hội nào gặp nhau nữa cả. Dù sao cũng là hai kiểu người có hoàn cảnh và cuộc đời khác hau, sẽ chẳng còn tình huống hy hữu nào xuất hiện kết nối cả hai lại với nhau. Gặp nhau và quen biết nhau đã là hạnh phúc, dẫu chỉ là vô tình lướt ngang qua cuộc đời nhau trong chớp nhoáng thì cũng là một sự may mắn của cả hai người đều cảm nhận được.

Anh suy nghĩ cẩn thận, chậm rãi nói: "Được! Nếu có cơ hội, sẽ làm bạn."

"Cảm ơn."

Lạc Hoài Du tạm biệt cô quay lưng rời đi, cô ở phía sau vẫy tay chào trong sự hụt hẫng. Giá như chúng ta có cùng xuất phát điểm thì sẽ quen biết nhau sớm hơn, chúng ta cũng có thể trở thành bạn bè thân thiết, nhưng số phận đã sắp đặt, có duyên ắt sẽ gặp lại.

Anh trở về nhà với tâm trạng vui hơn hẳn thường ngày, trên miệng còn xuất hiện nét cười nhẹ nhàng, cả khuôn mặt biểu thị sự hài lòng với ngày hôm nay. Có vẻ hôm nay là một ngày khá thú vị, gặp được một người vô cùng kỳ lạ, cảm thấy cô ấy có điểm đặc biệt thu hút anh. Thật sự anh rất muốn tìm hiểu thêm về cô bạn này, nét ngây ngô của cô cứ khiến anh mỗi lần nhớ đến lại không ngừng mỉm cười.



Cẩn thận bước lên lầu, chưa bước được năm bậc đã bị mẹ từ trong bếp đi ra tra hỏi: "Lạc Hoài Du con đã đi đâu suốt cả nửa ngày trời?!"

"Còn có thể đi đâu nữa hả mẹ? Tất nhiên là đi rong chơi ngoài đường, tìm chỗ để vẽ tranh của anh ấy rồi!"

"Lạc Quỳnh Châu! Mau im lặng đi!" Hoài Du hơi lớn tiếng la mắng em gái mình.

"Này! Đừng tưởng là anh em sinh đôi thì anh nói gì em sẽ nghe đó! Anh chỉ sinh ra trước em 30 phút thôi." Quỳnh Châu bị la mắng lập tức giận dữ cãi nhau với anh.

"Thì cũng vẫn là ra trước."

"Lạc Hoài Du! Anh..." Quỳnh Châu tức đến đỏ mặt.

"Đừng có gọi cả tên họ của anh!"

Lạc Hoài Du chính là thiếu gia của Lạc gia, cũng chính là anh trai song sinh của Lạc Quỳnh Châu. Mối quan hệ anh em của hai người không phải gọi là không tốt, chỉ là không được hòa thuận cho lắm! Một người thì trầm lặng, nghiêm túc. Một người thì năng động, hoạt bát. Lúc nào cũng như nước với lửa, cãi nhau suốt ngày, nghe thôi cũng đã nhức đầu nhức tai.

"Hai đứa mau thôi đi! Ồn ào chết đi được." Y Như nhăn mặt nói.

"Mau vào ăn cơm, mẹ và Quỳnh Châu chờ con cả buổi trưa."

"Vâng ạ!"

Anh ngồi xuống bàn ăn theo lời mẹ, vừa gắp đũa lại bị Quỳnh Châu hỏi chuyện: "Anh thấy giúp việc mới của nhà mình chưa?"

Y Như gõ nhẹ đầu Quỳnh Châu nói: "Hỏi thừa, đương nhiên là anh con chưa thấy. Nó đi ra ngoài cả nửa ngày trời làm sao mà biết trong nhà có người mới."

"Cậu ấy xinh xắn lắm! Vừa học giỏi lại vừa hiền lành, còn nhận được học bổng vào trường mình nữa. Chắc chắn sẽ là một nhân tài, tiếc là gia cảnh không được tốt, nên mới đi giúp việc cho nhà chúng ta." Quỳnh Châu hết lòng khen ngợi cô, nhưng cũng thấy cô rất đáng thương.

"Vì thế nên hai đứa phải đối xử tốt với con bé, đừng chỉ xem Ngân Tâm như là người giúp việc, vào trường mới sẽ gặp nhiều bỡ ngỡ nên phải giúp đỡ người ta nhiều hơn." Y Như dặn dò anh và Quỳnh Châu.

"Con biết rồi." Quỳnh Châu gật đầu đồng ý.



"Ngày mai Ngân Tâm sẽ chuyển đến nhà chúng ta, mẹ sẽ giới thiệu con bé để con biết mặt."

"Vâng ạ." Anh đồng ý qua loa rồi tiếp tục ăn trưa.

Chiều tối, sau khi kết thúc ca làm ở nhà hàng của mình, Ngân Tâm mệt mỏi trở về nhà. Hôm nay cô cũng đã xin nghỉ làm ở cửa hàng tiện lợi và ở nhà hàng rồi, ngày mai sẽ đến biệt phủ Lạc gia làm việc nên cô muốn giải quyết xong tất cả việc làm khác. Kết thúc ngày đi làm cuối cùng, ngày mai không cần phải trong bộ dạng mệt mỏi trở về ngôi nhà mà mình không muốn nữa, nghĩ lại vẫn cảm thấy thật tốt.

Đi ngang qua một cửa hàng vật tư nông nghiệp nhỏ, Ngân Tâm bị thu hút bởi màu cửa hàng nhìn khá cũ kỹ, đèn ở ngoài cũng không sáng toả như những cửa hàng khác, cô sợ người ta không còn bán nữa nên cứ đứng trước cửa một lúc rồi mới chần chừ mở cửa bước vào. Mấy chậu hoa của cô bị vỡ hết cả rồi, cô muốn mua lại vài chậu mới để trồng lại hoa tinh khôi, dù sao lúc trưa cô cũng chỉ trồng lại tạm vào trong túi ni lông, cô sợ hoa sẽ chết. Bước vào bên trong thấp thỏm không dám vào, bên ngoài cây hòe lớn nở hoa trắng xóa, trong cửa hàng thì có ánh đèn vàng nhạt, chỗ có chỗ không, có nơi còn tối mù. Ngân Tâm cảm thấy quái lạ, cửa hàng buôn bán thì phải sáng sủa, lung linh thì khách hàng mới có thể ghé vào. Còn đằng này đến nỗi một bóng người cũng không có, bầu không khí u ám bao trùm. Sao trước giờ cô không phát hiện ra cửa hàng kỳ lạ này nhỉ?

"Cô tìm gì?" Bỗng có một tiếng gọi khẽ hỏi cô từ đằng sau khiến Ngân Tâm giật cả mình.

"Con chào ông ạ!" Ngân Tâm có hơi kinh ngạc, sau đó nhìn kỹ mới phát hiện người kia là một ông lão đã lớn tuổi. Cô lễ phép cúi đầu chào hỏi trước.

Ông lão bật sáng đèn, phát hiện là một cô bé nhỏ liền thấy làm lạ hỏi han: "Con vào đây làm gì?"

"Con mua chậu hoa ạ."

"Mua chậu hoa? Sao con lại đến đây?" Ông lão thấy có người nói đến mua chậu hoa nhà ông liền ngạc nhiên hỏi lại.

"Con không được đến ạ?" Cô thấy thái độ ông lão cũng rất kỳ quái, ông ấy là người làm ăn buôn bán đương nhiên là lúc nào cũng muốn khách hàng đến với cửa hàng. Còn đằng này ông ấy lại hỏi ngược lại cô sao lên đến đây.

Có phải là cô đến nhầm nơi rồi không? Rõ ràng bên ngoài có treo bảng bán hàng, bên trong có có rất nhiều chậu cây, giá thể, còn có cả hạt giống và phân thuốc cho cây trồng, chỉ là nhìn hơi cũ một chút thôi.

"Không phải, chỉ là ông hơi bất ngờ vì có người ghé vào cửa hàng của mình... đã lâu lắm rồi không có ai ghé vào, nhìn thấy con bước vào ông hơi ngạc nhiên." Ông lão rầu rĩ giải thích với cô.

"Sao lại không có người? Tuy là ở đây không được trang hoàng một cách chỉnh chu nhất nhưng mà màu sắc này hoài cổ cũng rất đẹp, con thấy giống phong cách của nước Anh." Cô nhìn kỹ một lượt rồi lại cảm thấy màu đèn vàng nhạt kết hợp cùng những vật chậu được làm từ gỗ tự nhiên và sứ, tạo nên một khung cảnh vô cùng hoài niệm, tông màu trầm nhạt vừa nhẹ nhàng vừa thư thái. Đối với cô cửa hàng này xinh đẹp lắm!

"Cảm ơn con, có mắt nhìn tốt đấy! Nhưng mà không phải ai cũng có cảm nhận như con, thời buổi này người ta thường chạy theo những thứ mới lạ hơn dần bỏ quên những thứ của trước đây. Con nhìn bên kia xem, ở đó mới mở một cửa hàng vật tư nông nghiệp, vừa khang trang vừa hiện đại, họ còn bán cả hoa nữa. Còn cửa hàng của ông bà đã xuống cấp từ lâu rồi, làm sao mà cạnh tranh được với người ta. Mấy tháng nay, cửa hàng của ông bà chẳng còn bóng dáng người nào ghé vào, họ toàn vào cửa hàng bên kia." Ông lão không ngừng than thở giọng nói thất vọng cả cô cũng dễ dàng cảm nhận.

Chuyện này Ngân Tâm hiểu hơn ai hết, xưởng kẹo của ông bà cô cũng vì đã là bánh kẹo cũ vậy mà phải chịu thiệt bao năm trời, không thể sản xuất được nữa. Ông ấy nói đúng, người ta chạy theo thứ mới mẻ rồi lại bỏ quên thứ cũ kỹ mà không xem nó là kỉ niệm, nhưng kinh doanh thì phải chấp nhận, rằng nếu không tiếp tục phát triển hơn thì sẽ nhanh chóng bị những đối thủ khác làm lu mờ. Bây giờ cô mới thấm thía được lời nói của Hoài Du là đúng, mọi thứ dần phát triển hơn thì mọi thứ của quá khứ đều phải bị bỏ lại.