Kẹo Đường Ngọt Ngào

Chương 45: Anh yêu em




Vào ngày tết, Diệp Giai Lan không cho Tôn Điềm Điềm ở nhà cũ, vì thế đêm giao thừa, Tôn Hoài Đường ở nhà Tôn Điềm Điềm ăn cơm tất niên.

Cơm nước xong, dù sao cũng là đêm giao thừa, Tôn Hoài Đường muốn đưa Tôn Điềm Điềm đến ngoại ô xem cảnh đêm. Diệp Giai Lan vẫy tay để bọn họ đi, chỉ dặn dò phải về trước 12 giờ đêm.

Tôn Hoài Đường lái xe đến đỉnh núi, Tôn Điềm Điềm xuống xe trước, chạy đến bên thềm đá nhìn xuống dưới chân núi. Xa xa là các tòa cao ốc đang lập lòe ánh đèn, lộng lẫy và đầy màu sắc.

“Không ngờ Cẩm Thị về đêm đẹp như vậy!”

Tôn Điềm Điềm giang tay đón làn gió mát mẻ, bộ dạng tự do tự tại.

Tôn Hoài Đường chậm rãi đi đến từ sau, cằm đặt lên vai cô, đôi tay khoác quanh eo nhỏ, cùng cô nhìn xa xăm: “Ừ, cảnh đêm đẹp thật, Điềm Điềm cũng rất xinh đẹp.”

Giọng nói trầm thấp cùng hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai Tôn Điềm Điềm, đằng sau là cái ôm rộng lớn ấm áp của anh, vòng eo bị anh chiếm giữ, mặt cô liền ửng đỏ.

Bây giờ mọi người đều biết chuyện của cô và anh Đường, thời gian bên nhau của cả hai càng ngày càng ít.

Diệp Giai Lan không cho cô ở lại nhà cũ, mỗi khi cô về đến nhà cũ thì sẽ có Tôn Ngọc ở đó, hai người họ không thể làm gì hơn. Đôi lúc cô Tôn không có nhà, cả hai cũng không dám làm gì, dù sao thì dì Lý và dì Vương đều ở đó, nếu cô và anh Đường ở riêng trong phòng thì e rằng dù có làm gì thì bọn họ cũng sẽ biết được.

Hai người dựa vào nhau ngắm cảnh đêm, một lúc sau, Tôn Điềm Điềm cảm thấy hơi lạnh.

Trên núi nhiệt độ thấp, khí hậu ngoài trời buốt rét, bỗng có cơn gió lạnh thổi tới, Tôn Điềm Điềm nhịn không được hắt xì một cái.

Tôn Hoài Đường quấn chặt khăn quàng cổ trên người cô, nắm bàn tay nhỏ xoa bóp: “Bên ngoài lạnh, chúng mình về xe thôi.”

Vào trong xe, Tôn Hoài Đường mở máy sưởi, Tôn Điềm Điềm cảm thấy ấm hơn một chút liền tháo khăn quàng cổ xuống.

Vừa cởi khăn ra, người bên cạnh như một bóng ma phủ lấy cô. Tôn Hoài Đường ghé sát người cô, một tay giữ sau gáy thiếu nữ, sau đó hôn lên bờ môi mềm.

Hơi thở sạch sẽ chỉ thuộc về anh truyền đến, đôi môi ấm áp ngậm lấy cánh môi cô mà mút mát, Tôn Điềm Điềm sửng sốt một chút rồi dần phản ứng lại, cô nhắm mắt ôm lấy cổ anh, chuyên chú đáp lại nụ hôn. Đã lâu rồi không được cùng anh hôn môi, cô rất nhớ nụ hôn này.



Tôn Điềm Điềm cảm giác đêm nay Tôn Hoài Đường không giống như mọi hôm, nụ hôn của anh ngày thường rất dịu dàng và nhẹ nhàng như đang nâng đỡ một món đồ quý giá, không giống với con mãnh thú hung mãnh thế này.

Đầu tiên, anh nhẹ nhàng ngậm lấy đôi môi cô, dùng đầu lưỡi liếm qua khóe môi thiếu nữ, vẽ một vòng theo hình viền môi, sau đó nhịn không được mà bao trùm cả miệng lưỡi cô, đầu lưỡi đánh nhẹ lên răng rồi đỉnh vào trong khoang miệng, liếm mút qua từng tấc da thịt, cuối cùng câu lấy chiếc lưỡi mềm mại mà quấn quít…

“Ưm…” Tôn Điềm Điềm thấp giọng hừ nhẹ một tiếng.

Xúc cảm này quá tuyệt vời, cả cơ thể cứ như được bao bọc bởi lớp lông mềm mại, vô cùng thoải mái.

Trong xe an tĩnh, âm thanh mỗi lưỡi triền miên vang vọng, hơi thở dồn dập kèm theo tiếng rên rỉ của thiếu nữ… Sóng tình dào dạt, bao trùm lên cơ thể cả hai, khiến người ta trầm luân khó thoát…

Tôn Điềm Điềm không tự chủ được mà ma sát hai đùi với nhau, cả người mềm nhũn, giữa chân tâm trào ra một dòng nước ấm.

Tôn Hoài Đường khép hờ mắt, nhìn đôi mi không ngừng run rẩy của cô, anh cố đè nén dục vọng mãnh liệt trong tim. Anh tiếc nuối rời khỏi đôi môi cô, ở giữa còn nối một sợi chỉ bạc tinh tế, nương theo ánh đèn xe bên mà lóe lên vô cùng dâm mỹ.

Thông Báo ngày 10 tháng 2:

Tôn Điềm Điềm bị hôn đến choáng váng, ánh mắt mê ly, cảm xúc ấm áp trên môi chợt biến mất, cô khó chịu mà hừ lên, tiếng rên mang theo âm giọng khó chịu, có thể hình dung ra được bên dưới đang tê ngứa.

Hầu kết Tôn Hoài Đường giật giật, dùng sức hôn lên đôi môi ướt át của cô, trầm giọng gọi: “Điềm Điềm.”

“Dạ?”

“Điềm Điềm.”

“Anh Đường, sao vậy?” Ý thức Tôn Điềm Điềm dần quay về, nhìn ánh mắt đen sâu thẳm của anh mang theo nhiều câu chuyện muốn nói.

Tay phải Tôn Hoài Đường giấu bên trong túi áo, khuôn mặt tuấn tú nổi lên một màu hồng nhạt, cố gắng khống chế âm giọng mình sao cho thật nghiêm túc: “Điềm Điềm, đợi em đủ tuổi, bọn mình kết hôn nhé.”



“Đây là nhẫn đôi, trên đây có khắc tên viết tắt của chúng ta. Khi nào kết hôn, anh sẽ đổi thành nhẫn cưới.”

Tôn Điềm Điềm nhìn đồ vật trong tay anh, là hai chiếc nhẫn bạc đang tỏa sáng dưới ánh đèn, đó chính là minh chứng tình yêu của Tôn Hoài Đường dành cho cô. Giờ phút này, sống mũi cô cay xè, hốc mắt cũng dần hồng lên.

Tôn Hoài Đường đeo nhẫn cho cô, mỉm cười: “Điềm Điềm đeo lên cho anh nhé?”

Tôn Điềm Điềm gật đầu, âm giọng run rẩy như muốn khóc: “Dạ.”

Hai ngón tay đeo nhẫn nắm chặt vào nhau, anh hỏi: “Thích không?”

“Thích!”

“Thích anh không?”

“Thích, em rất, rất, rất thích!”

Ý cười trên mặt Tôn Hoài Đường càng sâu, đôi mắt chứa đầy tình ý khiến Tôn Điềm Điềm trầm luân không lối thoát.

“Điềm Điềm, anh yêu em.”

Anh trầm giọng nói, nhìn đôi mắt ngập nước trong veo của cô, lần nữa nghiêm túc nói: “Anh yêu em.”

Nước mắt Tôn Điềm Điềm đột nhiên rơi xuống.

“Đừng khóc.” Bàn tay anh nhẹ nhàng lau đi từng giọt nước mắt, cười nói: “Anh còn chưa làm gì em đâu, mắt em mà sưng lên, lúc về dì Diệp lại nghĩ anh bắt nạt em, oan uổng cho anh quá!”

“Phì—-” Tôn Điềm Điềm cười ra tiếng, cô xoa mặt, nức nở nói: “Anh mà không bắt nạt em sao? Đồ đáng ghét!”

Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vô cùng ngọt ngào và hạnh phúc. Cô cảm thấy mình rất may mắn, từ lúc sáu tuổi đã gặp được Tôn Hoài Đường. Anh như một thiên thần bảo hộ của cô, cùng cô trưởng thành, vì cô mà làm rất nhiều điều, vừa che chở, vừa săn sóc, và thương cô. Chỉ cần cô muốn, anh sẽ luôn xuất hiện ở đây, mãi bên cạnh cô không rời.