Noãn Uyên vỗ tay mừng rỡ nói:
“Tốt quá, tớ cứ nghĩ cậu sẽ mãi mãi đi theo sau lưng cái tên đó chứ. Tên đó cũng chả có gì đẹp, nói chung là cậu ta không xứng với cậu đâu!!”
Cô nghe Noãn Uyên nói thì cũng chỉ cười nhẹ rồi mở balo lấy ra hai hộp sữa và bánh.
Cô và Noãn Uyên vừa giải đề vừa ăn bánh. Cỡ chừng mười lăm phút sau thì Phó Viễn đi vào lớp.
Cô ngước lên thấy thì hỏi:
“Ủa? Không phải giờ này cậu đi chơi bóng chuyền sau?”
Phó Viễn cũng gật đầu nhẹ rồi nói:
“Đúng vậy, nhưng mà hôm nay sân của tôi bị giành rồi nên mới đành về lớp.”
Cô bĩu môi, nhìn Phó Viễn đang nghiêng đầu nhìn Noãn Uyên.
Cô nhìn thôi cũng đã hiểu vấn đề nên nói:
“À, chúng tớ là đang giải đề cậu có muốn ngồi giải với chúng tớ không?”
Chắc là vì nghe cô hỏi như vậy nên Noãn Uyên ngước lên nhìn.
Phó Viễn thì bỏ bóng xuống sàn kéo cái ghế bên cạnh Noãn Uyên để ngồi cạnh cô ấy.
Cô cười nhẹ, vì cô dư sức hiểu Phó Viễn đang nghĩ gì huống hồ cô ngồi cùng bàn với anh ta mà suốt ngày cứ thấy anh ta nhìn Noãn Uyên thôi.
Cô cố gắng tự mình giải hết số đề đó chỉ có duy nhất tên Phó Viễn kia lợi dụng cơ hội mà hỏi bài Noãn Uyên suốt thôi.
Phó Viễn thường ngày thông minh hơn người, Toán cũng là môn học sở trường của anh ta mà giờ lại đi hỏi Noãn Uyên???
So với thứ hạng của Noãn Uyên với anh ta thì Noãn Uyên thua anh ta tận 2 hạng.
Vậy mà giờ đây hở tí lại: “Uyên Uyên cậu giảng bài này cho Cô đi.”
“Uyên Uyên đúng không cậu sửa dùm Cô đi.”
“Uyên Uyên còn bài này thì sao?”
Eooo đây là tình huống gì đây? Cô ở đây phải thật dư thừa không nhỉ?
HẠ GIA..
Mấy hôm nay, Hạ Giai bỏ đi mẹ Hạ vẫn còn rất tức giận, trong mấy ngày đó cũng không ai hỏi than gì đến cô.
Nhưng sắp tới là đám giỗ của Hạ Quý Nghiên, Hạ Giai thân là em gái lại cũng không gọi hỏi một tiếng khiến cho ba Hạ thật sự đã nổi giận.
Trên bàn ăn, ba Hạ đập mạnh tay xuống bàn hừ lạnh nói:
“Quá quắt, cả tuần nay cũng không về, không lẽ nó định bỏ đi thật sao? Nó nghĩ nó đủ lông đủ cánh rồi sao? Con gái con đứa bỏ nhà đi gần một tuần cũng chưa chịu lết xác về. Bà coi dạy con cái kiểu đó à?”
Ba Hạ tức giận mắng mẹ Hạ, bà cũng tức giận mà lớn tiếng:
“Chắc tôi muốn à? Nó không phải con ông sao? Sao ông không tự đi kiếm nó về đi mà còn ở đây trách móc tôi?"
Ba Hạ bị chặn họng không biết nói gì đành đẩy hết qua cho Hạ Quý:
“Còn mày nữa, tại sao mày là anh cả trong nhà em út mày bỏ đi cả tuần nay lại cũng không thèm khuyên nhủ nó đưa nó về đây vậy hả?”
Hạ Quý nghe vậy thì không nói gì, chỉ yên lặng mà lắng nghe. Bầu không khí trong phòng ăn tỏa ra khiến người hầu và quản gia cũng đều lạnh sống lưng.
Sau một hồi, mẹ Hạ cũng không thể nào chịu nổi bầu không khí ngột ngạt này nên nói:
“Được rồi, ngày mai Hạ Quý con đi xem em út con dạo này ở đâu rồi đón nó về đây đi.”
Hạ Quý nghe xong thì gật đầu nói:
“Con biết rồi, ngày mai con sẽ sắp xếp đi xem thử rồi đón con bé về.”
Bữa ăn kết thúc trong sự u ám, ăn xong thì mẹ Hạ thì về phòng, ba Hạ thì đi đến công ty, Hạ Quý cũng trở về thư phòng.
Sau khi trở về phòng, Hạ Quý dường như muốn gọi cho Hạ Giai nhưng gọi mãi không được, vì vậy Hạ Quý định nhắn tin.
﹝Sắp tới đám giỗ của Quý Nghiên rồi, em còn không định trở về sao? Khi nào em mới trưởng thành đây?﹞
Nhưng tin nhắn vừa gửi đi thì Hạ Quý liền lập tức nhận được một tin nhắn thông báo lỗi từ hệ thống.
〈NGƯỜI NÀY HIỆN TẠI ĐÃ CHẶN TIN NHẮN TỪ NGƯỜI LẠ, XIN VUI LÒNG KẾT BẠN!!〉
Hạ Quý nhìn một màn này mà trong lòng dường như cũng nhận ra điều gì đó bất thường. Liền nghĩ trong đầu.
Không lẽ Hạ Giai là đang thật sự muốn cắt đứt hết liên lạc với bọn họ sao?
Hạ Quý ngồi trên ghế, không biết suy nghĩ cái gì mà lông mày nhíu chặt.
Hạ Quý cũng chưa bỏ cuộc mà lấy số điện thoại bàn gọi lại cho cô. Nhưng lần này cũng như vậy điện thoại cô vẫn là thuê bao.
▬▬▬▬▬▬▬▬▭▭▭▭▬▬▬▬▬▬▬▬▬
Lúc tan trường, cô và Noãn Uyên như dự tính bọn đi xem một trung tâm dạy Toán khá to ở gần nhà của cô ấy.
Vì cũng là chỗ quen biết của Noãn Uyên nên việc đăng ký học và chuyển tiền cũng nhanh chống hơn.
Vì cô giấu mọi người thôi chứ thật ra cô đã có góp một ít vốn vào công ty của một người bạn của chị cô còn làm việc online. Vì thế cô có một nửa cổ phần của công ty đó.
Nên giờ việc tự lập đối với cô hết sức dễ dàng huống chi bây giờ cô mà đua đòi theo hàng hiệu chắc cô có thể mang luôn cái danh phú bà từ bây giờ luôn đó chứ.
Lúc ra về, Noãn Uyên rủ cô đi xem Phó Viễn đánh bóng chuyền, nhưng cô lại cảm thấy rất rất lười.
Tại sao phải ngồi xem một trận bóng chuyền cả tiếng đồng hồ hay vì có thể ngồi cày phim chứ?
Noãn Uyên làm sao có thể để cô ở nhà chứ? Cô ấy một hai phải kéo cô đi. Cô ấy cho xe đi tới sân bóng chuyền. Nhưng trước khi đi qua sân bóng chuyền thì phải đi qua sân bóng rổ.
Lúc cô vừa đi qua thoáng nhìn vào có thể thấy được Tạ Hinh đang hăng say chơi bóng nhưng mà thái độ của anh lại cực kì khó chịu.
Cô cố gắng kéo tay Noãn Uyên đi nhanh một chút mắc công lát cái tên đó lại đi ra hỏi này hỏi kia cô lại phải giả nai.
Vào sân bóng chuyền, Phó Viễn khi thấy cô và Noãn Uyên thì vui vẻ chạy đến. Noãn Uyên đưa cho anh ta cái khăn lau mồ hôi.
Phó Viễn nhướn mày nhìn cô hỏi: “Hôm nay cậu rảnh lắm sao?”
Cô khó hiểu, hỏi: “Cô bận gì đâu??”
Phó Viễn lại lia mắt qua Noãn Uyên như đang ẩn ý nói với cô gì đó. Cô biết chứ ý anh ta là đang chê cô, ý anh ta là đang nói cô là bóng đèn.
Cô lườm anh ta rồi đưa túi xách cho Noãn Uyên nói: “Lát phải phiền Phó đầu heo đưa bạn yêu của tôi về nhé?”
Rồi xoay qua Noãn Uyên nói: “Bây giờ tớ phải qua tiệm tranh cậu ở lại với Phó Viễn đi nhé?”
Noãn Uyên hỏi Cô:
“Giờ này mà cậu còn đi đâu nữa?”
Cô cười hì hì rồi nói:
“Tớ tới tiệm tranh lấy một ít đồ rồi sẽ về. Tạm biệt cậu. Moazz.”
Cô hôn gió tạm biệt cô ấy rồi chạy đi.
Lúc chạy ngang lại sân bóng rổ, trái bóng rổ bỗng nhiên bay về phía cô. Trộm vía là cô né được không thì cô đã sớm đi chầu trời rồi.
Tạ Hình chạy tới nhặt bóng rồi hỏi cô:
“Có trúng ở đâu không?”
Cô lắc đầu nói:
“Không..không sao.”
Tạ Hinh quan sát cô từ trên xuống dưới rồi nói: “Không sao là tốt rồi, mà sao cô ở đây?”
Cô nhìn anh nhếch môi đáp: “Bộ có gì mới được tới đây hả?”
Cô xoay người định rời đi thì bị Tạ Hinh nắm lấy khuỷu tay không cho cô đi.
Tạ Hinh híp mắt nghiêm túc nhìn cô, khuỷu tay cô bị anh nắm chặt. Cô nhíu mày vì đau nói:
“Ahh..buông em ra.”
Tạ Hinh vẫn không buông cô ra mà nói:
“Đợi một xíu tôi đưa cô về, tôi chỉ cần thay đồ là xong rồi.”
What the f*ck cái tên điên này, đã nói là đừng bám theo cô mà cứ vậy. Dạo này tên này bị điên sao? Có điên thì cũng đừng tìm cô chứ?
Cô mỉm cười cố gắng từ chối:
“Không cần đâu anh trai, em tự về được không cần phiền anh trai đâu.”
Tạ Hinh vẫn nhíu chặt mày, giọng lạnh nhạt: “Không phiền.”
Cô cười ngượng: “Anh trai không phiền nhưng em PHIỀN!!”
Nói xong cô vùng vẫy thoát ra khỏi bàn tay của Tạ Hinh rồi ba chân bốn cẳng chạy đi thật nhanh bỏ lại Tạ Hinh ở đằng sau đang khó hiểu nhìn theo bóng lưng cô chạy.
__________________________
〈Vì đây là tác phẩm ký hợp đồng với Noveltoon và đăng duy nhất tại Noveltoon nên mong các bạn sẽ tôn trọng tác giả mà không reup trên bất kỳ nền tảng nào.〉