Kẹo Dẻo Vị Chua Ngọt

Chương 66: Ăn Tối 《1》




Thời gian trôi qua cũng nhanh thật, mới đó cũng gần 7 giờ tối, Ninh Lâm thì cũng đã về từ lúc 4 giờ vì có hẹn đi với ai đó.

Cô thở dài nhìn thời gian trôi nhanh quá, cô lại nghĩ tới lát phải gặp mặt tên đó. Sau đó thì cả hai cùng ngồi một cái bàn? Sau đó nữa thì câm lặng nhìn nhau cười sao?

Vừa nghĩ đến đó thôi mà mặt cô đã sượng trân. Cô thở dài, đúng là xui xẻo mà.

Dù không muốn hay muốn cô cũng nên đi lên phòng thay đồ rồi đã hẹn với người ta thì phút chót cũng không thể nào hủy được.

Cô mặc một cái áo sweater màu xám tiêu kết hợp với một cái váy xòe. Cô cũng make up nhẹ nhàng nhưng phù hợp với cách ăn mặc của mình.

Cô nhìn mình trong gương mỉm cười, chẳng khác gì mấy cô gái đi hẹn hò. Cô nhìn đồng hồ chỉ vừa thay đồ và make up một mà đã 7 giờ 55 phút???

Trễ tận 5 phút, mà tên đó lại không có gọi cho cô?? Cô đi ra tới cửa sổ hơi hé rèm cửa ra xem. Quả nhiên là có một thanh niên đứng ở dưới.

Hạ Giai không chắc nên đã nhắn tin thử cho Tạ Hinh:

﹝Anh tới chưa? ﹞

Cô nhìn xuống phía dưới thấy thanh niên lấy điện thoại ra xem, trùng hợp cô lại nhận được tin nhắn:

﹝Đang đợi cô ở dưới lầu.﹞

Cô lật đật mang giày đi vội xuống. Nhưng mà đến lúc đợi thang máy cô lại nghĩ lại. Tại sao cô phải vội chứ?

Cô bình tĩnh đi từ từ xuống, từ xa cô đã thấy anh chàng thanh niên anh tuấn lại lãnh đạm bình tĩnh mà đứng ở đó.

Ánh đèn đường chiếu xuống ở chỗ anh, nhìn cảnh này quả thật có chút lãng mạng.

Đến khi đến càng gần anh hơn cô mới có thể đánh giá cả người anh. Thân trên mặc một áo hoodie trắng, đeo khẩu trang còn có cả mắt kính đen. Thân dưới chính là quần tây đen tôn lên đôi chân thon dài của anh.

Dáng anh vốn dĩ rất đẹp, nên phối tùy tiện vài bộ đồ cũng có thể tôn lên đường nét của anh.

Cô thở dài cũng may chung cư nơi cô ở đến tầm 8 giờ đã không có ai đi xung quanh ở đây nữa nếu không sẽ bị dòm chết.

Lúc cô gần đi đến chỗ anh, Tạ Hinh cũng đưa mắt nhìn lên. Hạ Giai bình tĩnh đi tới, mỉm cười nhẹ:

“Anh chờ tôi lâu không?”

Tạ Hinh mỉm cười nói:

“Không lâu, cũng vừa tới. Chúng ta đi thôi xe của tôi để cũng không xa.”

Hạ Giai nhìn xung quanh rồi thở dài. Tạ Hinh bị cô làm cho bật cười anh dùng tay gõ nhẹ trán cô:

“Cô làm gì vậy?”

Cô ôm trán lườm anh:

"Sao lại đánh tôi chứ? Tôi là sợ paparazzi sẽ chụp được sau đó sẽ biết bao nhiêu chuyện phiền phức.

Tạ Hinh bật cười vì suy nghĩ của cô. Cả anh là ảnh đế anh cũng không cẩn thận như vậy. Nếu bị bọn thợ săn đó bắt gặp thì càng tốt không phải sao?

Cầu còn không được mắc gì sợ.

Tạ Hinh cùng Hạ Giai sánh vai nhau đi đến nơi để xe. Tạ Hinh như thường lệ đi đến mở cửa xe cho cô ngồi vào.

Anh vòng qua ghế lái bên cạnh. Lúc chiếc xe của anh bắt đầu di chuyển, ở đằng sau cũng có hai người bắt đầu chạy theo.

Tạ Hinh chọn một nhà hàng Pháp ở gần thủ đô, đây có lẽ là nhà hàng mới mở. Vì cô và Ninh Lâm cũng hay đi ăn những nhà hàng Pháp nhưng mà đây là lần đầu tiên cô tới đây.

Vừa bước vào bên trong, cô không khỏi ngạc nhiên với kiến trúc cổ điển nơi đây. Mang cho cô một chút không khí của nước Pháp.

Điều đặc biệt trong nhà hàng này có lẽ là từ nhâm viên đến dầu bếp đều là người Pháp. Cô và anh được phục vụ dẫn đến một căn phòng VIP.

Tạ Hinh đi đến bên bàn đẩy ghế cho cô ngồi, sau đó mới vòng sang đối diện để ngồi. Anh cầm lấy menu đưa qua cho cô.

Cô nhìn anh ngạc nhiên hỏi:

“Hôm nay tôi đãi mà? Sao lại đưa menu cho tôi chứ?”

Vì cách một cái khẩu trang nên cô không thể biết được thái độ anh đang như thế nào. Chỉ có thể nghe giọng trầm ấm của anh:

“Tôi mắc chứng lựa chọn sẽ không biết nên chọn món nào chi bằng cô chọn dùm tôi đi?”

Cô bị câu nói của anh làm cho cả người như bị xịt keo cứng đờ. Cô mỉm cười bất đắc dĩ nhận lấy menu với sự đắc ý của anh.

Cô nhìn một vòng menu cũng không biết lựa món nào nên không bằng chọn hết? Cô đưa lại menu cho phục vụ:

“Có bao nhiêu mang lên hết đi.”

Tạ Hinh hơi bất ngờ, chọn hết?? Ăn cho chết sao? Nhà hàng này cũng khoảng mấy chục món lại còn đắc tiền.

Khi phục vị đi ra ngoài, Tạ Hinh mới bắt đầu tháo khẩu trang và kính râm xuống. Tạ Hinh thấp giọng hỏi:

“Cô là phú bà sao?”

Cô không hiểu ý của anh là gì:

“Hả?”

Tạ Hinh cười nhẹ hỏi lại:

“Tôi hỏi cô là phú bà à?”

Cô lắc đầu bắt đầu than vãn:

“Tôi nghèo muốn chết aaaa do tôi cũng không biết nên lựa món nào nên chọn hết vậy.”

Tạ Hinh không thể nhịn được cười nên đưa tay lệ giả vờ ho:

“Khụ khụ, nhưng mà món ăn ở đây cũng khoảng mấy chục món giá cả cũng không rẻ.”

Cô trợn tròn mắt đập bàn:

“CÁI GÌ CHỨ? SAO ANH KHÔNG NÓI SỚM? AISSSSSS SAO ANH KHÔNG CẢN TÔI CHỨ?”

Tạ Hinh cắn răng nhịn cười nói:

“Yên tâm lúc nãy trước khi đến đây tôi đã gọi món rồi. Khi nãy chỉ là đùa cô cho vui thôi.”

Khi nghe anh nói xong thì cô mới có thể thở ra, khi nãy cô chỉ nhìn đại vài vòng cũng chưa nhìn kĩ giá.

Nếu thật sự đặt mấy chục món, không phải là đang muốn giết người sao? Ăn thì chắc chắn không hết mà tiền cũng đào đâu ra??

Cô đang lạc trong một đống suy nghĩ lại nghe thoáng được câu nói của Tạ Hinh:

“Tiểu phú bà từng bao nuôi tôi quả thật giàu có.”

Cô giật mình, tỉnh táo hơn hỏi:

“Anh vừa nói gì vậy?”

Tạ Hinh cười cười:

“Không gì, chỉ là muốn nói cho cô là ngày mai mẹ tôi muốn tới chơi. Lâu lắm rồi cũng không được gặp cô nên bảo là có chút nhớ muốn gặp cô.”

Cô mím môi, suy nghĩ cẩn trọng. Cô ngước mắt lên nhìn anh:

“Mai sao? Cũng được. Dù sao hồi lúc trước dì Tạ cũng hay đến trường thăm tôi còn mua ít đồ vặt cho tôi nữa.”

Tạ Hinh nhướn mày, thích thú hỏi:

“Thật sao?”

Hạ Giai gật gật đầu. Tạ Hinh thì cười thầm trong bụng, mẹ anh là đang nuôi con dâu từ giờ cho tới lúc cưới chứ làm sao lại có thể tốt như vậy?

Nhưng mà mẹ làm như vậy thì anh cũng vui nha, có bà đẩy thuyền chắc chắn việc theo đuổi cũng sẽ không khó khăn nhiều.