Kẹo Dẻo Vị Chua Ngọt

Chương 49: Bốn Năm Sau




Thấm thoắt cũng bốn năm, lúc này Hạ Giai cũng đã thực hiện được phân nửa hết thảy ước mơ còn dang dở của mình ở kiếp trước.

Cô đã đậu vào ngồi trường mình thích nhất, học ngành mà bản thân luôn ao ước lại còn trở thần của cả trường đại học.

Mấy năm nay, người nhà Hạ Gia vẫn luôn tìm đến cô họ mong muốn cô có thể suy xét về việc trở về nhà nhưng lần nào cũng bị cô từ chối.

Từ năm nhất đại học cô cũng đã dọn ra khỏi nhà của Noãn Uyên và mua một chung cư lớn để ở. Noãn Uyên cũng có nhiều lần khuyên cô ở lại nhưng mà cô cảm thấy như vậy cũng không tốt lắm nên cô cũng từ chối.

Việc đầu tư của cô cũng đã ngày một đi lên và Cao Tri cũng đã từng hỏi ý kiến của cô về việc mua cổ phần trở thành cổ đông của công ty cậu ấy.

Tất nhiên cô cũng đã đồng ý việc đó, việc đó không phải là việc tốt sao? Cao Tri cũng đã chắc chắn với cô về việc giao cho cô ghế phó giám đốc chỉ khi tốt nghiệp xong cô có thể vào làm.

Nói chung đời này của Hạ Giai coi như đã tươi sáng hơn rất nhiều so với đời trước. Không còn tối tăm cũng không còn bị kẹt vào những hồi ức đau khổ nào nữa.

Nhưng…cô cũng chẳng thể nào quên được Tạ Hinh, đúng theo như đời trước Tạ Hinh lại một lần nữa trở thành vị ảnh đế trẻ tuổi nhất nổi tiếng bằng thực lực.

Cô cũng hay coi những bộ phim mà anh đóng, nhìn bộ dạng trưởng thành và khí chất cao ngạo của anh bây giờ lại khiến cho nhớ đến ngày chia tay ở sân bay…

Lúc về đến nhà lòng cô đều rất bồn chồn, có nhẹ nhõm nhưng cũng có chút đau lòng. Tất cả chấp niệm mà bản thân ôm ấp bao nhiêu lâu nay cuối cùng cũng có ngày được nói ra…

Ngày đó cô còn nhận được một tin nhắn từ một số lạ gửi đến với nội dung:

﹝Ở lại mạnh khoẻ, một đời bình an.﹞

Bây giờ ngồi trên ghế sô pha xem bộ phim mới mà anh đóng cô khẽ nở một nụ cười chua xót tự chế giễu bản thân:

“Mày đúng là khùng rồi, miệng thì bảo người ta quên mày đi nhưng trong bốn năm lúc nào mày cũng vô thức theo dõi người ta…”

Cô thở dài, mấy năm nay anh cũng từng bị dính rất nhiều scandal nhưng nhiều nhất là về tình cảm. Tuỳ là cô không còn bận tâm cho lắm nhưng khi nhìn thấy những tin tức đó cô lại không khỏi buồn phiền.

Cô cũng không mong anh trở về cho lắm vì cô thấy bây giờ cuộc sống cô không phải rất ổn định sao? Với cả Cao Tri cũng có nhiều lần thả thính cô.

Noãn Uyên cũng đã nhiều lần nói với cô về việc đó cộng thêm thái độ ngày càng rõ của Cao Tri nên cô đã thể chắc chắn về việc Cao Tri có tình cảm với mình.

Theo như Noãn Uyên nói thì khi cô nhìn lại khoảng thời gian cô bắt đầu quen biết Cao Tri thì cậu ấy quả thật đã thay đổi rất nhiều.

Trong trường ngày càng ít người tung tin cậu ấy có bạn gái hay cậu ấy lại thay bạn gái mới. Buồn cười hơn nữa là sáng hôm nay có người bạn cũ đến lúc vô tình gặp lại câu hỏi đầu tiên lại chính là.

«Cậu với Cao Tri thật sự đã quen nhau tận 5 năm rồi sao? Sao hai cậu lại yêu nhau lâu thế được như thế chứ? Ngưỡng mộ quá đi…»

Cô thật sự rất bất ngờ nên đã giải thích:

“Mấy năm qua tôi và Cao Tri cũng chỉ dừng ở mức tình bạn, làm sao cậu lại có thể nhìn ra được tớ và cậu ấy đang yêu nhau vậy chứ hả?”

Cô bạn cũ đó của cô cũng không tin mà còn nói lại:

«Không đúng, 5 năm hai cậu dính nhau như vậy đi ôn tuyển cũng là ôn cùng nhau. Sao lại không phải yêu nhau?»

Chính nhờ nó mà cô đã nhận ra tình cảm của Cao Tri dành cho cô và khi cô nói câu chuyện sáng hôm đó cho Noãn Uyên qua điện thoại thì cô ấy cũng đã nói lớn với cô:

﹝Thấy không tớ đã bảo với các cậu rất nhiều rồi còn gì? Bọn tớ nhìn đã biết mà cậu với cậu ấy hằng ngày đều ở chung lại không nhận ra tớ thật sự bó tay với cậu rồi.﹞

Cô thở dài:

“Làm sao tớ biết được chứ?”

Noãn Uyên thở dài:

“Giai Giai ơi là Giai Giai, cậu thật sự khờ hay là cố tình giả khờ đây hả?”

Cô thở dài, bên ngoài có người nhấn chuông cửa cô liền nói với Noãn Uyên:

﹝Có người đến nhà tớ, tớ tắt nhé khi nào rãnh tớ sẽ gọi điện cho cậu.﹞

Cô cúp điện thoại, đi chân không ra ngoài mở cửa cô nói to:

“Ai ở bên ngoài vậy?”

Vừa mở cửa ra cô đã bắt gặp ánh mắt của Cao Tri. Cậu ấy giơ một cánh tay lên:

“Tớ có mua món gà nướng mà cậu thích nè, có thể cho tớ vào trong không?”

Cô bật cười mời cậu ấy vào nhà, cô lấy ra một đôi dép cho khách đưa cho cậu ấy rồi nói:

“Đây là dép đi cho khách đó cậu cứ mang đi.”

Cậu ấy mang vào rồi tầm mắt dừng ở ngay bàn chân của cô rồi nói:

“Sao cậu không đi dép vào? Cơ thế cậu dễ bị nhiễm lạnh đừng đi chân trần.”

Cô giật mình nhìn xuống bàn chân của mình cô còn nhúc nhích vào cái cảm nhận sự lạnh lẽo của sàn nhà rồi mới “À.” một tiếng rồi chạy đi mang dép vào.

Cao Tri chỉ biết đứng nhìn cô cười trừ, cậu ấy cầm lấy đồ ăn mang vào trong bếp. Cô mang dép xong thì lấy một cái kẹp tóc búi tóc cao lên rồi cũng đi vào trong.

Cao Tri chăm chú nhìn cô khiến cô đỏ mặt, cô ngại ngùng nói:

“Cậu nhìn tớ cái gì chứ?”

Cao Tri bật cười:

“Bộ tớ không được nhìn người đẹp sao?”

Mặt cô đỏ bừng không biết nói gì mà ngồi xuống ghế không thèm nói chuyện với cậu ấy. Cao Tri chỉ biết cười trừ rồi cũng ngồi xuống.

Cao Tri lấy cho Hạ Giai một cái đùi gà thật lớn rồi nói:

“Cái đùi cậu thích nhất đó, mau ăn đi.”

Cô nhận lấy nhanh chóng mỉm cười thích thú:

“Tớ cảm ơn Cao tổng, cậu thật tốt với nhân viên quá đii.”

Cao Tri phì cười nói nhỏ:

“Tốt với mình cậu.”

Cô thấy cử chỉ của miệng cậu nhưng không nghe thấy gì nên nói:

“Cậu nói gì vậy?”.

Cao Tri mỉm cười lắc đầu:

“Không gì, mau ăn đi.”