Kẹo Dẻo Gấu Thành Tinh Của Chủ Tịch Bá Đạo

Chương 9




Tư Hàn Tước cố ý chọn một góc nhỏ, người đàn ông đẹp trai mặc vest mang giày da ngồi trên chiếc ghế đẩu màu hồng dễ thương, hai chân dài duỗi ra, chiếc quần âu bị kéo căng lộ ra mắt cá chân gầy nhỏ.

Anh cẩn thận lấy Đường Tiểu Đường ra khỏi hộp thuỷ tinh, đặt lên một cái đĩa nhỏ bên cạnh.

Kẹo dẻo gấu mỉm cười ngọt ngào, hai tay duỗi thẳng giơ lên, như thể muốn anh ôm nó một cái.

Một nụ cười dịu dàng hiện ra trên khuôn mặt băng giá của Tư Hàn Tước.

Chủ cửa hàng mang tới một bộ dụng cụ đầy đủ và album hướng dẫn tỉ mỉ đồng thời giới thiệu: “Kẹo dẻo gấu của ngài rất đặc biệt. Tôi không tìm thấy loại kẹo dẻo có mùi thơm như vậy trong cửa hàng, chỉ có thể cố gắng tìm những viên có màu sắc tương tự.”

Tư Hàn Tước giật mình, mùi hương ngọt ngào của kẹo dẻo gấu là độc nhất vô nhị.

Chủ cửa hàng đặt một đĩa kẹo dẻo hình tròn màu hồng xuống, “Ngài có thể nấu chảy những viên kẹo này, sau đó dùng cọ quét lên những chỗ muốn sửa chữa.”

Chị chủ cười ngọt ngào, “Bộ phận nào cũng có thể điều chỉnh và sửa chữa. Kích thước hay hình dạng có thể tùy ý sửa đổi. ”

Trong nháy mắt, Đường Tiểu Đường trở nên phấn chấn.

Chủ nhân! Kẹo có một nơi muốn lớn hơn!!!

Đường Tiểu Đường vô cùng phấn khích, nó là một viên kẹo, kẹo cũng có ước mơ mà!

Không biết có phải ảo giác của Tư Hàn Tước hay không, anh cảm thấy rằng ngay khi chủ cửa hàng nói xong thì thân thể của kẹo dẻo gấu có một sự biến hoá kì lạ.

Rõ ràng là ngũ quan không hề thay đổi nhưng ánh mắt của nó lại bùng lên một loại nhiệt tình và hưng phấn, cả người hình như tràn ngập ánh sáng!

Tư Hàn Tước nhướng mày nhìn chằm chằm quần lót trắng tinh của Đường Tiểu Đường, “Ừm.”

Này! Sao chủ nhân lại phản ứng lạnh nhạt như vậy!

Kẹo muốn biến lớn! Kẹo muốn biến lớn!

Nếu không phải sợ bản thân sẽ hù doạ chủ nhân, Đường Tiểu Đường đã lăn lộn bán manh cầu xin biến lớn rồi.

Chủ nhân, anh có nghe thấy tiếng lòng của kẹo không?

Chủ cửa hàng nhìn chằm chằm bộ dáng nghiêm túc của Tư Hàn Tước rồi không nói thêm gì nữa, “Nếu tiên sinh còn cần gì thì cứ gọi tôi.”

Tư Hàn Tước xua tay, “Lấy giúp tôi vài viên kẹo dẻo đến, tôi muốn luyện tập trước.”

Lần đầu tiên làm loại chuyện này, anh sợ sẽ làm Đường Tiểu Đường bị thương.

Dù sao kẹo dẻo gấu non mềm đáng yêu như vậy, ngay cả nhiệt độ bàn tay cũng có thể làm mông nó tan chảy, nhóc con mong manh như vậy cần phải chăm sóc cẩn thận.

Nghe được lời nói của chủ nhân, Đường Tiểu Đường híp mắt vui sướng. Chủ nhân doạ trẻ con khóc nhưng nội tâm lại rất nhẹ nhàng tinh tế. Nơi này hiển nhiên làm cho anh không thoải mái, nhưng anh vẫn sẽ vì kẹo dẻo mà sẵn sàng đi vào. Bởi vì sợ làm kẹo đau còn muốn luyện tay trước, tuy rằng kẹo cảm thấy không thành vấn đề, sửa một vài chỗ không quá khó khăn, dù sao chủ nhân của nó siêu lợi hại!

Nhưng cảm giác được người che chở và đau lòng vẫn sẽ làm trái tim kẹo tan chảy.

Đường Tiểu Đường ngoan ngoãn nằm ở một bên, hai tay tròn nhỏ nắm chặt, háo hức nhìn chủ nhân thắp một ngọn nến, bắt đầu luyện tay trên những viên kẹo dẻo không có sinh mệnh.

Người đàn ông hơi cúi đầu, sắc mặt âm trầm cùng sống mũi cao gần trong gang tấc giống như ngọn đồi xanh cao vút và dốc đứng, xung động thị giác cực kỳ mạnh, hơi thở ấm áp lướt qua thân thể Đường Tiểu Đường, ngứa quá.

Tư Hàn Tước chăm chú nhìn kẹo dẻo dưa hấu trước mặt, lấy chiếc kim vừa hơ qua ngọn lửa, xuyên qua, kẹo dưa hấu lập tức bị chia làm hai.

Ánh mắt Đường Tiểu Đường run lên.

Tư Hàn Tước lạnh lùng ném kẹo dẻo dưa hấu đi rồi nhặt viên kẹo tròn tiếp theo.

Lần này anh dùng kéo cắt chúng thành những đoạn nhỏ rồi cố gắng dùng kim vá lại, lần này thao tác ổn định hơn một chút, cuối cùng cũng ghép được những phần bị hỏng lại với nhau, anh thoả mãn dùng tay ép lại để nó chắc chắn hơn, kết quả “biu” một tiếng, kẹo dẻo tròn nẩy lên người Đường Tiểu Đường, bay lên theo hình vòng cung rồi đáp xuống đất.

Đường Tiểu Đường kinh hãi, ánh mắt đột nhiên thay đổi, khóe miệng khẽ mở, không chớp mắt nhìn chằm chằm bàn tay mảnh khảnh của chủ nhân, trong lòng Đường Tiểu Đường bỗng thấy ớn lạnh.

Sau khi không liên kết được hai miếng kẹo dẻo, Tư Hàn Tước cau mày, bộ vest hơi căng, anh dứt khoát cởi áo ngoài ra, bên trong là áo sơ mi trắng không một nếp nhăn. Sau đó anh chuyên chú nghiên cứu viên kẹo tiếp theo.

Người đàn ông có vóc dáng hoàn hảo. Chiếc áo sơ mi trắng phác hoạ đường nét cơ bắp mờ nhạt. Anh nới lỏng cà vạt, cởi nút trên cùng của chiếc áo sơ mi để lộ xương quai xanh thanh thoát lại đầy tôn nghiêm.

Cổ tay áo được xắn lên càng làm cho đôi tay như tác phẩm nghệ thuật đó trở nên tinh tế và tao nhã.

Anh hơi cúi đầu, vầng hào quang bên cửa sổ cắt qua đường cong đẹp đẽ của tấm lưng cùng với đường cổ rõ ràng tạo nên một đường nét sắc sảo và quyến rũ.

Chủ nhân như thế này, quá phạm quy.

Quả là bữa tiệc bổ mắt nha, mỗi một chỗ trên người chủ nhân đều chọt trúng gu thẩm mĩ của Đường Tiểu Đường, kẹo dẻo gấu ngắm nhìn chủ nhân đến mơ màng.

Đường Tiểu Đường xúc động nghĩ, chủ nhân của mình đẹp nhất thế giới.

——Chỉ là tay chủ nhân có thể vững vàng hơn không, đừng doạ kẹo nữa.

Bộ dáng này của Tư Hàn Tước không chỉ hấp dẫn một viên kẹo.

Mấy cô gái cách đó không xa nhìn về phía này, xúm lại cười không ngớt, cuối cùng cử ra cô gái xinh đẹp nhất, cô nàng xấu hổ bước tới.

Cô gái đứng trước mặt Tư Hàn Tước, đỏ mặt bối rối: “Chào anh…”

“Đi đi.” Tư Hàn Tước lạnh lùng đáp.

Lông mày Tư Hàn Tước nhất thời thay đổi, sự mềm mại giữa hai lông mày ngưng tụ thành băng.

Cô gái tái mặt, rơm rớm nước mắt rồi cúi đầu bỏ chạy.

Tư Hàn Tước cau mày tiếp tục cúi đầu nghiên cứu cách sửa chữa kẹo dẻo.

Một lúc sau, một cô gái già dặn hơn với mái tóc ngắn lại đi tới, cầm điện thoại di động và nói: “Anh chàng đẹp trai, thêm WeChat đi.”

Tư Hàn Tước đang chuyên chú thì bị cắt ngang, ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng quét qua.

Anh không đáp lại cô gái tóc ngắn mà ra hiệu cho chủ tiệm.

Chủ cửa hàng vội vàng đi tới, “Thưa ngài, ngài cần gì?”

“Đóng cửa đi, tôi bao hết chỗ này.”

Giọng nói người đàn ông lạnh nhạt, lộ ra vẻ xa cách và nhẫn nhịn.

Cả cô gái tóc ngắn và chủ cửa hàng đều sững sờ, một lúc sau chủ cửa hàng mới kéo cô gái đi.

Chủ cửa hàng làm việc nhanh gọn, cô tặng mỗi người một hộp bánh kẹo, chỉ sau vài phút, trong tiệm đã không còn ai.

Cuối cùng cũng yên tĩnh.

Tư Hàn Tước thở phào nhẹ nhõm và tiếp tục tập trung vào việc thử nghiệm các loại kẹo dẻo khác.

Đường Tiểu Đường nhìn trộm cô gái xinh đẹp bị chủ nhân từ chối phũ phàng, trong lòng chắp hai tay nhỏ bé thầm nói xin lỗi, lời từ chối của chủ nhân không phải là bất lịch sự, bởi mỗi khi đối mặt với một người xa lạ thì anh sẽ theo bản năng mà đối địch, thờ ơ và xa lánh chỉ là cách để chủ nhân tự bảo vệ mình mà thôi.

Chủ nhân thật ra là một người rất hiền lành và tốt bụng.

Đáng tiếc là toàn bộ dịu dàng chỉ dành cho viên kẹo độc nhất vô nhị.

Đường Tiểu Đường lẳng lặng nhìn khuôn mặt anh tuấn thâm tình của chủ nhân, trong lòng vừa ấm áp vừa đau khổ.

Chủ nhân tốt như vậy, kẹo nhất định phải bảo vệ chủ nhân thật kĩ!

Năng lực học hỏi của Tư Hàn Tước là hạng nhất, rất nhanh sau đó anh đã học được cách sửa kẹo dẻo. Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, anh đặt Đường Tiểu Đường lên khay xoay và nhìn chằm chằm vào chiếc mũi cong vẹo của gấu nhỏ.

Đôi lông mày nghiêm nghị của chủ nhân vô cùng động lòng người. Trong đôi mắt xinh đẹp của anh, ngoại trừ sao trời và biển sâu còn có một nhóc gấu màu hồng phấn.

Đường Tiểu Đường mềm mại nằm xuống, đắm chìm trong ánh mắt trìu mến của chủ nhân, để chủ nhân tự tay cởi bỏ chiếc quần lót màu trắng, lộ ra nhúm nho nhỏ đáng yêu, có thể là do khay xoay chưa ổn định, lúc chiếc quần lót được cởi ra, đôi tai kẹo dẻo rung lên có vẻ vừa e ấp vừa háo hức lạ lùng.

Mùi hương ngọt ngào lưu lại trên chóp mũi, vờn quanh một cách nghịch ngợm, thấm vào sâu trong tâm hồn. Hơi thở ngọt ngào dễ lây lan, Tư Hàn Tước nhìn chằm chằm viên kẹo dẻo, lông mày cau lại từ từ giãn ra, suy nghĩ một lát, anh cầm chiếc kéo lên, hướng tới nhúm nho nhỏ của Đường Tiểu Đường.

Đường Tiểu Đường lập tức biến sắc.

Chủ nhân, đừng mà!

~Hết chương 9~