Kẹo Cứng - Nãi Thái

Chương 73




Hôm thứ năm Thần Tự kéo Giản Hi ra ngoài mua đồ, chuẩn bị để tối hôm sau về quê cô.

“Mua một bộ quần áo cho chú dì được không? Em chọn, anh mua.”

Hai người đi dạo bên ngoài, mua toàn là bánh trái, chưa có món quà gặp mặt nào đúng nghĩa. Cuối cùng anh dừng xe trước cửa trung tâm thương mại, quay sang hỏi Giản Hi.

“Được.”

Cả hai cùng xuống xe, Giản Hi bước tới, tự nhiên nắm lấy bàn tay to lớn của anh.

Thần Tự xuống xe rồi còn đứng lại chờ cô đi tới bên mình, khi bàn tay nhỏ của cô đặt vào lòng bàn tay anh thì anh sẽ nắm chặt và dắt cô đi.

Vào trung tâm thương mại, hàng hóa bày biện ngăn nắp, hai người chậm rãi đi dạo, thấy món nào ưng ý thì vào xem.

“Cái này thế nào?”

“Đẹp.”

Đi dạo gần một tiếng, đã mua xong quần áo cho bố Giản Hi, hai người đang ở cửa hàng nữ để chọn đồ cho mẹ cô.

Giản Hi vẫn còn đang rất chăm chú chọn đồ cho Chung Di, hoàn toàn không biết người đàn ông bên cạnh đã đi sang khu vực khác.

Anh đứng trước một dãy váy, ánh mắt dừng lại ở một chiếc váy liền trắng pha chút hồng, trong đầu hiện lên hình ảnh Giản Hi mặc chiếc váy đó.

Cô mặc chắc chắn sẽ rất đẹp.

Anh đưa tay lấy chiếc váy, đi đến bên Giản Hi, đưa chiếc váy cho cô.

“Cái này đẹp lắm, thử đi.”

Khi mới nhận váy cô tưởng đây là váy anh chọn cho mẹ mình, không ngờ là anh muốn cô thử.

“Dạ!”

Giản Hi gật đầu, ôm váy bước nhanh vào phòng thử đồ, còn Thần Tự thì gọi nhân viên gói sẵn những món đã chọn, ngồi chờ bên ngoài.

Cô thay váy, ngượng ngùng ngắm mình trước gương, thấy ổn mới mở cửa bước ra.

“Đẹp không?”

“Đẹp.”

Cô xoay một vòng trước mặt anh, mắt ánh lên niềm vui.

Thật sự rất đẹp, váy ôm eo làm tôn lên vòng eo thon gọn của Giản Hi, độ dài vừa chạm bắp chân để lộ mắt cá chân thon gầy, màu trắng pha hồng làm cô càng trắng hơn.

Ánh mắt anh lướt từ đầu đến chân cô, đứng dậy bước đến, khen ngợi từ tận đáy lòng.

Hôm nay anh nói rất nhiều câu “đẹp” nhưng riêng câu này chỉ dành riêng cho cô.

“Ngày mai mặc đi làm!”

Giản Hi thay váy ra, định tối về tắm xong mai sẽ mặc.

Thần Tự cầm váy đi thanh toán rồi dắt cô tiếp tục dạo quanh trung tâm thương mại.

Tầng bảy, tám của trung tâm thương mại có nhiều nhà hàng và quán ăn, hai người đi dạo vài vòng, ăn no nê rồi mới về nhà.

Buổi tối, hai người ôm nhau nằm trên giường, trong căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên tiếng cười sảng khoái.

“Anh cười gì vậy?”

Cô ngẩng đầu nhìn, thấy anh cười tươi.

“Nhớ lại lúc đầu anh hỏi em “sao lại thích tôi”.”

“Em nói “chẳng tại sao cả”.”

Cô lắng nghe anh nói, đầu ngẩng lên như đang hồi tưởng lại khoảng thời gian đầu của hai người, nghĩ đến lần mình liều lĩnh tỏ tình rồi bị từ chối thật là xấu hổ.

“Giản Hi, thật sự không có lí do à?”

Một câu hỏi kéo cô về thực tại, cô nhìn vào mắt anh rồi lập tức bật cười, đôi mắt tròn xoe cười thành hai vầng trăng khuyết.

“Thích một người thì cần gì nhiều lý do chứ?”

Cô vùi mặt vào lòng anh, trong căn phòng mát lạnh điều hòa, cô thích cảm giác ấm áp từ cơ thể anh hơn.

Vòng tay rộng lớn, cánh tay mạnh mẽ, bất cứ phần nào trên người anh cũng đủ cho cô cảm giác an toàn, cô thật sự rất thích.

Má cô cọ nhẹ vào ngực anh, thì thầm.

“Thích một người không cần lý do.”