Giản Hi đã chuyển đến nhà Thần Tự được nửa tháng. Sau đó, Giản Nhạc cũng biết chuyện này, nằng nặc đòi đến nhà Thần Tự cho biết. Thằng bé chọn một ngày cuối tuần đến nhà Thần Tự chơi cả ngày rồi buổi tối lại quay về trường học.
Giản Hi không nói với bố mẹ về chuyện mình đang yêu và sống chung với Thần Tự. Cô dặn dò Giản Nhạc đừng tiết lộ, nếu không bố mẹ sẽ hối thúc cô đưa Thần Tự về ra mắt rồi hỏi đủ điều. Giản Hi muốn tìm một thời điểm thích hợp để chính thức giới thiệu Thần Tự với gia đình mình và cũng chưa nghĩ sẽ sớm gặp phụ huynh của Thần Tự.
Cuối tuần đó Thần Tự đi làm ở tiệm xăm, Giản Hi ở nhà một mình. Cô vừa đi siêu thị gần nhà mua đồ về vì Thần Tự nói buổi trưa anh sẽ về nấu ăn, bảo cô đi mua ít thức ăn mà cô thích.
Bác bảo vệ ở cổng chung cư đã quen mặt Giản Hi, từ xa đã vui vẻ chào cô. Khi vào thang máy, vừa định đóng cửa thì cô thấy một bác gái đang bước nhanh tới. Giản Hi đợi một chút để bác gái vào thang máy cùng.
“Cảm ơn cháu!”
“Dạ không có gì…Bác muốn lên tầng mấy ạ?”
Bác gái cảm ơn Giản Hi rồi mỉm cười, Giản Hi hỏi bác muốn lên tầng mấy để giúp bấm nút thang máy.
“Tầng chín, cảm ơn cô bé nhé.”
Cả hai đều lên tầng chín, thật là trùng hợp. Nhưng Giản Hi không để ý lắm vì tầng chín không chỉ có một căn hộ.
Bác gái bước ra khỏi thang máy trước, Giản Hi xách túi đồ đi phía sau. Không ngờ bác gái lại đứng trước cửa nhà Thần Tự rồi gõ cửa. Có lẽ bên trong không có động tĩnh gì, bác gái ấy mở túi lấy điện thoại ra trông như chuẩn bị gọi điện. Giản Hi cầm chìa khóa đứng sau bác, nhẹ nhàng hỏi.
“Bác ơi, bác tìm ai ạ?”
Bác gái quay lại, nhận ra là cô gái trong thang máy liền nở nụ cười thân thiện và trả lời.
“Ừ, bác tìm con trai bác, không biết nó có ở nhà không.”
Con trai? Chẳng lẽ là mẹ của Thần Tự? Giản Hi lập tức cảm thấy căng thẳng.
“Bác chắc chắn con trai bác ở đây ạ? Có phải tên là Thần Tự không?”
Giờ Thần Tự không ở nhà, chỉ có mình cô, nếu thực sự là mẹ anh ấy thì cô không biết mình có đủ sức đối phó không…
“Cháu biết con trai bác à?”
Cô gái trước mặt trông rất dễ mến, nói chuyện nhẹ nhàng, trên mặt nở nụ cười nhẹ, bà Đặng Hân Lệ không khỏi có thêm thiện cảm.
Hôm nay là cuối tuần, đã lâu bà chưa đến thăm con trai nên đặc biệt chọn giờ ăn trưa đến, nghĩ là chắc nó đang nghỉ ở nhà.
“Dạ chào dì…Con tên là Giản Hi…Con là bạn gái của Thần Tự.”
“Ồ, vậy con vào nhà đi!”
Không ngờ đây thực sự là mẹ của Thần Tự. Giản Hi lấy chìa khóa mở cửa mời bà vào, đặt túi đồ trong bếp và rót một ly nước mời bác gái.
“Bạn gái?”
Quan hệ của Thần Tự với gia đình không được tốt, đặc biệt là từ khi lên đại học anh còn cãi nhau với bố mẹ vì chuyện chọn trường. Quan hệ giữa anh và bố tệ hơn, ít ra mẹ anh thỉnh thoảng còn đến thăm và nói chuyện nhiều hơn, còn bố thì hầu như không bao giờ quan tâm đến cuộc sống của Thần Tự.
Vì vậy không ai biết chuyện anh có bạn gái.
“Con sống chung với Thần Tự à?”
Không ngờ cô gái trước mặt là bạn gái của con trai mình, trông rất dễ thương, bà rất thích. Bà nở nụ cười tươi hơn và thân thiện lại gần hơn.
“Dạ…đúng vậy…”
Giản Hi không biết trả lời thế nào cho phải nhưng cũng không muốn nói dối mẹ của Thần Tự, cô do dự trả lời, hai tay căng thẳng nắm lấy váy, thầm nghĩ sao Thần Tự chưa về.
“Thần Tự bảo trưa sẽ về, để con gọi điện cho anh ấy…”
“Không cần, cứ để nó làm việc.”
Giản Hi vừa nhấc tay lên lại đặt xuống, ngoan ngoãn đặt tay lên đùi, ngồi không yên vì lần đầu gặp phụ huynh mà chưa hề chuẩn bị.