Đưa Giản Hi tới một quán lẩu, phục vụ ở cửa dẫn hai người đến chỗ ngồi, sau khi gọi món xong mới rời đi.
Mặc dù thời tiết nóng bức nhưng vẫn có rất nhiều người đến ăn lẩu, ai nấy đều ăn đến mồ hôi đầm đìa.
Giản Hi thấy bên cạnh vài người có đặt một con búp bê lớn, không khỏi thấy thú vị, con búp bê đó trông rất đáng yêu.
Thần Tự phát hiện Giản Hi nhìn chỗ khác, anh nhìn theo ánh mắt cô thì thấy một con búp bê lớn bên cạnh một cô gái, nhìn quanh một vòng, thấy bên cạnh vài người đều có một con búp bê giống vậy nên anh đoán là của quán lẩu.
“Anh đi vệ sinh một lát.”
Đứng dậy để lại một câu với cô rồi rời khỏi chỗ ngồi, Giản Hi ngoan ngoãn gật đầu, ngồi yên chờ anh.
Anh chỉ tìm cớ để đi đến quầy lễ tân hỏi về mấy con búp bê kia, muốn lấy cho Giản Hi một con.
Thì ra quán lẩu thấy khách hàng đi ăn một mình thì phục vụ sẽ đưa một con búp bê lớn để bên cạnh khách, để nó “bầu bạn” với khách ăn lẩu.
“Cho tôi một con được không? Bạn gái tôi thích nó.”
Phục vụ cũng rất thân thiện, lấy một con búp bê đưa cho Thần Tự, anh ôm con búp bê lớn hơn cả người đi đến bên Giản Hi.
“Wow! Đáng yêu quá đi!”
Trong khóe mắt bỗng thấy một con búp bê, gương mặt Thần Tự ló ra từ sau cái đầu to của con búp bê, cô đứng dậy vuốt ve cơ thể mềm mịn của nó, trong mắt lộ rõ niềm vui sướng.
“Anh vừa hỏi phục vụ xin đấy.”
Nói rồi đưa con búp bê cho Giản Hi, nhìn cô ôm cái đầu to của búp bê, cười đến cong cả mắt.
Con búp bê quá lớn, Giản Hi ôm con búp bê, bên cạnh cô không còn chỗ ngồi cho người khác nên Thần Tự chỉ có thể ngồi đối diện, anh không khỏi ghen tị khi thấy cô chỉ lo kéo “tay” búp bê mà không để ý đến mình.
Chờ đồ ăn lên anh lấy lí do sợ làm dơ con búp bê nên để nó bên phía mình ngồi rồi qua ngồi sát bên Giản Hi.
Như vậy anh có thể ngồi cạnh Giản Hi, búp bê chỉ có thể ngồi đối diện nhìn họ ăn.
Thần Tự lấy tạp dề giúp Giản Hi mặc vào, gắp ít thịt và rau bỏ vào nồi lẩu, biết cô thích ăn bánh tổ* anh còn đặc biệt mua hai phần bánh tổ.
*Bánh tổ (年糕): là loại bánh được chế biến từ bột gạo nếp và được dùng làm món tráng miệng hay bánh để cúng lễ trong ẩm thực Trung Quốc. Mặc dù có thể ăn quanh năm, nhưng theo truyền thống, nó phổ biến nhất trong dịp tết. Ăn bánh tổ được coi là may mắn trong thời gian này, bởi vì 年糕 là một từ đồng âm của “năm cao hơn”. Bánh này sau đó du nhập vào Hội An, tỉnh Quảng Nam ở Việt Nam. Đây là một ăn đặc sản, có truyền thống lâu đời trong mỗi dịp tết của người dân xứ Quảng. Nhiều địa phương ở Quảng Nam đều làm bánh này. Người Việt dùng bánh này để thờ tổ tiên nên đặt là bánh tổ.“Cẩn thận nóng… Ngon không?”
“Phù…Ngon!”
Gắp một miếng thịt bò lên thổi nhẹ rồi bỏ vào bát cô, sau đó tiếp tục gắp những thứ khác trong nồi cho cô.
Giản Hi vội vã đưa miếng thịt bò vào miệng, đầu lưỡi bị nóng một chút, mím môi nhai thịt.
Trên bàn có một bình nước mơ lạnh, anh rót một cốc để bên tay cô rồi mới bắt đầu ăn.
Hai người ăn lẩu khoảng một tiếng, ăn đến no căng. Thần Tự đi trước thanh toán, lúc quay lại thấy Giản Hi khẽ vỗ lên đầu con búp bê, rồi mới đi theo anh.
“Có thể mua con búp bê đó đượckhông?”
Anh nhận ra được cô rất thích, quay đầu hỏi phục vụ, người này lắc đầu xin lỗi.
“Xin lỗi thưa anh, búp bê này không bán.”
“…Nhưng hôm nay quán có hoạt động, cặp đôi hôn nhau một phút sẽ được tặng một móc khóa búp bê.”
Phục vụ chỉ vào bảng hiệu bên cạnh, trên đó ghi rõ quy tắc hoạt động, rồi lấy ra một món quà nhỏ – móc khóa búp bê.
“Em có muốn cái này không?”
Giản Hi đi tới bên anh, không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa anh và phục vụ, nhìn món đồ nhỏ trong tay anh, không nghĩ ngợi mà gật đầu nói “Muốn”.
“Phải hôn nhau một phút nhé?”
“…Hả?”
Anh vừa nói xong đã đặt tay sau đầu cô cúi xuống hôn, Giản Hi chưa kịp phản ứng thì gương mặt của người đàn ông trước mắt đã dần phóng to, môi chạm vào nhau.
Đôi mắt cô tròn xoe, tay nắm lấy cổ áo Thần Tự, xung quanh vang lên tiếng “Ồ wow~” và cả tiếng vỗ tay.
Trong tình cảnh như vậy, cô thẹn thùng nhắm mắt lại, ngón tay căng thẳng co quắp, chỉ hy vọng nụ hôn này nhanh chóng kết thúc, nhưng càng nghĩ vậy thì thời gian như càng trôi chậm hơn, một phút ngắn ngủi dường như dài đến mười mấy phút.