Kẹo Cứng - Nãi Thái

Chương 43




Lông ngắn và cứng quanh gốc cây thịt cọ xát vào phần da mềm mại ở mông làm nó nhanh chóng chuyển sang màu đỏ.

“Ưm… a… dừng lại…ha!Không…”

Giản Hi bị làm đến chịu không nổi, dùng cả tay lẫn chân bò tới trước, nhưng trong xe thì còn có thể bò đi đâu được nữa? Cuối cùng cả người cô bị Thần Tự đè lên cửa sổ xe mà làm.

Phần trên cơ thể cô áp sát vào cửa sổ, ngực mềm mại bị ép đến biến dạng, núm vú tội nghiệp cọ xát lên kính lạnh.

Cô hối hận rồi, đáng lẽ không nên chủ động cầu xin như vậy.

“Ah! Anh Thần! Chậm thôi…chậm… ưm!”

Nước mắt tuôn rơi không ngừng làm mờ tầm nhìn của Giản Hi, cô không còn thấy rõ bên ngoài, liên tục cầu xin, cố gắng quay đầu hôn người đàn ông phía sau, ngoan ngoãn lấy lòng.

Nhưng anh không có ý định dừng lại.

Giản Hi tuyệt vọng khóc to, tiếng khóc đứt quãng xen lẫn tiếng rên rỉ khiến người ta đỏ mặt, cô không còn quan tâm liệu có ai bên ngoài nghe thấy hay không.

Thậm chí cô còn không thể kiểm soát nổi cơ thể mình.

Giản Hi bị làm đến ngất, miệng vẫn vô thức phát ra tiếng rên, Thần Tự thấy vậy đành phải vội vàng xuất tinh, lau sạch vết tích trong xe, mặc quần áo rồi lái xe về nhà.

Giản Hi nằm ở ghế sau, cơ thể được phủ kín bằng quần áo, làn da trắng nõn ánh lên dưới ánh đèn đường, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính trên trán và má, chóp mũi hồng hào, trông yên bình như chú thỏ con đang ngủ.

Xe dừng ở bãi đỗ xe của khu dân cư, Thần Tự quấn chặt Giản Hi trong quần áo rồi bế cô lên nhà.

Cả hai đều chưa ăn tối, anh bế cô vào phòng để cô tiếp tục ngủ rồi vào bếp bắt đầu nấu ăn.

Vẫn là bốn món và một canh, hôm nay là canh thịt băm, mùi thơm phảng phất vào phòng, Giản Hi trong mơ màng ngửi thấy mùi thơm, bụng đói cồn cào, cố gắng mở mắt thì nhận ra mình đã về nhà.

Cô không còn chút sức lực nào, cố gắng ngồi dậy mới nhận ra mình không mặc quần áo, chỉ có tấm chăn mỏng phủ lên người.

Lười tìm quần áo, cô mặc luôn bộ đồ ngủ bên cạnh giường, không mặc đồ lót, bên dưới bộ đồ ngủ không có gì.

Đứng ở cửa phòng, cô thấy Thần Tự đang mặc tạp dề từ bếp đi ra, tay bưng hai đĩa thức ăn.

“Ra ăn cơm thôi.”

Thấy Giản Hi đứng ở cửa, anh đặt thức ăn lên bàn, tháo tạp dề treo lên tường, nhanh bước đến chỗ cô, một tay bế cô đến bàn ăn.

Thần Tự kéo ghế ngồi cạnh Giản Hi, anh đưa đũa cho cô, gắp từng miếng thức ăn vào bát cô.

Những món ngon trước mặt khiến Giản Hi tạm quên những gì xảy ra trong xe, đói đến mức cô vùi đầu ăn ngấu nghiến, không ngừng đưa cơm và thức ăn vào miệng.

Bữa tối hôm qua cả ba người đều ăn trong xe, hôm nay đi khắp nơi nên toàn ăn đồ ăn ngoài, về nhà được ăn đồ Thần Tự nấu cảm thấy ngon hơn hẳn!

Ăn xong bát cơm đầy, Thần Tự đưa cô một ly nước, cô uống cạn rồi thỏa mãn xoa bụng.

Ăn xong, Thần Tự dọn dẹp trong bếp, Giản Hi cũng chạy vào bếp vui vẻ ôm anh từ phía sau, há miệng cắn lên lưng anh, anh quay đầu lại, cô cười tươi rói.

Anh lau tay, vỗ nhẹ mông cô rồi tiếp tục rửa bát, để cô nghịch ngợm sau lưng.

Sau khi cắn lên lưng anh vài cái cho thỏa mãn cơn thèm, cô buông tay đứng bên cạnh anh giúp anh rửa bát.

Giản Hi mạnh tay quá, nước từ bồn rửa bắn ra làm ướt cả người, phần trước ngực ướt sũng.

Bộ đồ ngủ dính sát vào da lộ rõ hình dáng ngực tròn đầy, đầu v* nhô cao thành một đỉnh nhỏ, nước chảy xuống làm ướt cả quần ngủ, phần trên tam giác giữa chân có màu đậm hơn, lông đen lờ mờ hiện ra.

“Cẩn thận chút…đi thay đồ đi.”

Thần Tự cúi xuống nhìn thấy rõ mọi thứ, yết hầu khẽ chuyển động, giọng nói khàn hẳn.