Kẹo Cứng - Nãi Thái

Chương 36




Cùng đi công tác với Giản Hi có hai người khác, một là đồng nghiệp nữ đã nhắn tin cho cô, người còn lại là tiền bối của họ tại phòng kiểm nghiệm, là một người con trai.

“Được rồi, trên đường đi nhớ cẩn thận, đến nơi thì gọi điện cho anh nhé.”

Biết có nam giới đi cùng, Thần Tự cảm thấy yên tâm hơn, không còn lo lắng cô gặp nguy hiểm nữa, thế nhưng tối nay anh phải ngủ một mình rồi.

Giản Hi không kịp đến tiệm xăm để gặp Thần Tự, tiền bối của cô lái xe đón cô và đồng nghiệp, ba người nhanh chóng lên đường đến thành phố A.

Phòng kiểm nghiệm có một số thiết bị cần thay thế, hiện đang nằm tại kho ở thành phố A. Công ty dự định cử người đến kiểm tra trước, nếu có vấn đề gì có thể thảo luận ngay với nhà sản xuất, tránh việc thiết bị được vận chuyển về rồi mới phát hiện lỗi, phải gửi trả lại rất phiền phức.

Tối hôm đó, sau khi tan làm Thần Tự định về nhà mình nhưng lại nhớ ra Giản Hi đã trồng một chậu hoa cần tưới nước hàng ngày nên anh lái xe về khu dân cư của cô.

Hai người mới sống chung không lâu, Giản Hi đã đưa cho anh một chiếc chìa khóa dự phòng. Anh lấy chìa khóa ra mở cửa, căn nhà rất yên tĩnh, đột nhiên anh cảm thấy không quen.

Anh đi ra ban công nhìn chậu cây cạnh cửa sổ, nó đã có nụ hoa, không biết khi nào sẽ nở. Anh lấy bình tưới nước bên cạnh tưới cho cây, sau đó mới vào bếp làm bữa tối.

Tắm xong, anh ngồi trước ti vi, thực ra là đang chờ điện thoại của Giản Hi.

Gần mười một giờ, Giản Hi nhắn tin báo bình an, Thần Tự thấy tin nhắn lập tức gọi lại.

Cô đã đến khách sạn, thời gian khá muộn, cô chỉ định nhắn tin nhưng không ngờ anh lại gọi ngay.

“Anh Thần còn chưa ngủ à?”

“Anh đang đợi điện thoại của em.” 

“Em tưởng anh ngủ rồi nên chỉ nhắn tin…Em đã đến khách sạn an toàn.” 

Nghe nói anh chưa ngủ vì chờ tin của cô, Giản Hi cảm thấy vui vẻ, nếu cô là một con cún nhỏ thì lúc này chắc chắn đuôi cô đã vẫy rộn ràng.

“Ngày mai có muốn anh đi đón em không?”

“…Không cần đâu, đồng nghiệp có xe, sẽ đưa em về tận khu.” 

Cô cũng không chắc ngày mai khi nào về đến nơi, không muốn làm phiền anh.

“Được rồi, ngủ sớm đi nhé, chúc ngủ ngon.” 

“Ngủ ngon.”

Thần Tự nghe tiếng ngáp của Giản Hi, biết rằng đã muộn, hai người chúc nhau ngủ ngon rồi cúp máy.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ và tắm rửa, Giản Hi nằm xuống giường, lúc đó đã gần một giờ sáng, cơn buồn ngủ ập đến, cô nhắm mắt lại và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Thần Tự ngủ trong phòng của Giản Hi, trên giường vẫn thoang thoảng mùi hương của cô, duy chỉ thiếu mỗi sự hiện diện của cô.

Sáng hôm sau anh phát hiện chậu cây trên ban công đã nở hoa liền chụp một bức ảnh gửi cho Giản Hi.

“Đẹp quá! Tiếc là em không ở nhà để xem…” Trong ảnh, hoa nhỏ xinh, cánh màu cam rất đẹp, cô đã chờ đợi ngày hoa nở từ lâu.

Cô chỉ có thể trả lời tin nhắn của anh khi rảnh, hôm nay cô dậy rất sớm, cùng đồng nghiệp bắt đầu một ngày bận rộn. Mặc dù chỉ là kiểm tra thiết bị nhưng họ phải đi nhiều kho và kiểm tra nhiều hàng hóa.

Tiền bối của cô có kinh nghiệm, ba người làm việc rất hiệu quả, chiều là xong hết các việc kiểm tra, báo cáo những vấn đề gặp phải, còn lại thì sắp xếp vận chuyển về thành phố Giang theo kế hoạch.

Trước khi lên đường về thành phố Giang, Giản Hi nhắn tin cho Thần Tự báo tối sẽ về đến nhà nhưng lúc đó anh đang bận nên chưa kịp xem tin nhắn.

Hôm nay anh khá bận rộn, không chỉ vì công việc nhiều mà còn gặp phải một người khách khó tính.