Kẹo Cứng - Nãi Thái

Chương 16




Bỏ thức ăn vào hộp giữ nhiệt rồi cô lái xe điện đến tiệm xăm của Thần Tự.

Đến giờ ăn trưa, không ít người từ trong tiệm ra ngoài ăn trưa, Lý Yên và Lưu Bân đã đặt đồ ăn từ trước, giờ cũng đang nghỉ ngơi ăn uống, chỉ có Thần Tự vẫn đang làm việc ở tầng hai.

Hai người Lý Yên và Lưu Bân đại khái đều đã đoán được mối quan hệ giữa Thần Tự và Giản Hi, cả hai nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, gật đầu chào hỏi.

Giản Hi mỉm cười ngại ngùng, xách hộp giữ nhiệt lên tầng hai.

Hình xăm của khách chỉ còn một phần nhỏ, Thần Tự quyết định làm nốt rồi mới ăn trưa. Giản Hi không báo trước nên anh không biết cô sẽ đến, khi thấy cô, anh hơi ngạc nhiên, sau đó bảo cô đợi một lát.

Cô đặt bình giữ nhiệt lên bàn trà rồi yên lặng ngồi chờ, khách hàng trên bàn xăm liếc nhìn hai người, giọng điệu trêu chọc: “Lại tìm được một chị dâu nữa à?”

Da mặt Giản Hi rất mỏng, chỉ cần bị trêu một chút là mặt đỏ bừng, cúi đầu tránh ánh mắt dò xét của người khác.

“Đúng vậy.”

Người đàn ông đang thao tác dụng cụ nhìn cô, trả lời thẳng thắn, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười thoáng qua.

“Sao em lại đến, đã ăn trưa chưa?”

Tiễn khách xăm xong, Thần Tự ngồi xuống ghế sofa, cánh tay dài chắc nịch vòng qua cổ Giản Hi, tự nhiên đặt lên vai cô.

Lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với người khác giới nên cô hơi căng thẳng, cơ thể cứng đờ, tim đập loạn xạ.

“Em chưa ăn…nghĩ là muốn ăn cùng anh nên làm đồ ăn mang đến.”

Giản Hi lắp bắp mãi mới thốt ra được một câu, người bên cạnh lại bất ngờ áp sát, ánh mắt chăm chú nhìn cô, suýt chút nữa khiến lưỡi cô líu lại.

“Vậy ăn cơm thôi.”

Anh nhìn cô một hồi, không muốn làm cô gái nhút nhát căng thẳng quá nên dời ánh mắt về phía hộp giữ nhiệt trên bàn trà, nhìn đôi bàn tay trắng trẻo nhỏ nhắn mở nắp, cẩn thận bày biện đồ ăn ra.

Anh nhận đũa và cơm, các món ăn trên bàn trông khá ngon, ngửi cũng rất thơm, anh gắp một miếng thịt xào, thấy vị cũng không tệ.

“Ngon đấy.”

Thần Tự không ngần ngại khen ngợi, Giản Hi mỉm cười ngại ngùng, cũng gắp một miếng thịt nếm thử, quả thực rất ngon.

Cô chỉ mang hai bát cơm, bát của cô mới ăn được một nửa đã không ăn nổi nữa, liếc thấy bát cơm trống không của Thần Tự, cô suy nghĩ một lúc rồi khẽ hỏi.

“Anh no chưa? Em còn dư chút cơm…anh có muốn ăn không?”

Nghe vậy, Thần Tự cúi đầu nhìn bát cơm trong tay cô, còn hơn nửa bát, rồi lại nhìn lên người và mặt cô, khẽ nhíu mày.

“Chỉ ăn có thế thôi à? Ăn thêm chút nữa đi.”

“Em no lắm rồi…”

Không phải Giản Hi không muốn ăn mà là thật sự không thể ăn thêm, từ trước đến giờ khẩu phần ăn của cô rất nhỏ, vì đồ ăn Giản Nhạc làm rất ngon nên cô đã cố ăn thêm vài miếng cơm.

“Em gầy quá…chúng ta mỗi người ăn một nửa.”

Anh chia nửa bát cơm của Giản Hi vào bát mình, phần còn lại để cô ăn.

Nghe giọng điệu và vẻ mặt không cho phép từ chối của anh, cô chỉ biết cầm bát lên ăn nốt, lúc nhai hai má phồng lên như con sóc.

Thần Tự đứng dậy xuống tầng một lấy nước đưa cho cô rồi nhìn cô uống cạn, nuốt xuống ngụm cơm cuối cùng.

Ăn no uống đủ, cơn buồn ngủ cũng kéo đến, Thần Tự chủ động cầm hộp giữ nhiệt đi rửa, Giản Hi ngả người trên ghế sofa, ngáp một cái, mí mắt nặng trĩu, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Khi anh trở ra chỉ thấy khuôn mặt ngủ yên bình của Giản Hi.

Tầm hơn hai giờ khách chiều nay mới đến, anh khẽ tháo giày cho cô, kéo cô vào sâu hơn một chút rồi cũng nằm xuống cùng cô.

Giản Hi tựa vào ngực Thần Tự, cả người gần như thu mình vào lòng anh, anh gấp cánh tay lại làm gối đầu, tay kia đặt trên eo cô, trong hơi thở ngập tràn hương thơm nhàn nhạt của cô gái.