Là một trường trung học tư thục, Thịnh Dương có rất nhiều hoạt động ngoại khóa, cứ hai tuần lại có một trận đấu bóng rổ.
Giữa trưa hôm thứ sáu, trận đấu bóng rổ của khối 11 chính thức bắt đầu.
Thể lệ thi đấu rất đơn giản, hai lớp đấu với nhau sẽ bốc thăm, lớp thắng sẽ vào vòng trong, cứ như vậy đến khi còn lại một lớp cuối cùng.
Lớp 11-17 là lớp tự nhiên, đối thủ trận đầu lại là lớp xã hội nên dễ dàng giành thắng lợi.
Trận thứ hai bọn họ đấu với lớp tự nhiên chơi bóng tốt nhất trong 13 lớp.
Tô Chí Thành lớp 11-13 mấy ngày trước còn theo đuổi Dung Hoan.
Dung Hoan biết được quan hệ của Tần Sách với Tưởng Tư Tư từ miệng Lý Nghiên, hiểu nguyên nhân của sự việc ngày hôm đó.
Tưởng Tư Tư thích Tần Sách, hơn nữa vẫn luôn tự nhận là bạn gái của Tần Sách.
Cô không nhịn được đánh giá Tần Sách, sau đó lắc đầu nói: “Anh Tần Sách, anh cảm thấy mình hấp dẫn ở chỗ nào, sao có nhiều đứa bị mù vậy?”
Tần Sách nhe răng hừ một tiếng, đạp chân vào lưng ghế, ngồi xem livestream game, mặc kệ Dung Hoan.
Anh phát hiện không biết bắt đầu từ lúc nào, Dung Hoan nói chuyện với anh ngày càng nhiều.
Dung Hoan tức giận, cướp máy tính bảng trong tay anh: “Trả lời câu hỏi của em mau, nếu không em sẽ nói với dì Tần là anh xem phim con heo trong lớp.”
?
?????
Tần Sách giật lại máy tính bảng, ngu người hỏi: “Tôi xem phim con heo lúc nào?”
Dung Hoan liếm môi: “Em nói có là có.”
Tần Sách thở dài, bất lực nói: “Đại tiểu thư à, có chuyện gì thì trực tiếp nói với tiểu nhân đi ạ, đừng quanh co lòng vòng.”
Dung Hoan sờ mũi, hai mắt sáng ngời, nịnh nọt: “Anh Tần Sách, em cũng muốn vào sân chơi bóng.”
Tần Sách nhìn cô một cách lười biếng: “Em nói với tôi làm gì, đi tìm uỷ viên thể dục lớp mình mà nói.”
Dung Hoan mím môi tỏ vẻ không vui: “Cậu ta chắc chắn sẽ cảm thấy em là một đứa con gái yếu đuối, cho vào sân thì lớp sẽ thua.”
Tần Sách hừ lạnh: “Đó là cậu ta bị ngu. Em đánh cậu ta một cái xem, chắc chắn cậu ta sẽ ngộ ra em chính là một con hổ cái chứ không phải con gái…”
Dung Hoan siết chặt nắm đấm, cười đến mi mắt cong cong, giọng nói đặc biệt dịu dàng: “Anh Tần Sách à, anh nói gì vậy ạ? Anh nói… ai là hổ cái ạ?”
Tần Sách thản nhiên: “Chắc chắn không phải là em rồi.”
Dung Hoan hít sâu một hơi rồi kiên nhẫn hỏi lại: “Tần Sách, anh giúp em đi nói đi? Nói một câu thôi mà, nhanh lắm, không ảnh hưởng đến anh xem đâu…”
Tần Sách thở dài, đứng dậy nhìn quanh phòng học. Nhìn thấy uỷ viên thể dục rồi thì vươn vai xong ngồi xuống.
Anh lười biếng gõ tay, nói một cách chậm rãi: “Uỷ viên thể dục, cậu qua đây.”
Ủy viên thể dục đang chơi cờ caro với bạn nữ cùng bàn, nghe thấy thì lập tức bỏ bút xuống, vẻ mặt nghiêm túc đi qua: “Anh Sách, có việc gì thế?”
Tần Sách nhìn thoáng qua Dung Hoan, sau đó lại nhìn uỷ viên thể dục: “Em gái Dung Hoan của tôi muốn vào sân thi đấu, cậu sắp xếp đi.”
Ủy viên thể dục: “…”
Ủy viên thể dục khiếp vía nhìn về phía tiểu bạch thỏ Dung Hoan mềm như bông, nói với sự không chắc chắn: “Anh Sách, cậu đang nói đùa à? Anh Sách à, không phải tôi để ý đến danh dự của lớp mình, nhưng nhìn bạn học Dung Hoan yếu đuối mong manh thế này, ra sân nhỡ bị thương thì tôi không chịu trách nhiệm nổi đâu!”
Dung Hoan: “…”
Tần Sách không kiên nhẫn nói: “Cậu chịu không nổi thì tôi chịu, còn nói nhảm nữa, ông đây đánh gãy chân cậu!”
Ủy viên thể dục: “…”
***
Vòng loại thứ hai bắt đầu. Đám nữ sinh bu ở khán đài bỗng im bặt. Bởi vì họ phát hiện cầu thủ của lớp 11-17 đã được thay đổi. Trong đội ngũ có một người nhỏ xinh… À, thật ra là khá cao, khoảng 1m7, các cô gái ở phía trái và phải rất dễ thấy.
Có người nhìn thoáng qua đã nhận ra cô, tất cả đều là bạn gái tin đồn của Tần Sách.
Cô mặc đồng phục bóng rổ màu đỏ rực, cột tóc đuôi ngựa cao, trông cô tràn đầy sức sống. Cô đi bên cạnh Tần Sách trông cực kỳ xứng đôi, khiến người ta cảm thấy cô và Tần Sách là một cặp trời sinh.
Trận đấu của khối 10 đã kết thúc vào ngày hôm qua, Tưởng Tư Tư cắn răng đưa mắt ra hiệu cho Tô Chí Thành lớp 11-13.
Tô Chí Thành khẽ sờ mũi, ra hiệu OK. Cậu ta nghĩ một mình mình không thể hạ cô gái nhỏ này, vì thế đá chân uỷ viên thể dục lớp mình, để đứa đàn em đáng tin nhất lên sân thay.
Tô Chí Thành thừa dịp không ai chú ý, giơ cánh tay vạm vỡ khoác lên vai đứa đàn em, nói thầm vào tai nó: “Khi nào trận đấu bắt đầu, tao sẽ tìm cơ hội chặn Tần Sách lại. Mày phải tìm cách đẩy ngã cái con lớp 11-17 kia, tốt nhất là để đầu nó đập vào rào chắn dưới khung bóng rổ ấy. Phải vừa nhanh vừa chuẩn, đừng để người ta biết mày cố tình làm vậy, nhớ chưa?”
Đàn em: “…”
Nguyên tắc làm người của nó là bất kể đại ca nói đúng hay sai thì đều phải tuân theo.
Vì thế cậu ta gật đầu thật mạnh: “Nhớ ạ.”
Tưởng Tư Tư là người bận rộn nhất cả trận, vừa phải cổ vũ cho Tần Sách, vừa phải nháy mắt ra hiệu cho đối thủ của Tần Sách là Tô Chí Thành.
Lớp 11-17 thấy lớp 11-13 mang danh mạnh nhất trong 13 lớp tự nhiên cũng chỉ có thế mà thôi. Người to khỏe nhất là Tô Chí Thành vây Tần Sách, còn một thằng gà đeo kính thì vây Dung Hoan.
So với bọn họ, Dung Hoan được coi là giỏi rồi. Cô không cần giả động tác, cơ thể cô linh hoạt trốn, dẫn bóng một cách mượt mà, nhanh nhẹn.
Đỉnh hơn nữa là, cô như khiêu khích đối phương, vượt qua người đó rồi lại như cá gặp nước mà lùi lại mấy bước, nhẹ nhàng nhảy lên, dễ dàng lấy 3 điểm.
Mọi người thay đổi cái nhìn về Dung Hoan có được 3 điểm đầu tiên.
Tô Chí Thành vẻ mặt lo lắng, vội vàng gọi tên đàn em: “Vương Bá! Lên đê!”
Tưởng Tư Tư đã tức đến mức nói không nên lời.
Tần Sách lười biếng nhìn Tô Chí Thành, môi khẽ cong: “Mấy đứa lớp mày tên chẳng ra gì, kỹ thuật cũng chẳng ra đâu vào đâu, còn không bằng ngón tay út của cô gái nhỏ nhà tao nữa.”
Tô Chí Thành quyết định tự mình ra tay, nhanh chóng chạy đến bên người Dung Hoan. Đang muốn đẩy ngã cô ngay tại chỗ thì Dung Hoan đã lao ra khỏi vòng vây, ném một cú bật lên trước khi họ bắt kịp.
Tô Chí Thành hối hận không kịp, sớm biết vậy, cậu ta đã đổ người trước khung rổ rồi.
Tưởng Tư Tư rốt cuộc cũng ngừng hô Tần Sách cố lên, bắt đầu chuyển qua Tô Chí Thành cố lên.
Dung Hoan chơi đủ rồi, bắt đầu chuyền bóng, sự tập trung cũng bị phân tán.
Cô thấy Tần Sách bắt được bóng và hướng về phía rổ của đối phương, cô dần lùi lại, một luồng gió bất ngờ xẹt qua tai cô, tốc độ quá nhanh nên cô chưa kịp phản ứng đã bị húc bay ra ngoài
Trước khi ngã xuống đất, cô nghe thấy toàn trường đều gọi tên Tần Sách, sau đó đầu óc cô trở nên trống rỗng. Thế giới dần lùi xa trong tâm trí cô, chỉ còn lại cảm giác mềm mại mà cứng rắn dưới thân thể.
Sau vài giây, cô động đậy theo bản năng, tuy không mạnh nhưng cô nghe thấy một tiếng kêu yếu ớt đau đớn.
Dung Hoan ngã lên trên người Tần Sách, đầu cô kề vào cổ anh, thứ cô dẫm dưới chân hẳn là mắt cá chân của anh.
Cô biết anh bị thương rồi, hơn nữa vết thương không nhẹ. Dựa vào cú ngã, không gãy xương chỉ vết thương nhỏ mà thôi.
Mắt Dung Hoan đỏ lên, vẻ mặt luôn bình tĩnh thường ngày mất tăm, cô thận trọng hỏi: “Tần Sách… Anh không sao chứ?”
Tần Sách chưa kịp nói gì thì Dương An và Thạch Minh đang theo dõi trận đấu đã lao đến trước mặt Tô Chí Thành và Vương Bá. Dương An muốn túm lấy Tô Chí Thành… Ừ, cuối cùng lại nắm lấy cổ áo Vương Bá: “Mẹ nó, mày cố ý đúng không? Nếu anh Sách có bất trắc gì, bọn bố không tha cho bọn mày.”
Dung Hoan sụt sịt, ngước mắt lên nhìn Dương An và Thạch Minh: “Mấy cậu giúp tôi đưa cậu ấy đến phòng y tế đi, chỗ này tôi giải quyết cho.”
Xương cốt của Tần Sách như muốn gãy, tuy vậy nhưng anh vẫn bình tĩnh nắm lấy tay Dung Hoan, giống như một ông lão sắp qua đời: “Tiểu Dung Hoan, em nhất định phải thay anh báo thù…”
Dương An và Thạch Minh nhìn nhau.
Cuối cùng, Thạch Minh nhìn thoáng qua Dung Hoan, vẫn không nhịn được hỏi Tần Sách: “Anh Sách này, anh muốn một cô gái báo thù cho anh thật à?”
Mặc dù Dung Hoan vừa thể hiện năng lực của mình trên sân nhưng không có nghĩa là cô biết đánh nhau, cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi…
Dung Hoan nhíu mày, bất mãn nhìn Dương An Thạch Minh: “Mấy cậu muốn cậu ta tàn tật chứ gì?”
Dương An và Thạch Minh lập tức luống cuống tay chân mà cõng Tần Sách chạy đến phòng y tế.
Thịnh Dương luôn rất hỗn loạn, giáo viên không thể quản những học sinh thích đánh nhau. Vậy nên lúc Dung Hoan bừng bừng sát khí đi tới chỗ Tô Chí Thành và Vương Bá, Tưởng Tư Tư chỉ để lại một câu: “Anh Chí Thành, giúp tôi chỉnh cô ta nhé”, sau đó liền chạy theo Tần Sách tới phòng y tế.
Tô Chí Thành sờ môi, xùy một tiếng: “Tự tìm đường chết.”
Lời còn chưa dứt, cậu ta liền ra quyền về phía Dung Hoan.
Dung Hoan phản ứng cực nhanh, cúi người xuống, đấm từ dưới lên. Còn chưa đứng vững, cô nhấc chân đạp mạnh vào lưng Tô Chí Thành.
Cô lộn 2 vòng trong không trung, cuối cùng vững vàng đứng ở một bên.
Mà Tô Chí Thành ngã ra xa, chật vật mất mấy giây mới đứng dậy được, gọi Vương Bá: “Giúp bố mày cái coi! Đứng đó làm…”
Chưa kịp nói xong, Dung Hoan đã đá vào mặt cậu ta, máu mũi ào ào chảy ra.
Dung Hoan dùng sức quá mức, chân có hơi đau nên nhanh chóng chuyển sang chân khác, đá vào giữa háng của Tô Chí Thành.
Không quá vài phút, Tô Chí Thành đã nằm trên đất như một con cá chết.
Người xem vỗ tay tán thưởng.
Tô Chí Thành là người lợi hại nhất Thịnh Dương chỉ sau Tần Sách. Khi nhìn thấy cậu ta bị đánh bại, các cô gái cực kỳ phấn khích.
Tô Chí Thành vẫn còn chút sức lực, trừng mắt nhìn Vương Bá, còn muốn nói gì nhưng chưa kịp mở mồm đã hôn mê bất tỉnh.
Vương Bá để lại cho Dung Hoan một câu: “Cậu cậu cậu… chờ đấy, Tô gia sẽ không… tha cho cậu…”
Dung Hoan không đợi cậu ta nói xong, nhấc chân, dọa Vương Bá sợ tới mức chạy mất dạng.