Editor: Tiểu Muội
Sau một khoảng thời gian được Hạ Cảnh Nho đích thân "Dạy kèm", Doãn Dĩ Mạt đã cáo biệt việc phải chịu phạt và xếp cuối. Mấy ngày nữa là đến Lễ Giáng Sinh, cô muốn cho Hạ Cảnh Nho một kinh hỉ.
Doãn Dĩ Mạt và Điền Gia Bhất hẹn nhau ở một quán trà sữa. "Ai nha, sao lại sai rồi!" Đây đã là lần thứ năm Doãn Dĩ Mạt ảo não cắt chỉ.
Điền Gia Nhất ở đối diện nhai trân châu nhìn Doãn Dĩ Mạt đang cắt chỉ: "Làm gì vậy, cậu muốn đan cái gì vậy?"
Doãn Dĩ Mạt uống một ngụm trà sữa: "Mũ!"
"Sao lại đan mũ, tớ thấy cái này hình như không phải cho tớ." Đột nhiên túm tay cô, ánh mắt đánh giá cô: "Mau nói, cho ai?"
Doãn Dĩ Mạt ậm ừ nói: "Cho... Cho ba tớ."
Điền Gia Nhất nhìn nhìn, cảm thấy cho ba cô màu này cũng quá trẻ đi, sau đó lại uống trà sữa của mình nhìn cô đang mân mê kim chỉ.
"Giáng Sinh cậu định đi đâu chơi, Tróc Cấp đáng chết muốn dẫn tớ đến khu trò chơi điện tử một chuyến!" Cô ấy nhìn Doãn Dĩ Mạt nói: "Cậu có đi không? Miễn phí nha!" Doãn Dĩ Mạt quyết đoán cự tuyệt, hiện tại mình và cô ấy không giống nhau, cô ấy là một cẩu độc thân chỉ có thể đi chơi cùng đám "Anh em", hiện tại mình là người đã có bạn trai.
Lễ Giáng Sinh hôm nay mọi người đều rất hưng phấn, sau khi tan học mọi người đều chạy rất nhanh. Khi Điền Gia Nhất đi cùng Hà Trác Kiệt, cô ấy còn hưng phấn hôn hôn mặt Doãn Dĩ Mạt: "Bảo bối, tớ đi trước đây, thứ hai gặp!"
Trên đường cùng Hạ Cảnh Nho đẩy xe trở về chung cư của anh, cửa kính hai bên đường đều dán hình ông già Noel "Merry Christmas", trên cây thông Noel treo đèn nhấp nháy đầy màu sắc, tuyết nhỏ từ trên trời rơi xuống mặt đất nhanh chóng bị hoà tan. Doãn Dĩ Mạt kéo tay anh, đầu dựa vào cánh tay anh, anh cũng cúi đầu nhìn cô, hai người cứ như vậy chậm rãi bước đi.
Dưới ánh đèn mờ ảo, cô gá không manh áo che thân mỹ lệ bại lộ trong không khí.
Cánh tay Doãn Dĩ Mạt khoanh ngực, hai chân vắt vào nhau, khẩn trương nhìn Hạ Cảnh Nho, anh nhẹ nhàng buông tay cô xuống: "Ngoan, em rất đẹp!" Bàn tay to vuốt ve thân thể cô gái.
"Ưm... Hạ Cảnh Nho!" Cô kêu tên của anh.
Anh hôn lên thân thể cô, thở hổn hển: "Anh ở đây!" Ngón tay anh đi tới mảnh đất thần bí của cô, nhẹ nhàng đẩy môi âm hộ ra, ngón tay đâm vào đường đi.
"A... A" Cô đau đớn ngâm ra tiếng, đột nhiên kẹp lấy tay anh.
Hạ Cảnh Nho mềm nhẹ nhàng xoa nắn vách trong của cô: "Đừng sợ, hôm nay cũng không đi vào!" Doãn Dĩ Mạt nghe xong nhẹ thở ra, anh đụng vào nơi này của cô không phải một hai lần, cô tin tưởng anh nói không đi vào thì sẽ không đi vào.
Thấy cô đã thả lỏng, Hạ Cảnh Nho liền đưa ngón tay vào chỗ sâu hơn, dùng ngón tay cái đụng vào tiểu âm đế của cô, ấn ấn xoa bóp.
Doãn Dĩ Mạt bị kích thích hừ hừ kêu lên: "A ư... Ư, đừng chạm vào nơi đó!" Anh vừa ấn cọ xát vào tiểu thịt viên của cô cừa thọc cắm đường đi của cô, rất nhanh tiếng nước "Phụt phụt" đã vang lên.
Cô mẫn cảm đến mức Hạ Cảnh Nho còn chưa cắm vào bao lâu, đã run rẩy tiết thân ra cả tay anh. Cô thoải mái nằm trên giường ngâm nga.
"Bảo bảo, em thật mẫn cảm!" Nói xong Hạ Cảnh Nho liền cởi bỏ quần của mình, thả cự vật cứng đã lâu ra.
Đây là lần đầu tiên Doãn Dĩ Mạt nhìn thấy hạ thể của anh, trước kia chỉ sờ qua ở trong quần cho anh, cô sợ tới mức nhanh chóng bịt kín mắt.
Anh kéo tay cô qua: "Nó thích em, chỉ có nhìn thấy em mới cảm thấy hưng phấn, ngoan, mở mắt ra nhìn nó đi!"
Doãn Dĩ Mạt chậm rãi mở hai mắt ra, dương vật của anh có màu hồng nhạt, bên trên có gân xanh quấn quanh, hiện tại phần đầu nhếch về phía trước đứng giữa bụi âm mao của anh, cô đột nhiên cảm thấy cũng không đáng sợ, ngược lại có chút đáng yêu.
"Bảo bảo em nhìn anh, vậy anh cũng phải nhìn bảo bảo!" Nói xong tay anh đặt lên đầu gối của Doãn Dĩ Mạt, bẻ chân cô ra tạo thành hình chữ M.
Đập vào mắt anh chính là nơi phấn nộn của cô, Doãn Dĩ Mạt thẹn thùng dùng tay chặn lại nhưng lại bị anh đẩy ra: "Huyệt của bảo bảo thật đẹp!" Vừa rồi đã tiết qua một lần cho nên hiện tại xung quanh huyệt khẩu sáng lấp lánh, hai bên cánh hoa cũng ướt át, bị anh nhìn như vậy hiện tại huyệt khẩu lại phun ra một ít chất lỏng.
Một tay Doãn Dĩ Mạt nắm chặt khăn trải giường, một tay bất lực ngậm trong miệng cắn.
"Bảo bảo hưng phấn!" Sau đó anh ôm lấy toàn thân cô lên người mình.
Anh đem dương vật của mình cẩn thận đặt vào giữa hai chân cô, Doãn Dĩ Mạt bị bỏng. Ủy khuất nói: "Không phải không đi vào sao? Anh gạt người!"
Hạ Cảnh Nho đánh lên cái mông nhỏ của cô: "Bảo bảo anh không đi vào, chỉ cọ cọ ở bên ngoài, kẹp chặt lại, không kẹp chặt khiến anh đi vào anh cũng mặc kệ!"
Dọa Doãn Dĩ Mạt nhanh chóng kẹp lấy dương vật giữa hai chân, phần đầu dương vật cọ xát vào âm đế của cô sau đó theo khe hở đi tới huyệt khẩu, "Ư... Ư ưm..." Cô cắn môi không dám để mình phát ra tiếng rên rỉ.
Dương vật của anh nhanh chóng cọ xát hoa môi của cô, nhìn dương vật của mình tới lui ở giữa hai chân cô, nhiều lần mở ra huyệt khẩu, quá mức chặt chẽ, vách trong gắt gao hút lấy mã mắt của mình, sướng đến Hạ Cảnh Nho da đầu tê dại, chỉ muốn đâm thọc huyệt khẩu của cô.
"A... Hạ Cảnh Nho đừng đi vào, a ư!" Doãn Dĩ Mạt bị anh lay động phập phồng, bất lực ôm lấy cánh tay anh, một đôi kiều nhũ làm Hạ Cảnh Nho loá mắt, anh há mồm ngậm lấy đầu vú của cô, hút mút.
Bị anh hút như vậy, đường đi của Doãn Dĩ Mạt kịch liệt co rút lại, hút lấy quy đầu của Hạ Cảnh Nho, cô trực tiếp kiều suyễn tiết thân, mật dịch rót lên toàn bộ dương vật của anh, xối đến dương vật của Hạ Cảnh Nho run run. Có chất bôi trơn, anh động càng mạng hơn, giường đệm phập phập phồng phồng kẽo kẹt rung động.
"Bảo bảo, kêu tên của anh, gọi anh là A Cảnh!" Anh vừa kịch liệt thọc vào rút ra vừa bảo Doãn Dĩ Mạt kêu tên của anh.
"Ư a... A Cảnh, A Cảnh..." Doãn Dĩ Mạt vẫn luôn kêu tên của anh. Khi đường đi của cô lại lần nữa kịch liệt mấp máy co rút, Hạ Cảnh Nho bị cô hút phải rút khỏi huyệt khẩu bắn vào giữa kẽ mông của cô. Tinh dịch theo kẽ mông chảy xuống khăn trải giường, Doãn Dĩ Mạt lại lần rẩy phun ra hoa dịch.
Hai người ôm nhau thở dốc rồi dần bình tĩnh lại, Hạ Cảnh Nho khảy khảy mái tóc mướt mồ hôi của Doãn Dĩ Mạt, hôn lên trán cô.
Tuy người xuất lực là anh, nhưng Doãn Dĩ Mạt lại mệt đến mức không nâng nổi tay, rầm rì muốn đi tắm, anh trực tiếp bế cô lên đi vào phòng tắm tắm rửa cho cô.
Hai người đều đã tắm xong, mặc áo ngủ nằm trên giường, Hạ Cảnh Nho ôm Doãn Dĩ Mạt vào trong lòng, lẳng lặng ôm lấy cô.
Doãn Dĩ Mạt đột nhiên nhớ ra, tránh thoát khỏi cái ôm của anh, đi chân trần chạy đến phòng khách lấy hộp quà cho anh từ trong cặp sách của mình.
Thấy cô không mang giày liền chạy ra ngoài, Hạ Cảnh Nho sợ cô bị cảm lạnh nêncầm dép lê đi vào phòng khách cùng cô. Anh ngồi xổm xuống đặt dép bên chân cô đi vào cho cô, giả vờ phẫn nộ nói: "Lần sau còn dám không đi dép mà chạt loạn, anh sẽ khiến em không xuống được giường!"
Doãn Dĩ Mạt tinh nghịch lè lưỡi với anh, thần bí lấy ra một chiếc hộp: "Cộp cộp cộp, Giáng Sinh vui vẻ! Tặng cho anh quà Giáng Sinh, mau mở ra nhìn xem"
Hạ Cảnh Nho dừng một chút sau đó nhìn đôi mắt tỏa sáng của cô: "Thật xin lỗi, anh chưa từng tổ chức lễ Giáng Sinh, cho nên không có chuẩn bị gì cho em, em xem em thích gì thì cứ nói với anh."
"Không sao đâu, chỉ cần anh có thể ở bên em, em đã rất vui rồi!" Cô vuốt duôi lông mày cau lại của anh.
"Đây là lần đầu tiên em đan mũ, trước kia chỉ từng đan khăn quàng cổ, cho nên anh đừng ghét bỏ."
Mở hộp quà ra, là một chiếc mũ, có thể nhìn ra trên chiếc mũ quả thật có vài chỗ sai sót nhỏ, không phải là sợi len bị lệch, mà là hơi nhiều đầu sợi len. Hạ Cảnh Nho cười cười: "Sẽ không! Anh rất thích!" Anh ôm cô, hôn lên môi cô. Doãn Dĩ Mạt cũng ôm lấy eo anh, đầu dựa vào trong lòng ngực anh, an tĩnh ngửi hơi thở khiến người ta yên tâm trên người anh.
Điền Gia Nhất ở khu trò chơi điện tử đã hố Hà Trác Kiệt không ít, cô ấy không giỏi gắp gấu nhưng lại vẫn muốn gắp, Hà Trác Kiệt cuối cùng nói thẳng: "Bà dì của tôi ơi, cậu đừng gắp nữa, số tiền mà cậu bỏ ra đã đủ mua mấy con gấu rồi, chỉ cần cậu không gắp nữa, tôi sẽ mua cho cậu!"
Một lát sau, Hà Trác Kiệt ôm Cậu Bé Bọt Biển còn có cá heo nhỏ mua cho cô ấy, mà Điền Gia Nhất ở một bên ăn kem.
"Này, cậu có cảm thấy gần đây Dĩ Mạt cứ lạ lạ không, mấy hôm trước tôi thấy cậu ấy đan một cái mũ nói là cho ba cậu ấy, nhưng tôi không tin! Hiện tại tôi hoài nghi cô gái này đang yêu đương!"
"Không thể nào, Doãn Dĩ Mạt ngoan như vậy sao lại yêu sớm được?" Hà Trác Kiệt muốn ăn một miến kem của cô ấy, còn chưa đụng tới đã bị cô ấy đánh bay.
Điền Gia Nhất lắc đầu tự hỏi: "No no no, vạn sự đều có khả năng, tôi nhất định phải điều tra đến cùng."
Đem kem đã ăn xong ném vào thùng rác, sau đó liền kéo tay cậu ta đi: "Đi khiêu vũ với lão nương đi!"
Hà Trác Kiệt: "..."
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có máy điều hòa đang chạy, Hạ Cảnh Nho đã nhìn chằm chằm chiếc mũ trong hộp thật lâu, duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào nó.
Trên trán có sợi tóc rũ xuống, anh mặc áo ngủ ngồi ở mép giường, cuối cùng đóng nắp hộp lại cẩn thận đặt nó vào chỗ sâu trong tủ. Sau đó anh dựa vào đầu giường, mở ngăn kéo ra lấy một điếu thuốc, bắt đầu hít phì phò. Tuy rằng sương khói lượn lờ, nhưng có thể nhìn ra, tâm tình của anh rất tốt.
——————————————————
Tiểu Phao Mạt: Anh đã nói không đi vào, anh là kẻ lừa đảo!
Hạ Cẩu: Bảo bảo đây không gọi là đi vào, em có muốn anh đi vào hay không? Chỉ vào Phao Phao: Cô, an bài đi!
Phao Phao: Nga! Ủy khuất ba ba.jpg
---------
Truyện được cập nhật sớm nhất tại:
https://truyenhdt.com/truyen/keo-bac-ha-vi-dau-tay