Bạch Thanh Sầm vẫn không quan tâm, Mục Tử Thành cảnh cáo trừng tên minh tinh kia, hắn lập tức rụt cổ về, không dám nói tiếng nào nữa.
"Mèo đâu ra đây?" Bạch Thanh Sầm vuốt ve bé mèo, nó còn vui mừng dụi dụi đầu vào tay anh, lông rất mềm, sờ rất thích.
"Em thích mèo không? Lát nữa đi mua một con." Tính ra Mục Tử Thành chưa bao giờ thấy Bạch Thanh Sầm nuôi con gì: "Anh đề cử cho em mấy chỗ bán thú cưng nhé? Đáng tin lắm."
"Không cần. Em không nuôi thú cưng." Bạch Thanh Sầm không biết anh thích mèo hay không, có thể anh chỉ thích vuốt ve mèo, chứ không phải nuôi chúng.
Anh không biết cách nuôi, lại còn hay đi chơi du lịch đây đó, không ở nhà thì cũng không có được biện pháp thúc đẩy tình cảm giữa boss và sen, cứ đẩy cho người làm nuôi mãi rồi anh cũng khó gây thiện cảm với mấy bé, không nuôi vẫn tốt hơn.
Đột nhiên, một cậu phục vụ hối hả chạy tới, cậu ta sốt ruột xin lỗi: "Xin lỗi anh, mèo của em ạ, em để nó trong phòng nghỉ, không ngờ nó trốn ra mất."
Mục Tử Thành hô theo: "Cái trò gì vậy em, đồng hồ QS bản limited, lúc trước mua cái bản này em ganh giá với anh nửa ngày, năn nỉ muốn gãy lưỡi em cũng không nhả, giờ quăng cho người ta dễ vậy hả?"
Bạch Thanh Sầm phẩy tay, coi như mua thức ăn cho mèo thôi.
Bạch Thanh Sầm đi mất, Hạ Văn Miên do dự cầm đồng hồ, bộ dạng trông có vẻ như không biết có nên đưa lại cho Mục Tử Thành không.
Mục Tử Thành thấy vậy, cười khẽ: "Em ấy cho thì cầm đi, coi như hôm nay vận khí tốt."
"Anh dày công chuẩn bị thì không chịu để vào mắt, không nghĩ tới còn xuất hiện kinh hỉ ngoài ý muốn." Mục Tử Thành đứng dậy lắc lư đi ra, hắn phủi tay: "Về hết, tiệc tàn rồi."
Sắc mặt mấy tên minh tinh nhỏ tức khắc trắng bệch, còn có kẻ bất bình, căm hận trừng Hạ Văn Miên.
Hạ Văn Miên không rảnh để ý tới hắn, liền xoay người bỏ đi.
Điện thoại trước ngực rung không ngừng, cậu ôm mèo, lưng bé dính vào điện thoại, lông nhỏ đều run run.
Hạ Văn Miên đọc tin nhắn: [Cậu chủ, ông chủ đang đòi nghỉ hưu rồi, cậu đừng làm showbiz bên bển nữa, về nước nhận công ty đi."
Cái tin nhắn này Hạ Văn Miên đọc nhiều đến thuộc, lúc đầu còn sử dụng phép thuật enchantix biến hình lấp lánh lung linh vô số lý do, dần dần thấy mình có khuyên thì cũng vô tác dụng, quản gia cạn lời, chỉ biết ctrl C, ctrl V.
Bình thường Hạ Văn Miên đọc rồi cũng lười trả lời, lần này... Cậu nhìn đồng hồ trong túi, nhắn tin: "Đừng nhắn nữa, mới kiếm được anh trai bao dưỡng, bận lắm."
Quản gia: [???]
_____
Bạch Thanh Sầm không để tâm gì cậu trai tên Hạ Văn Miên kia lắm, đồ anh cho đi nhiều rồi, nhiều tới mức anh cũng không nhớ hết được.
Một kim chủ đầy đủ tư cách thì phải đứng ra vung tiền mua tài nguyên cho người kia càng ngày càng nổi.
Lúc ngồi lật danh bạ, Bạch Thanh Sầm đột nhiên cảm thấy chính mình đang chơi trò dưỡng thành trong tiểu thuyết.
Đừng nói nữa, vui thật.
Bạch Thanh Sầm vừa về đến nhà, Mục Tử Thành đã gửi thông tin liên lạc của Hạ Văn Miên đến.
Còn kèm theo một câu: [Em không thích mấy bé Thái Lan thật à?]
Bạch Thanh Sầm không cần suy nghĩ liền trực tiếp lôi vào danh sách đen.
Thời gian không còn sớm, Bạch Thanh Sầm định add bạn tốt Hạ Văn Miên, về sau liền cất điện thoại đi ngủ, còn nghĩ đến ngày mai mới được chấp nhận, không ngờ yêu cầu vừa gửi đã được đồng ý.
Bạch Thanh Sầm nhắn xong không được trả lời lại cũng thấy quái quái, anh vừa add đã được chấp nhận nghĩa là cậu đang online, vừa được đồng ý thì anh đã nhắn tin, chắc không off nhanh vậy chứ?
Không rep là thế nào?
Bạch Thanh Sầm lại nhớ cậu ấy còn đang đi làm ở quán bar, đi làm mà nghịch điện thoại không biết có bị trừ lương không, mà nghĩ lại, người của anh sao lại đi làm ngoài đường được, thế là anh gửi ngay cho cậu mười triệu.
Bạch Thanh Sầm: [Nghỉ việc ở quán bar đi, có chuyện thì nhắn tôi, ngủ.]
Xử lý xong hết, Bạch Thanh Sầm ấn mở máy phun tinh dầu ở đầu giường, mùi oải hương nhàn nhạt lan ra khắp phòng.
__________
(1) Mèo Ragdoll mắt xanh
__________
Đứa nào chuyển ver, repost sẽ dính lời nguyền trĩ ngoại trĩ nội cấp độ 3 ?