[Nhóm: Anh em xã đoàn 10A1]
[Phú Lợi Lê: @All mùng 7 đứa nào đi chùa Bà Đen không? Ngày đó nhà tao đi nên ba tao kêu rủ bạn đi chung cho vui.]
[Hoài An Ann: Tụi tao còn đang ở ngoại:"))]
[Lê Trân: Thôi không đi đâu.]
[Phú Lợi Lê:...]
Phú Lợi lăn lộn cầu xin một hồi thì chỉ còn lại hai con người.
[Phú Lợi Lê: @Minh Hoàng @Nguyệt Ánh hai đứa bây đi không?]
[Nguyệt Ánh: Đi.]
[Minh Hoàng: Ok, tao đi.]
[Minh Hoàng: Ê mà cho nhỏ em tao ké slot nữa nha, chứ con gái có mình Nguyệt Ánh đi cũng ngại.]
[Phú Lợi Lê: Được!]
[Phú Lợi Lê: 4 giờ sáng mùng 7 tao tới nhà tụi bây đón nhá.]
[Minh Hoàng: Ok.]
[Nguyệt Ánh: Ok.]
***
"Minh Châu à." Minh Châu đang ngồi trong phòng thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Em đây, vô đi anh hai."
Minh Hoàng mở cửa, tiến tới gần bàn học của Minh Châu. Bây giờ là mùng 5 tết rồi, cả hai đã rời nhà ông bà để về nhà ở huyện.
"Mùng 7 đi núi Bà Đen không?"
"Mùng 7 hả? Thôiiii đi về lại nhức mình nhức mẩy." Minh Châu lắc đầu nguầy nguậy từ chối lời mời của anh trai.
"Có chị dâu tương lai mày đi nữa." Minh Hoàng chốt hạ câu này thì làm sao mà Minh Châu từ chối nổi.
"Em đi."
"Ok, nhớ bữa đó kiềm kiềm cái nết lại, chị dâu mày ngây thơ lắm đó."
Minh Châu bĩu môi nhìn ông anh lải nhải, "Biết rồi biết rồi."
***
Mùng 7 tết, 4 giờ sáng, tại nhà tôi.
Gia đình của Phú Lợi lái con Toyota Innova Venturer đến ngã tư gần nhà tôi, tôi hôm nay vẫn mãi một tình yêu với áo thun, quần ống rộng và con cardigan màu kem của mình. Lúc leo lên xe, Phú Lợi liền đuổi tôi ngồi vào 2 ghế dưới cùng.
Ok ok, bà đây nhịn mày.
Ba của Phú Lợi tiếp tục lái xe đến nhà Minh Hoàng, lúc đến nơi, Minh Hoàng đang đứng một cô bé siêu cấp dễ thương luôn. Aww dễ thương quá.
"Ê Lợi, tao với mày ra sau cùng ngồi. Nhường đằng trước cho hai bà con gái người ta ngồi." Minh Hoàng gật đầu chào tôi rồi quay sang nói với thằng đang chăm chú bấm điện thoại kia.
"Ừ."
Má nó chỉ một câu nói thôi mà thằng Phú Lợi ok rồi kìa, vậy mà nãy tôi xin gãy lưỡi nó cũng không cho.
Tôi ngồi cùng bé em của Minh Hoàng, con bé trông dễ thương cực luôn, nhưng mà gương mặt hao hao giống ai mà tôi không nhớ ra nữa. Ai ta? Đúng lúc cần thì cái IQ lại lag.
"Chị ơi, chị tên gì dạ? Em tên là Minh Châu, Nguyễn Ngọc Minh Châu, em đang học lớp 8/3 của trường THCS nè." Minh Châu với ánh mắt sáng rỡ nhìn tôi.
"Chị là Nguyệt Ánh, Nguyễn Trần Nguyệt Ánh. Chị là bạn cùng bàn với anh hai em."
"Ồ, chị tên Nguyệt Ánh à." Minh Châu liếc nhìn Minh Hoàng phía sau, mặt cười cười.
"Chị ơi, chị có người yêu chưa chị? Nếu không thì chị có thích ai chưa chị?" Minh Châu ôm lấy cánh tay tôi, ánh mắt đầy mong chờ.
"Chị chưa có bồ. Còn thích à..." Tôi kín đáo liếc nhìn chàng trai mặc chiếc hoodie màu xám đang gục đầu ngủ, gương mặt điển trai khuất sau lớp khẩu trang.
"... Chị có thích một người."
Chẳng hiểu sao sau khi nghe câu trả lời của tôi thì vẻ mặt của Minh Châu thoáng chút cứng đờ. Cô bé quay mặt ra cửa sổ, miệng lẩm bẩm: "Toang rồi, toang rồi, toang rồi."
Tôi:?
***
Từ thị trấn của tụi tôi đi xe đến núi Bà Đen - Tây Ninh mất gần hai tiếng. Lúc đến nơi đã là 6h40, ba mẹ Phú Lợi dắt mấy đứa vào quán bún dưới chân núi ăn lấy sức để tí nữa chiến đấu, mẹ của Phú Lợi - Cô Giang bảo:
"Cô chú định đi cáp treo lên đỉnh luôn, tí lại đi bộ xuống. Mấy đứa định lội bộ lên xuống luôn à?"
"Dạ cô. Tụi con định đầu năm leo bộ coi như là lấy lộc luôn." Minh Hoàng bụm chặt miệng của Phú Lợi, mỉm cười đáp.
Bé Minh Châu định ý kiến thì bị tôi lắc đầu ngăn lại. Đừng em ơi, mình cản lại hổng nổi quyết định của khứa này đâu.
Và rồi tôi, Minh Hoàng, Minh Châu và Phú Lợi bắt đầu hành trình leo hơn 1000 bậc thang để leo lên Điện Bà và hơn 1500 bậc để leo lên tới đỉnh.
***
Ừm chuyện là... Leo núi mệt hơn tôi tưởng má ơi! Lúc ở chân núi, Minh Hoàng đã "bàn chiến thuật tác chiến" cho thằng Phú Lợi đi đầu đàn, tôi và Minh Châu đi giữa còn cậu ấy đi cuối cùng, với lý do "sợ hai nhỏ con gái đi lạc". Không biết nói gì...
Tạm biệt, tôi bỏ cuộc đây. Tôi ngồi phịch lên một bậc thang, miệng thở hồng hộc.
"Nguyệt Ánh đừng có ngồi đại ra đó, trong balo tôi có khăn giấy nè. Nguyệt Ánh lấy lót đi." Dứt lời, Minh Hoàng móc ra bịch khăn giấy từ trong balo, cậu ấy kéo tay tôi đứng dậy, lót cả mớ khăn phía dưới mới cho phép tôi ngồi tiếp.
"Mệt quá đi thoai."
"Ráng đi mò."
Tôi ngước mắt nhìn chàng trai đang đứng đối diện mình, góc nhìn từ dưới lên trên khiến tôi có thể nhìn thấy rõ gương mặt không góc chết của Minh Hoàng. Hử? Hình như cậu ấy mới đổi kiểu tóc nà.
"Minh Hoàng đổi kiểu tóc rồi."
"Ừm, năm nay Minh Hoàng bỏ sidelpart 7/3, thử kiểu layer twoblock."
Minh Hoàng mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Nguyệt Ánh muốn chạm thử không?"
"Muốn." Oh shit, tôi vừa nói gì vậy trời? Tôi mà muốn chạm vào tóc của một thằng con trai á? Không hề. Thằng đó là Minh Hoàng á?... Có, muốn chạm thiệt.
Minh Hoàng cúi đầu lại gần tôi, tôi đưa tay chạm vào tóc cậu ấy, và tiện tay xoa đầu luôn, hi. Ở khoảng cách gần như này, tôi có thể ngửi thấy mùi nước xả vải thơm nhẹ trên người Minh Hoàng, tóc còn có mùi thơm của bạc hà nữa nè.
"Nguyệt Ánh muốn buộc tóc lên không?" Minh Hoàng nhìn mái tóc xoăn dài đang xõa của tôi hỏi.
"Hả? Nhưng mà Nguyệt Ánh không có đem theo dây buộc tóc." Tôi cầm một lọn tóc đang rũ trên vai, bĩu bĩu môi.
"Không sao, Minh Hoàng có đem nè." Nói rồi Minh Hoàng lại móc ra một cọng dây buộc tóc MÀU HỒNG HÌNH CON THỎ cho tôi xem!!!
"A! Vậy cho Nguyệt Ánh mượn nha." Tôi đưa tay định cầm lấy thì Minh Hoàng lại giấu cọng dây ra sau lưng.
"Nguyệt Ánh quay lại đi, Minh Hoàng buộc cho."
Tôi không từ chối, liền quay người lại để cậu ấy buộc tóc cho, trong lòng như có làn suối ấm chảy qua. Người gì đây mà chu đáo quá.
"Minh Hoàng biết tết tóc luôn à?" Tôi cầm điện thoại xoay camera xem thử cái bím tóc mà Minh Hoàng vừa tết.
"... Khụ, có học qua." Minh Hoàng ho nhẹ xoay mặt sang chỗ khác, vành tai đỏ dần lên.
"Xinh lắm nha! Mốt mà tết cho người yêu giống vầy kiểu nào cổ cũng thích cho mà xem!"
"Ừm..." Nghe tôi khen, khóe môi Minh Hoàng lại cong lên. Đầy là chàng trai có nụ cười tỏa nắng trong truyền thuyết đây sao.
***
''Alo, hai đứa bây bay tới phương trời nào rồi? Tao với em mày đang ngồi nghỉ ở cái quán nước trên đây nè, lên lẹ đi." Phú Lợi nhíu mày hết chất vấn rồi lại hối thúc hai con người tệ bạc kia qua điện thoại.
"Anh kì quá à, để ảnh với chỉ "bồi đắp tình cảm" tí đi chứ." Minh Châu phồng man trợn má với Phú Lợi.
"..." Thì ra con nhỏ này cũng là gián điệp được phái theo.
Lát sau tôi và Minh Hoàng cũng đến được quán cóc mà Phú Lợi và Minh Châu đang ngồi.
"Tao uống hết 2 ly nước mía rồi mà tụi bây mới lên." Phú Lợi lườm hai chúng tôi.
"Mày bình tĩnh, Nguyệt Ánh là con gái chứ có phải thanh niên trâu bò như mày đâu."
"Em mày chắc đàn ông?"
"Đúng rồi, em là đàn ông đó! Cái đồ mắc ghét." Minh Châu trừng mắt với Phú Lợi để bênh anh trai. Dễ thương quá ta ơi.
"Haizz rồi rồi, hai đứa bây uống gì thì mua chai đem theo đi. Giờ lết tiếp nè."
Tôi và Minh Hoàng vừa an tọa xong: "..."
Câu chuyện về phi vụ leo lên tới Điện Bà kết thúc vào lúc 10 giờ, leo đến nơi đứa nào đứa nấy thở hồng hộc như muốn ngủm tới nơi. Thắp nhang ở Điện Bà và nghỉ ngơi tầm 45 phút, cả bốn đứa tôi tiếp tục leo lên đỉnh với một đống mong muốn cá nhân. Phú Lợi và Minh Hoàng thì muốn leo lên lấy vía đầu năm, bé Minh Châu thì muốn lên đó ngắm hoa vì nghe nói năm nay trên đỉnh nhập về nhiều loại hoa để trang trí lắm, tôi cũng thích hoa nên đồng ý luôn.
Tôi và Minh Châu nắm tay nhau lết từng bước lên từng nấc bật thang, càng lên cao đường càng dốc và khó đi. Minh Hoàng và Phú Lợi đi phía sau lưng hai chúng tôi như thể "lỡ có rớt thì bố mày chụp".
"Chị ơi, chị bím tóc chị tết đẹp thật đấy! Em cứ tưởng thường bản thân mình tự tết là nó sẽ bị xấu lắm ý mà chị làm đẹp quá trời! Hôm nào chị chỉ em làm đẹp giống vầy nha!"
Tôi ngạc nhiên nhìn cô bé, "Ơ em không biết à? Chị tưởng em là người chỉ cho anh hai em tết chứ? Nè, cái này là của anh hai em tết cho chị nè, dây buộc tóc cũng của ảnh luôn nè."
Minh Châu trố mắt nhìn tôi, lại quay đầu ra sau nhìn hai chàng trai đang cách chúng tôi gần 10 bậc thang. Gương mặt cô bé đúng kiểu "shocku quá trời hà."
"Anh em biết cột tóc? Còn có cả dây buộc tóc? WTF chị có chắc nãy là ảnh thiệt chứ không phải ảo giác của chị không đó?"
"Thiệt mà!" Giọng tôi chắc nịch.
Minh Châu lại quay đầu nhìn Minh Hoàng, vừa hay lúc này cậu ấy đang ngẩng đầu lên. Minh Châu cười khẩy một cái.
Tôi: "..."
Minh Hoàng: "..?"
"Phải kể cho mẹ nghe mới được." Minh Châu lẩm bẩm.
***
Chúng tôi lên tới đỉnh vào lúc 12 giờ kém. Trời nắng dã man nhưng đổi lại là một khung trời đầy hoa và hoa. Năm nay ban quản lý chơi lớn thật, gì mà hoa tulip này, hoa cẩm tú cầu, hướng dương, đồng tiền, cúc họa mi,...
"Ê chụp hình nè mấy đứa ơi!" Phú Lợi gọi chúng tôi.
Nó đưa điện thoại nhờ một anh du khách chụp hộ, cả bốn đứa xếp thành hàng ngang tay say hi. Chụp hình tập thể xong xuôi, tôi và Minh Châu kéo nhau đi ngắm hoa. Tôi còn tiện tay chụp cho cô bé rất nhiều ảnh nữa!
"Nguyệt Ánh à, Nguyệt Ánh lại mấy chậu hoa tulip trắng đằng kia đứng đi, Minh Hoàng chụp cho một tấm." Minh Hoàng chỉ vào mấy chậu tulip phía xa xa, tay nhấp vào biểu tượng camera.
"Được!" Tôi đồng ý chạy đến ngồi cạnh mấy luống hoa đó ngay.
Tách!
"Xong rồi nè." Minh Hoàng đưa điện thoại cho tôi xem ảnh. Đẹp tuyệt vời! Tôi like ngay cho cậu ấy một phát rồi lấy điện thoại ra để acp ảnh airdrop qua.
Chill chill đến gần một giờ, ba mẹ của Phú Lợi gọi điện bảo chúng tôi xuống chưa, hai cô chú đã xuống chân núi rồi, giờ đang ra bãi đỗ xe. Cúp máy, cả bốn đứa quyết định mua vé đi cáp treo xuống vì sợ leo xuống tiếp có nước ngày mai liệt giò luôn.
Vậy là hành trình lần đầu tiên đi núi Bà Đen - Tây Ninh của tôi đã kết thúc trong vui vẻ và đau chân. Một kỉ niệm đáng nhớ lắm luôn!
***
8 giờ tối, sau khi nghe ba mẹ và em gái trêu xong chuyện "Bím tóc và dây buộc màu hồng", Minh Hoàng quay về phòng ngủ. Ngồi vào bàn học, anh tiện tay mở bộ sưu tập ra xem lại mấy tấm hình đã chụp hôm nay.
Nhìn hình lại một lượt, Minh Hoàng lại âm thầm chuyển tấm hình anh chụp Nguyệt Ánh vào album mang tên "My everything". Trong album chứa tất cả hình có liên quan đến Nguyệt Ánh, ảnh cả hai hồi thi văn nghệ, ảnh anh chụp lén ở thủy cung, ảnh đoạn tin nhắn Nguyệt Ánh chủ động nhắn trước, và hôm nay là ảnh Nguyệt Ánh chụp cùng những đóa tulip trắng. Tất cả là bí mật của riêng anh, bí mật về cô gái mà anh thích.