Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Khắc Tinh Của Quỷ

Chương 93: Đánh Giá Thực Chiến Chung (2)




༺ Đánh Giá Thực Chiến Chung (2) ༻

「Tường Đá (Hệ Nham, ★4)」

「Tường Gió (Hệ Phong, ★4)」

「Tường Lửa (Hệ Hoả, ★4)」

「Tường Băng (Hệ Băng, ★4)」

Dudeuuk————!!

Hooooo————!!

Hwareuuk————!!

"Cái gì?!"

"Tên chó điên này!"

"Đây không phải phạm luật!"

"Vâng, không đâu nhé ~."

PvP không được phép trong Đánh Giá Thực Chiến Chung này. Vì vậy, ngay từ đầu, các học viên đã chọn cách cản trở tiến độ của người khác bằng cách sử dụng các ma pháp nguyên tố không mang tính chiến đấu.

Mặc dù các học viên đã sử dụng nhiều loại ma thuật để phá vỡ các bức tường nguyên tố, nhưng mỗi lần họ làm vậy, một bức tường mới lại hình thành trước mặt họ.

'Thế là đủ rồi.'

Tôi dừng bước và đặt một tay xuống đất.

Mana màu nâu nhạt chảy ra khỏi lòng bàn tay tôi.

「Tạo Đá (Hệ Nham, ★1)」

Dureureuk————!

Một cột đá phun ra khỏi mặt đất với tốc độ kinh hoàng, đẩy cơ thể tôi hướng lên trên.

Cây cột đá vẽ một vòng cung lên tất cả các bức tường nguyên tố khác trên bề mặt khi tôi neo tay và chân vào nó.

Có giới hạn về khoảng cách mà tôi có thể kéo dài cây cột nên tôi tạo thành một cây cột mới để nhảy lên và lặp lại hành động này khi được mang đi trong không trung.

Sau khi vượt qua tất cả các bức tường nguyên tố khó chịu, tôi dễ dàng đáp xuống đất với một tiếng uỵch lớn.

"Đó là cái gì vậy?"

"Cậu ta có thật sự là học viên của Khoa Ma Thuật không thế? Năng lực thể chất khùng điên gì kia...?"

Thay vì ma thuật của tôi, các học viên còn ngạc nhiên trước khả năng thể chất của tôi.

Dudeuuk————!

Những học viên với những nguyên tố vững chắc như Nham và Băng bắt đầu bắt chước theo tôi. Tuy nhiên.

"Aaaa! Cho tôi xuống đi!"

"Đáng sợ vãi!!"

Có một số người đã không thể thực hiện nó đúng cách. Đó là bởi vì họ cố gằn làm theo tôi mà không có đủ kỹ năng. Chưa kể, họ thậm chí còn không thể kiểm soát được nỗi sợ hãi của chính mình.

Nếu không có khả năng kiểm soát mana chính xác và khả năng thể chất, họ không bao giờ có thể sao chép phương pháp tôi vừa trình diễn. Thực tế là họ đang tự đào hố chôn mình vào thời điểm này.

'Họ đang trò mèo gì kia.'

Đúng là một cảnh tượng đáng thương để xem.

Ngay sau đó, ngã tư đầu tiên xuất hiện.

Sau khi chạy qua hẻm núi đầy nước, tôi đến một ngã ba đường. Có thể phân biệt rõ ràng nhờ các cột mốc được đặt.

Vấn đề là liệu người ta có tiếp tục đi qua hẻm núi và vào hang động hay đi lên cầu thang lên đỉnh hẻm núi hay không.

Tại đây, học viên cũng được chia thành hai loại: học viên chọn con đường không do dự và học viên thiếu quyết đoán. Rõ ràng tôi là loại đầu tiên.

'Nó ở lối này.'

Sự lựa chọn của tôi là hướng tới cầu thang. Tôi chỉ có thể tìm thấy Quỷ Ếch nếu đi theo hướng này.

Nếu nhìn từ bên dưới lên, có một cây cầu đáng sợ trên con đường dẫn lên hẻm núi nên rất ít học viên chọn con đường nguy hiểm này.

'Thật nhẹ nhõm khi mình không sợ độ cao.'

Đối với tôi, việc băng qua một cây cầu ọp ẹp trên cao không có ý nghĩa gì nhiều. Nhiều nhất thì, đó là một chuyến đi thú vị để tận hưởng.

Một vài tâm hồn dũng cảm cũng chọn cầu thang. Tôi hoà vào hàng ngũ của họ khi bắt đầu chạy lên đó.

Quỷ Ếch sẽ rời khỏi chỗ của nó sau 4 giờ chiều. Mình cần phải đến chỗ nó trước đó. Mình không còn nhiều thời gian nữa.

Dudududu——!!

Sau khi leo lên vài bậc thang, tôi làm một bệ đá trên vách đá và bắt đầu nhảy lên đó.

Sau khi tiếp đất, tảng đá bắt đầu căng lên và đẩy tôi qua vách núi.

Trong «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen», ngay cả khi bạn chỉ đến muộn dù chỉ một chút, bạn sẽ chứng kiến một cảnh tượng đáng nguyền rủa khi một tên khốn nạn nào đó đánh gãy chân bạn. Nếu điều đó xảy ra, bạn sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chọn một con đường khác.

Khi chạy trên đỉnh hẻm núi, tôi nhìn thấy một cây cầu lớn nối với một hẻm núi khác. Khung cảnh thật sự tuyệt đẹp, đúng như tôi đã mong đợi.

Không ngần ngại, tôi bắt đầu đi qua cầu.

Réc, réc—!

'Aaaa!'

Thật bất ngờ, tôi như thấy mình đang đi chơi ở công viên giải trí.

Vì gió mạnh đập vào câu như thuỷ triều, nó liên tục rung chuyển qua lại.

Tôi nghĩ nó sẽ chỉ rung lắc một chút thôi... Tôi phải làm gì nếu nó cũng dao động lên xuống?

Phong mana tự nhiên ở xung quanh chắc hẳn đã chảy rất mạnh nên hiện tượng như vậy mới xảy ra.

Tôi nắm lấy lan can và điều chỉnh thăng bằng. Nếu tôi bất cẩn, cơ thể tôi sẽ bay mất.

"Aaaa!"

"Cái lề gì thốn!"

"Ai đó cứu pé với!!"

Tôi có thể nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng của những học viên theo sau tôi.

Nếu đã bị như thế thì tại sao họ lại đến đây...

"Ồ!"

Thật khó để tiếp tục. Tôi không thể chịu đựng được nữa. Mặc dù nó có thể giúp ích cho những kẻ khốn nạn phía sau, nhưng điều quan trọng hơn đối với tôi là phải rời khỏi cây cầu này càng sớm càng tốt.

Tôi duỗi tay và đổ Băng mana xuống phía dưới. Tôi đã sử dụng [Tạo Băng] được tăng sức mạnh nhờ Quyền trượng Zhonya.

「Tạo Băng (Hệ Băng, ★1)」

Chararak——.

Băng lan ra mỏng và rộng. Kết quả là cây cầu đóng băng thành một tác phẩm điêu khắc tuyệt đẹp.

Xong. Cuối cùng, chân tôi không còn vặn vẹo như con lươn nữa.

"Cậu ta!"

"Ối! Trơn quá!"

"Nhưng nó rung lắc ít hơn! Cảm ơn anh bạn nhé!"

Vì có một quý ông bày tỏ lòng biết ơn nên tôi đã giơ tay sang một bên và giơ ngón tay cái lên với anh ta.

'[Tạo Đá]'

Tôi chỉ có gót chân chạm vào cây cầu khi tôi sử dụng [Tạo Đá] để tạo ra những chiếc gai nhọn ở đế giày. Mục đích là để giảm diện tích tiếp xúc đồng thời cho phép tôi trượt qua dễ dàng.

Khi tôi duỗi cánh tay phải về phía sau, tôi ngưng tụ Băng mana và đốt cháy nó để tạo ra phản lực cực lớn bằng Băng Hoả.

「Băng Hoả (Hệ Băng, ★4)」

Kwaaaa————!!

Đó là sự cường hoá.

"Ồ!!"

Sử dụng [Băng Hoả] làm động lượng, tôi lao về phía trước và nhanh chóng băng qua cây cầu băng.

Đó là một tốc độ mới mẻ. Mái tóc lam bạc của tôi tung bay trong gió. Một thanh âm giật mình vô tình thoát ra khỏi tôi.

Đó là một ứng dụng của [Băng Hoả] đòi hỏi khả năng kiểm soát mana và kỹ năng cực cao.

Mặc dù tôi chưa thể bay như Iron Man, nhưng ít nhất tôi có thể sử dụng [Băng Hoả] làm vật cường hoá.

Tuy nhiên, vì tôi cần ngưng tụ và tạo ra áp lực to lớn nên lượng mana cần thiết quá cao và hiệu quả thì không như mong đợi. Tôi sẽ không thể lạm dụng nó cho đến khi đủ khéo léo trong việc xử lý nó.

Ngay lập tức, cơ thể tôi trượt qua cây cầu và đến hẻm núi bên kia.

Tôi thao những chiếc gai đá trên giày của mình cà làm tan băng trên cầu. Ma tố của tôi toả sáng rực rỡ khi nó phân tán như bột trước khi biến mất.

Cây cầu lại bắt đầu rung lắc một cách hỗn loạn. Các học viên phát ra tiếng kêu sợ hãi.

"Không không?! Loại khốn nạn nào đi giúp rồi lại rút lại chứ?!"

"Aaaa! Có ai có Băng nguyên tố không?! Nhanh lên và thử đóng băng nó lần nữa đi!"

"Ugh! Khó quá! Làm sao có thể kiểm soát được nhiều mana như vậy trong tình trạng thế này chứ?!"

Có ai đó đã nói gì á ta? Chắc là nói tôi nhỉ.

Tôi buộc Quyền trượng Zhonya trên lưng bằng thắt lưng quấn chéo quanh phần thân trên trong khi tiếp tục chạy.

Bíp bíp—.

Khi băng qua hẻm núi, một khu rừng phong xuất hiện. Xung quanh tràn ngập lá phong đỏ rực.

Cùng lúc đó, chiếc vòng tay trên cổ tay trái của tôi sáng lên và phát ra âm thanh báo động.

Tôi đã đến được cổng thứ nhất.

Những hạt mana chảy ra khỏi vòng tay để tạo thành các chữ cái trong không khí.

'Cổng Thứ Nhất, tìm Hạt Nebirus.'

Hạt Nebirus là một quả cầu ma thuật phát ra một lượng nhỏ mana. Mặc dù cái tên ám chỉ tính chất hình cầu nhưng trên thực tế, hình dạng đó là một khối lập phương. Nó nhỏ hơn một chút so với kích thước của một quả bóng bàn.

Ngoài ra, nếu biết hình dạng, bạn có thể tìm thấy nguồn mana nhanh hơn. Đó là bối cảnh chính thức trong «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen», nhưng tôi không biết nguyên tắc đằng sau nó.

Tất nhiên, mình không cần những thông tin cụ thể và tẻ nhạt như vậy.

"Dễ như ăn cháo."

Vì tôi đã biết vị trí nên yêu cầu cảm nhận mana tinh tế và hiểu biết chi tiết về hình dạng là vô nghĩa.

Ring—♪

Sau khi tìm thấy Hạt Nebirus trên mặt đất gần một cái cây nào đó, vòng tay phát ra ánh sáng xanh lục kèm theo tiếng chuông thoả mãn.

Những viên mana lại xuất hiện và tạo thành các chữ cái. Dưới dòng chữ 'Phá Đảo Cổng', có một mũi tên chỉ cho tôi hướng đi tiếp theo.

Tôi khởi hành theo hướng đó.

'Ồ, nhân tiện thì.'

Người này sẽ không ngừng bám đuôi mình...

Tôi có thể cảm nhận được Phong mana từ xa, nên không mất nhiều thời gian để tôi nhận ra rằng... chắc chắn đang có ai đó theo dõi.

Tôi lấy ra một chiếc gương cầm tay nhỏ từ ma pháp không gian trong túi đồng phục của mình và bắt đầu nheo mắt liên tục liếc nhìn ra phía sau.

Mái tóc màu lam bạc buộc sang một bên. Đặc điểm giống mèo với đôi mắt sắc bén. Cây trượng gỗ ôm lấy cô trong vòng tay.

—'Nếu em đã sẵn sàng thì hãy đi đi. Chị không thể chịu đựng được khi nhìn thấy mặt em.'

Giọng nói dịu dàng của cô gái tôi gặp trong Thử Thách Băng Giá lướt qua tâm trí tôi. Đó là chị gái của Isaac.

Tôi đã biết cô là học viên của Học viện Marchen.

'Giờ thì mình nhớ rồi.'

Tôi cất chiếc gương cầm tay nhỏ vào túi.

Một nữ sinh NPC trong «Ma Pháp Hiệp Sĩ của Marchen» người được cho là có quan hệ máu mủ với Isaac. Khi tôi nhìn thấy mái tóc lam bạc của cô đang đuổi theo tôi, tôi nhớ rõ cô ấy.

Rõ ràng là cô mắc Hội Chứng Ripley; không có ai ở bên cạnh cô và cô lang thang khắp nơi như một kẻ cô độc... Cô trông giống như một NPC với một câu chuyện quá khứ bi thảm.

Nữ sinh đang đuổi theo tôi chính là cô gái đó: chị gái mắc bệnh loạn trí của Isaac.

Tôi không có tất cả ký ức của Isaac. Chỉ một phần câu chuyện của anh ấy còn đọng lại trong đầu tôi.

Đó là lý do tại sao tôi không biết người đó là ai và cô có việc gì với tôi, tôi cũng không quan tâm.

'Chỉ cần đừng cản đường tôi.'

Hiện tại, mục tiêu chính của tôi là "đi nựng" con Quỷ Ếch kia. Vì vậy, điều duy nhất tôi có thể hy vọng là cô ấy tránh xa tôi ra.

Tôi tiếp tục chạy về phía cổng tiếp theo.

✦✧✦✧

Đôi mắt của Eve Rophenheim tràn ngập sự kinh ngạc.

'L-Làm sao em ấy làm được điều đó...?'

Bản thân Eve hiện không thể cảm nhận mana từ Hạt Nebirus... Tuy nhiên Isaac đã tìm thấy nó ngay lập tức.

Khả năng cảm nhận mana của em ấy phi thường đến mức nào thế?

Ngoài ra, sau khi Đánh Giá Thực Chiến Chung bắt đầu, Isaac, người thờ ơ ném các Băng và Nham Ma Pháp, là một cảnh tượng khó có thể chứng kiến. Làm thế nào mà cậu trai đó, người thậm chí còn không có một chút mana nào, lại trở nên như thế này...?

Ngay cả trình độ kỹ năng của anh ấy cũng cao. Mặc dù trang bị chắc chắn đã giúp cải thiện khả năng đó, nhưng thực tế vấn đề là khả năng sử dụng vũ khí như vậy là một minh chứng cho kỹ năng thực lực của anh.

'Kể từ khi nào... em ấy đã tiến bộ nhiều như vậy?'

Lần cuối cùng cô gặp Isaac đã hơn 2 năm trước. Đó là ngày mẹ họ qua đời. Ngay cả khi cô nhìn thấy anh, Isaac vẫn là một kẻ vô dụng đến mức thậm chí không cần phải liếc nhìn lần thứ hai.

Đơn giản là không thể tưởng tượng nổi có thể cải thiện được nhiều như vậy chỉ trong 2 năm. Tốc độ tăng trưởng đơn giản là quá nhanh.

Eve cho rằng Isaac đang che giấu điều gì đó mà ngay cả cô cũng không biết. Cô muốn xác định nó là gì.

"Oops."

Isaac đã vượt xa Eve. Nếu cô chậm hơn chút nữa, cô sẽ mất dấu anh hoàn toàn.

Không thể ngậm miệng lại, Eve mím môi tiếp tục bám đuôi Isaac.