"Isaac, cậu có định giải quyết mọi việc với Pierre không...?"
"Tuyệt đối không. Tôi muốn thấy kẻ cố ý giết người tàn ác như vậy sẽ nhanh chóng bị đưa vào sau song sắt."
"Điều đó... cậu bình tĩnh và kiên quyết đến không ngờ."
Vụ việc chỉ đơn thuần trở thành một phần hậu quả của lễ hội.
Pierre Flanche, trung tâm của vụ việc, được dẫn đi với nụ cười dịu dàng trên môi.
Lời tuyên bố muốn giết tôi của hắn đã được Dorothy, Luce, Kaya và một số giảng viên có mặt tại hiện trường nghe thấy.
Các giảng viên đã ép hắn về lý do tại sao hắn lại đưa ra tuyên bố như vậy.
Hắn đáp lại bằng một lời xin lỗi vì đã để cảm xúc lấn át và nói năng một cách gay gắt... Hắn nói rằng bản thân nghĩ rằng tiền bối như tôi, sẽ xử lý được đòn tấn công đó.
'Ít nhất hãy đưa ra một lời bào chữa đáng tin cậy đi chứ.'
Theo [Thấu Hiểu Tâm Trí] của tôi, Pierre rất bực bội.
Kế hoạch khiêu khích tôi của hắn đã thất bại, và những hành động bốc đồng theo cảm tính của hắn cũng chẳng có kết quả gì.
Chắc hẳn hắn đã nghĩ rằng dồn tôi vào chân tường sẽ khiến tôi bộc lộ sức mạnh tiềm ẩn của mình.
'Nhưng đây là mức độ sức mạnh tối đa của mình rồi.'
Suy nghĩ của Pierre rất phức tạp. Không rõ liệu sự việc này có làm giảm bớt sự nghi ngờ đối với tôi hay không.
Sau đó, tôi nhớ lại cảnh Dorothy, Kaya và Luce gầm gừ. Họ đã đến hiện trường với tốc độ kinh hoàng.
Họ đã bay đến ngay khi Pierre thi triển Thuỷ Ma Pháp 6 Sao. Với khả năng hiện tại của tôi, tôi sẽ không có cơ hội chống lại [Cá Voi Phi Hành] của Pierre.
Chưa kể, tất cả họ đều có vẻ tức giận. Như thể họ nhạy cảm với sự thù địch nhắm vào tôi hơn là chính họ.
Tôi cảm động và lòng tôi tràn ngập sự an ủi.
Tuyên bố của hắn được kết luận nhanh chóng.
Với gần như toàn bộ Học viện là nhân chứng, cuộc điều tra tập trung nhiều vào mâu thuẫn giữa tôi và Pierre hơn là vào chính vụ việc. Tất nhiên, giữa chúng tôi không có mối liên hệ nào nên cuộc thẩm vấn diễn ra khá ngắn.
Trong quá trình phát biểu, Cuộc Đua Bóng Vòng Cung đầu tiên đã kết thúc.
Đội của Lisetta Lionheart giành vị trí thứ nhất và đội của chúng tôi giành vị trí thứ hai.
Đội của Pierre Flanche cũng đủ điều kiện tham dự trận đấu tiếp theo, nhưng khó có khả năng xảy ra sự việc mà tôi lo ngại.
'Kể từ khi Pierre bị giam giữ.'
Pierre Flanche đã bị đưa đến trại tạm giam của Học viện. Nơi này giam giữ và kiểm soát những học viên gây rắc rối hoặc khó kiểm soát và hiện do Học viện và Hoàng Gia cùng quản lý.
Việc tránh bị kỷ luật nghiêm khắc sẽ là một thách thức. Đây là câu trả lời tôi nhận được sau khi bí mật hỏi một giảng viên. Tất nhiên, ông ấy cũng đề cập rằng chúng tôi sẽ chỉ biết chi tiết sau khi tuyên bố được đưa ra và xác minh được sự thật.
Ít nhất, Pierre sẽ không tham gia vào các Cuộc Đua Bóng Vòng Cung trong Đại Lễ Hội, nên theo một cách nào đó, mục tiêu của tôi đã hoàn thành.
Sau khi hợp tác điều tra, tôi rời trại giam.
Học viện vẫn náo nhiệt với không khí lễ hội. Sự việc rốt cuộc cũng chỉ là một sự cố mà thôi. Tuy nhiên, sự việc của Pierre sẽ là chủ đề nóng trong giới học viên một thời gian.
"Isaac!"
Như thể cô đang chờ đợi, một giọng nói quyến rũ lọt vào tai tôi.
Bên bức tường của trại tạm giam Học viện, nữ sinh với mái tóc vàng hồng, Luce Eltania, chào tôi. Cô nàng rời khỏi bức tường và lao về phía tôi.
"Luce?"
"Cậu không sao chứ?"
Luce khịt mũi, mắt cô kiểm tra xem cơ thể tôi có vấn đề gì không.
"Tớ ổn mà. Cảm ơn vì trước đó nhé. Còn những người khác đâu?"
"Tất cả họ đều đã quay lại."
Dorothy phải trở lại với tư cách là gương mặt đại diện cho năm của khoa mình.
Kaya có lẽ đã rời đi vì cô ấy không muốn tiết lộ mối quan hệ của chúng tôi một cách công khai trước toàn thể Học viện.
Nhưng tại sao cô gái này lại ở đây? Cô được cho là sẽ tham gia cùng đội của mình với tư cách là gương mặt đại diện cho năm hai của Khoa Ma Thuật.
"Cậu đó? Có ổn không khi cậu ở đây? Cậu là người đại diện..."
"Isaac quan trọng hơn."
Phản ứng của cô tuy thờ ơ nhưng kiên quyết. Đó là một câu trả lời cảm động, nhưng... dù sao thì tôi cũng đã định quay lại sớm.
Những lúc như thế này, tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu cô làm tròn vai trò của mình.
Tôi cảm thấy thật tồi tệ khi nghĩ về những học viên đáng lẽ phải chăm sóc Luce lại điên cuồng tìm kiếm cô vào lúc này.
"Cậu không bị thương ha. Tớ mừng là cậu an toàn."
Luce buông tôi ra, thực sự thấy nhẹ nhõm.
Tôi mỉm cười, biết ơn sự quan tâm.
"Cảm ơn vì đã lo lắng cho tớ. Chúng ta hãy quay lại thôi, Luce."
"Okay, đừng đi quá xa tớ nhé."
"...Cậu không cần phải nắm lấy tay áo của tớ. Tớ không phải là một đứa trẻ đâu."
"Tớ vẫn lo lắng cho cậu... Ngay cả khi cậu đã mạnh mẽ hơn. Nếu cậu gặp rắc rối như vậy nữa thì hãy ở gần tớ nhé."
"Nhưng tớ chưa bao giờ gặp rắc rối phải không?"
Luce trừng mắt nhìn tôi. Có lẽ cô đang đề cập đến sự việc xảy ra với Pierre, Paladin Nhép, nơi tôi gần như bị cuốn vào ma thuật của hắn ta.
Chà, việc tôi không bị thương chỉ là vấn đề kết quả mà thôi. Nếu không có ai can thiệp, có lẽ tôi đã phải đối mặt với kết quả tồi tệ nhất. Lẽ ra tôi sẽ chống trả theo cách riêng của mình, nhưng có thể nó sẽ không dẫn đến kết quả tốt.
Nhân tiện, cô nàng không sử dụng bất kỳ biện pháp kiềm chế nào... không giống như trong các tình huống để mắt tới người xung quanh nghĩ gì.
Nhìn cách cô không liều lĩnh trong tình huống này, có vẻ như Luce cũng đã trưởng thành đáng kể.
"Isaac, tớ có chuyện muốn hỏi."
"Gì á?"
"Gã đó là ai?"
Giọng Luce sắc bén. Giọng điệu của cô bình tĩnh và hoài nghi.
Không có ai khác mà cô có thể gọi là 'gã đó' ngoài Pierre.
"Tớ chưa bao giờ nhìn thấy dấu vết của hắn trên người cậu. Hắn chỉ cố trả thù cậu vì những gì đã xảy ra trong cuộc đua thôi... phải không?"
Thật sắc sảo. Để đào sâu vào phần đó ngay lập tức.
"Có lẽ tớ chưa bao giờ nói chuyện với tên đó."
"Đó có phải là lý do hắn cố dùng Ma Pháp 6 Sao lên cậu không? Dám đe doạ giết cậu á?"
Giọng Luce chuyển sang thì thầm.
"Chắc vậy."
"...Hiểu rồi."
Một phản hồi ngắn gọn. Giọng cô trầm xuống. Tôi không thấy được vẻ mặt đó vì cô đang dẫn đường, nắm lấy tay áo tôi nhưng tôi có thể đọc được tâm trí cô rất rõ ràng.
Nó chứa đầy sát ý kinh khủng.
Không phải là cô sẽ đi giết Pierre ngay lập tức. Luce không phải là người có thể phạm tội giết người bừa bãi.
Tuy nhiên, có vẻ rõ ràng là cô nàng có ý định theo dõi sát sao Pierre. Nếu hắn cố làm bất cứ điều gì chống lại tôi, Luce sẵn sàng kết liễu hắn ngay lập tức.
Thời điểm đó đang nhanh chóng đến gần.
Khi việc quản lý của Học viện tạm thời bị đình trệ...
...Lúc đó, mình sẽ phải đối phó với Alice.
"Isaac nè."
"Nghe nè?"
"Nếu có điều gì tồi tệ xảy ra với cậu..."
Không nhìn tôi, Luce đan ngón tay vào tay áo tôi.
"...Có lẽ tớ sẽ... cảm thấy như thế giới đang sụp đổ."
Lời nói của cô nghe như một lời cảnh báo.
Tôi có thể cảm nhận được những ngón tay thon thả nhưng chắc chắn của Luce. Chiếc nhẫn trên ngón tay cô lấp lánh ánh đen tuyền.
✦✧✦✧
"Tại sao anh làm vậy?"
Mê Cung Alice, một không gian được trang trí bằng hoa văn ca rô đỏ và đen.
Pierre Flanche đang ngồi tựa lưng vào bức tường giữa đồ nội thất màu đỏ sang trọng.
Paladin Cơ, thiếu nữ có mái tóc ngắn màu đỏ, Shera Hectorica, nghiêng người hỏi hắn. Tuy nhiên, Pierre tránh trả lời bằng nụ cười thân thiện thường ngày.
"Vì. Cô. Mà. Tôi. Tưởng. Tim. Mình. Sẽ. Rớt. Ra. Ngoài. Luôn. Đấy. Đồ. Ngốc. À."
Shera liên tục dùng ngón tay ấn vào trán Pierre với vẻ mặt không hài lòng. Đầu hắn lắc lư bất lực.
Trông có vẻ hối hận, Pierre đưa ra lời xin lỗi với nụ cười bẽn lẽn.
"Tôi xin lỗi."
"Aaa! Anh nghĩ rằng mình xin lỗi và thế là xong à? Đó thực sự là tất cả những gì anh có thể làm? Anh đã gây rắc rối cho Vương quốc, anh đấy...! Đội trưởng! Anh không thể làm gì đó với anh ấy sao? Anh ấy đã gây rắc rối cho chúng ta và Nữ Hoàng!"
Shera hỏi Paladin Bích, người đang khoanh tay dựa vào tường, cúi đầu thật sâu. Hắn trông có vẻ bối rối.
Nam sinh có vẻ ngoài thông minh, Paladin Bích, thở dài thườn thượt và bước tới chỗ Pierre.
Bước chân của hắn dần dần nhanh hơn. Sau đó, hắn nắm lấy tay cầm của một chiếc ghế trên đường đi và đá nó thành từng mảnh.
Chiếc ghế vỡ tan. Paladin Bích tiếp tục đi về phía Pierre, vẫn giữ tay cầm.
Hắn vung mạnh vào Pierre.
Bụp!
"Gaa!"
"Kyaa!"
Shera loạng choạng lùi lại, kinh hoàng.
Alexa, Paladin Rô, người đã theo dõi Pierre từ xa, nhìn Paladin Bích với ánh mắt tò mò.
"Woaa... điều đó làm tôi sợ quá đấy, Đội trưởng!! Nếu anh định đánh vào mặt anh ấy thì hãy báo trước cho tôi biết!"
Shera dậm chân xuống đất, nhưng Paladin Bích không để ý đến cô và vung tay cầm lên đầu Pierre một lần nữa.
Một tiếng thịch vang lên khi đầu của Pierre văng sang một bên. Nó thực sự không làm hắn ta tổn thương về thể chất, vì căn phòng chỉ là không gian tinh thần, nhưng tác động có thể cảm nhận được rõ ràng.
Nơi này là một mê cung mời gọi tinh thần. Đó là một vương quốc độc lập với [Ma Thuật Bảo Vệ Cơ Bản] thường che chắn cơ thể của một người.
Cú sốc trải qua ở đây đã được chuyển thành tổn thương tinh thần. Những vết thương trên mặt Pierre sẽ ăn mòn tâm trí hắn ta.
Đằng sau cặp kính của Paladin Bích, đôi mắt xanh đậm lạnh lùng của hắn tỏa sáng.
"Lần đầu tiên thì có thể tha thứ được. Hành động dại dột của Alexa có thể bỏ qua một lần vì đó không phải là sai lầm chết người. Nhưng... cố gắng giết người sau khi chứng kiến hành động ngu ngốc của ngươi là hoàn toàn không thể chấp nhận được. Hơn nữa, đó không phải là kế hoạch mà chúng ta đã thảo luận. Đó chỉ là quyết định của riêng ngươi... Ngươi không có khả năng tự chủ sao?"
"Tôi xin lỗi— ặc!"
Bụp!
"Sự phán đoán hợp lý của ngươi biến mẹ đâu rồi?"
Bụp!
"Ngươi có thỏa mãn khi làm xáo trộn mọi thứ bằng cảm xúc của mình không?"
Bụp!
"Chúng ta đang thực hiện vai trò học viên khốn nạn này vì lợi ích của Vương quốc, để đáp lại ân huệ của Nữ Hoàng và để chúng ta được sống. Thế ngươi đang làm cái mẹ gì thế?"
Pierre cúi thấp đầu, đôi môi của hình dạng tinh thần của hắn ta mở ra, nhỏ giọt máu.
Paladin Bích ném tay cầm ghế sang một bên.
"Mục tiêu của chúng ta là ngăn chặn Quái Vật Đen. Để tiết lộ danh tính của hắn và vô hiệu hóa hắn ta. Trong lúc đó, có vẻ như ngươi sắp bị trừng phạt nặng nề. Ngươi thậm chí còn quên mất tại sao Nữ Hoàng lại triệu tập chúng ta."
Paladin Bích cúi xuống, trừng mắt nhìn Pierre.
"Thằng ngu như chó... Dù vậy, ta vẫn yêu quý ngươi. Khi 'ngày đó' đến, ta sẽ đến bên ngươi. Đến lúc đó, ngươi nhất định phải bù đắp sai lầm này."
"...Đã rõ."
Pierre trả lời yếu ớt, giọng nghẹn ngào như máu.
✦✧✦✧
Nữ Tu Sĩ Miya trở nên kỳ lạ.
Đối với Cửu Vĩ Hồ Mae, Miya luôn là một chủ nhân tò mò. Cô ấy là một cô gái kiêu ngạo tuyên bố tham vọng của mình và vui vẻ chà đạp người khác.
Nhưng dạo gần đây cô ấy không có gì ngoài im lặng. Nó rất không giống chủ nhân của cô.
Kể từ khi Hội Trưởng Hội Học Sinh, Alice Carroll, thì thầm vào tai cô ấy.
Trái tim Miya đột nhiên trở nên đen tối hơn bao giờ hết, cô ấy mất đi khả năng nói nhiều thường ngày như thể trở thành một người khác.
Cô không thể hiểu tại sao. Từ lúc Alice bắt đầu nói, nguồn cung cấp mana từ Miya đã bị cắt, khiến cô không thể duy trì phong độ của mình. Cảm giác như một làn sương mù đen dày đặc tràn vào, tạo ra một bức tường giữa chủ nhân và cô.
Và sau khi được triệu hồi lần nữa, Miya đã thay đổi như thế này. Khi tôi hỏi cô ấy chuyện gì đã xảy ra, cô ấy chỉ gạt đi và nói: 'Không có chuyện gì xảy ra cả.'
Miya lặng lẽ đứng ở lối vào khán giả, nhìn sân vận động. Đôi mắt vô hồn của cô vẫn như cũ.
Chỉ có một vài khoảnh khắc trong những ngày gần đây khi cô ấy mở to mắt và hoạt bát.
Đó là trong Cuộc Đua Bóng Vòng Cung, khi bạn cùng năm Pierre Flanche và đàn anh Isaac, đối đầu nhau.
Tuy nhiên, sau khi Pierre bị bắt đi, cô ấy không giấu được sự thất vọng.
"..."
Miya quan sát những thí sinh tham gia Cuộc Đua Bóng Vòng Cung băng qua sân vận động.
Ánh mắt cô ấy dừng lại ở White. Miya cau mày trước thái độ bồn chồn của White, lo lắng cho Isaac.
"Đồ ngu."
[Miya...?]
Đó là giọng nói đầy lo lắng của Cửu Vĩ Hồ Mae. Sử ma được hiện thực hoá dưới dạng mana bên trong móng tay ngón trỏ của Miya.
Miya nhanh chóng quay lại và đi ra ngoài qua lối vào dành cho khán giả.
"...Mae, hãy tích trữ mana vào tất cả các đuôi của mình đi."
[Để làm gì?]
Băng qua hành lang, Miya nghĩ đến chàng trai tóc lam bạc Isaac, khiến cô run lên.
"Có chuyện tôi cần phải giải quyết sớm."