Kẻ Trong Bẫy

Chương 4: Bẫy thứ I "Thành phố mất cảm quan" (2)




Bẫy thứ I: Thành phố mất cảm quan.

(Hai)

Bạn đã từng có một giả tưởng như thế này chưa, vào một ngày nọ, bạn mất đi một cảm quan nào đó, tới đường đột, mà không hề có một dấu hiệu nhận biết.

Màu sắc mà bạn từng rất thích biến thành một màn đen hỗn độn, những âm thanh mà bạn vẫn hằng nghe bỗng dưng im ắng đến nỗi khiến người khác sợ hãi, cánh tay vẫn luôn sợ đau in đầy vết hằn thế nhưng bạn lại chẳng cảm nhận được.

Không có thị giác, thính giác... Thậm chí là xúc giác.

Tưởng chừng như cả cơ thể mình đang cách li ở một vũ trụ khác, tĩnh lặng, vô tri, trống rỗng, bóng đêm ngập tràn, bạn không thể nào cảm nhận được những thứ ngoài thế giới, cho dù chỉ là loại cảm giác nhỏ bé.

Giữa linh hồn và cơ thể mất đi sợi dây liên kết, vậy thì, con người có còn được xem là đang tồn tại hay không.

Bạn lúc ấy sẽ thế nào đây 一Tuyệt vọng, hoảng loạn, hay là vẫn sẽ dửng dưng thờ ơ.

Lục Sở biết.

"Bọn họ, đã sụp đổ rồi"

***

Lời người đàn ông nói không sai chút nào, thứ đó là một căn bệnh truyền nhiễm.

Từ khi người đầu tiên phát bệnh thì liên tục có người mất đi cảm quan, cả thị trấn chìm trong hoang mang và hoảng loạn, cho đến ngày thứ hai, người đàn ông nói với cậu, trò chơi, đã hoàn toàn bắt đầu.

Nhà Lục Sở ở lầu hai, cậu ngước mặt xuống cửa sổ, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng cậu có thể nghe tiếng náo loạn bên dưới.

"Tại sao lại xảy ra chuyện như thế này." Biết rõ sẽ không nhận được câu trả lời của người đàn ông, Lục Sở vẫn không kiềm nổi hỏi ra, "Chẳng lẽ, là do tôi sao?"

Dù sao cậu từng là người mù duy nhất ở đây, trừ cậu ra, trong thị trấn trước nay chưa từng có chứng bệnh này.

Cội nguồn truyền nhiễm.

Trong thoáng chốc cậu đã nghĩ ngay đến cụm từ này.

Giọng nói người đàn ông bình tĩnh, giống như chỉ đang bàn việc chung đáp: "Không phải, đây là chuyệt ắt sẽ đến, mà cậu chỉ là một bất trắc."

"Làm sao mới có thể thu hồi?"

"Không thể thu hồi." Người đàn ông đáp, "Đây là số mệnh của thị trấn này."

"Số mệnh? Đó là gì?"

Người đàn ông đi đến sau lưng cậu, cùng cậu ngước xuống, thả chậm giọng nói: "Hỗn loạn, đổ nát, khủng hoảng 一Cho đến khi diệt vong."



Lục Sở xoay người, mặt hướng về người đàn ông, nhíu mày hỏi: "Diệt vong?"

"Vậy nên cậu phải sống sót, sống đến ngày hôm ấy."

***

Mọi người trong thị trấn sau một đêm đều ít nhiều mất đi cảm quan, có người mất hết cả năm giác quan, cũng có người chỉ mất đi một ít trong số đó. Nhưng không hề có một ngoại lệ, bọn họ đều mất đi thị giác.

Mắt không thể nhìn thấy mang đến hoảng loạn còn hơn cả mất đi những giác quan khác, bởi vì nhìn không thấy, nên tất cả toàn là ẩn số, mà ẩn số thì luôn luôn khiến người khác thấp thỏm lo âu.

Ngày đầu tiên, Lục Sở muốn xuống lầu, thế mà lại bị người đàn ông ngăn cản. Tuy rằng Lục Sở là một người dịu dàng, nhưng có nhiều lúc cậu lại vô cùng cố chấp.

"Tôi muốn ra ngoài."

Sắc mặt người đàn ông rất tệ, nhưng Lục Sở không thấy được, chỉ có thể nghe giọng nói lạnh nhạt của anh đáp: "Bây giờ vẫn chưa được."

Lục Sở làm ngơ, cậu gần như có thể tưởng tượng ra được bên ngoài bây giờ hỗn loạn ra sao, khắp nơi vang lên tiếng bi thương.

"Tôi muốn ra ngoài." Cậu lặp lại lần nữa.

"Cậu ra ngoài thì có thể làm được gì." Người đàn ông đáp, "Sẽ không có ai nghe cậu đâu."

Nghe không thấy, mà cũng chẳng kịp để nghe nữa.

Lục Sở im lặng, Cà Rốt thì vẫn xoay tròn xung quanh cậu, người đàn ông mím môi, một tay giáng xuống đánh ngất Lục Sở, Cà Rốt thấy vậy hạ người sủa rống lên với người đàn ông, nhưng lại bị ánh mắt anh đè yên tại chỗ.

Người đàn ông nhanh nhẹn bế Lục Sở lên, chỉ vài bước đã vào phòng ngủ, đặt cậu xuống giường. Sau mới đứng dậy đóng cửa, ngăn đi tiếng sủa của Cà Rốt, mình thì ngồi bên mép giường, không nói lời nào chỉ nhìn gương mặt đang hôn mê của Lục Sở.

Qua vài ngày sau, Lục Sở bị người đàn ông còng tay ở đầu giường, giam mình trong phòng ngủ, không thể động đậy.

Bấy giờ Lục Sở mới biết thì ra người đàn ông biết nấu cơm, cậu không rõ tại sao anh lại ép mình ở trong phòng. Bên ngoài cửa sổ phòng ngủ, đôi khi sẽ truyền tới giọng nói gào thét tuyệt vọng, làm người nghe hoảng sợ, cho dù là ngoài cửa nhà của bọn họ đôi lúc cũng sẽ vang lên tiếng đập "đùng đùng".

Âm thanh ấy gần như là dùng toàn bộ sức lực để đập vậy, mà không chỉ một lần, Lục Sở tưởng chừng như người bên ngoài không biết đau đớn là gì.

Một ngày, hai ngày, ba ngày... Lục Sở thầm đếm thời gian mình bị nhốt.

Người đàn ông đôi lúc cũng ra ngoài, khi về cả người anh sẽ ngấm đầy mùi máu, tắm gội xong vẫn không thể tẩy sạch, trong mùi thơm mát thoang thoảng của xà phồng, lại kèm theo mùi tanh ngọt đáng sợ, giống như báo hiệu sự tàn khốc và hoang tàn của thế giới bên ngoài ngôi nhà vậy.

Cho đến ngày thứ bảy, người đàn ông mở còng tay cho Lục Sở.

Lục Sở hơi ngẩng đầu, vài sợi tóc dài rủ loạn che đi hai mắt vô hồn, mấy ngày này, khuôn mặt của cậu gầy đi, sắc mặt trắng bạch hiện rõ nét bệnh tật: "Thả tôi rồi sao?"

"Còn chưa được, qua hôm nay nữa thôi, cậu muốn thế nào, sẽ tùy cậu."



"Hì." Lục Sở khẽ cười, "Tôi muốn hỏi tại sao nữa rồi, từ khi gặp anh, hình như tôi toàn hỏi "tại sao, tại sao thế" thôi."

Giọng điệu người đàn ông bình thản: "Đã hối hận lúc đầu cho tôi vào chưa."

Lục Sở lắc đầu: "Có gì phải hối hận chứ, anh rất kỳ lạ, nhưng cho dù tôi không cho anh vào, thì chuyện nên xảy ra vẫn sẽ xảy ra, nếu như anh muốn giam cầm tôi, tôi vẫn không thể phản kháng."

"Cà Rốt sao rồi?" Lục Sở chuyển chủ đề.

"Ở nhà khách."

Lục Sở đứng dậy: "Tôi đi xem thử."

"Ừm."

Cà Rốt gặp được Lục Sở, đã mừng rỡ chạy xung quanh cậu ngửi ngửi, Lục Sở cười ngồi chổm xuống, ôm nó vào lòng cọ xát: "Anh không sao."

Ngày hôm nay, Lục Sở vẫn bị hạn chế hành động như cũ, chỉ có điều không còn bị khóa còng nữa.

Toàn thành phố mất cảm quan, ngày thứ tám.

Khi Lục Sở tỉnh lại, người đàn ông đã không còn ngồi kề cạnh cậu như ngày thường, trên bàn cũng chẳng thấy cơm canh nóng hổi. Cậu mò dậy, cầm lấy gậy trúc kế bên, đi ra phòng ngủ.

Cà Rốt thấy cậu đã chạy đến, Lục Sở nghe cảm nhận được rất rõ tiếng hô hấp của người đàn ông vẫn còn ở ngoài nhà khách, cậu lắng tai, khẽ hỏi: "Anh có đó không?"

Không ai trả lời.

Lục Sở nhăn mày, cậu dứt khoát đi đến bên sô pha, vừa giơ tay đã chạm phải má của anh. Đây là lần đầu tiên cậu chạm vào mặt của người đàn ông này, sống mũi cao thẳng, góc cạnh rõ ràng, hẳn là một người rất đẹp.

Người đàn ông bị đụng chạm, bỗng dưng giật mình, ngồi dậy.

Lục Sở nghi ngờ hỏi: "Anh, làm sao thế?"

Im lặng.

Căn phòng im ắng đến mức có thể nghe được tiếng kim đồng hồ chạy, kể cả Cà Rốt cũng không còn rống nữa, không gian mênh mông trống rỗng, cơn lạnh rét thấu xương dần dần chạy thẳng lên sống lưng Lục Sở.

Những tưởng đã trôi qua rất lâu, người đàn ông nắm lấy tay Lục Sở, viết từng nét nối tiếp từng nét ở trong lòng bàn tay hình thành vài con chữ.

一Tôi.

一Không thấy.

一Cũng không nghe được.

Hết chương 4.