Kế Thừa Phòng An Toàn Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 47




Edit by Nhi ([email protected])
Hiệu Y Viện vẫn là Hiệu Y Viện mà Hứa Tri Ngôn quen thuộc.
Lúc trước khi cậu và Gurren bị ép phải giả bệnh, đã từng ngoài ý muốn mà đi vào nơi này.
Chỉ là hiện tại và lúc trước khi đến đây không giống nhau, toàn bộ tầng hai được đặt làm nơi kiểm tra thể chất chủ yếu, hoàn toàn mở cửa ra với người bên ngoài.
Các học sinh chuẩn bị tham gia buổi kiểm tra đang đứng ngoài sân, từ trong hành lang có thể lờ mờ nghe được tiếng nói chuyện của học sinh, chắc hẳn là của mấy bạn học lúc trước vẫn chưa làm xong kiểm tra.
Hứa Tri Ngôn đi vào trong cùng với ông chủ căn tin, cậu đột nhiên chau mày, đem thùng nước uống trong tay mình bỏ xuống.
"Đột nhiên tôi thấy bụng không được khỏe, phiền anh vất vả đưa nước cho mấy bác sĩ giúp tôi." Cậu vừa nói vừa nhét 100 đồng vào túi ông chủ căn tin.
Lúc trước, cậu có trò chuyện với ông chủ căn tin này mấy lần, đối phương là người thích chiếm tiện nghi, nếu như hành động cùng nhau bị nhìn ra sơ hở gì, thì khó tránh khỏi xảy ra những việc ngoài dự liệu.
Chi bằng cho ông ta một ít tiền để đuổi người đi, một mình cậu hành động cũng tiện hơn.
Sắc mặt ông chủ từ hoài nghi chuyển sang vui vẻ, sảng khoái đồng ý, tay áng chừng trọng lượng của thùng nước, miệng còn khen ngợi vài câu.
"Phụ huynh chu đáo như cậu không nhiều đâu, cứ giao cho tôi đi, thấy cậu còn trẻ như vậy mà không ngờ con trai đã lớn từng ấy rồi."
"Lúc còn trẻ không hiểu chuyện, làm ba sớm như vậy cũng là bất đắc dĩ."
Giải thích xong, nhân lúc ông chủ chưa kịp phản ứng, cậu liền chạy ra xa.
"Nè, vậy tôi không chờ anh nữa nha, lát nữa tôi sẽ tự mình đi từ cửa sau ra ngoài trước!" Ông chủ không có ngăn cản, thậm chí còn nhỏ giọng êi với cậu một tiếng.
Hứa Tri Ngôn không quay đầu lại, chỉ đưa tay ra hiệu không có vấn đề gì.
Ông chủ căn tin đứng tại chỗ nhìn qua, sau khi nhìn thấy bóng dáng Hứa Tri Ngôn biến mất, mới đặt thùng nước xuống đất.
Lấy tiền trong túi ra xác nhận một chút, là tiền thật, ông ta cẩn thận cất tiền lại, nhìn về phía đối phương rời đi lần nữa, nở nụ cười tham lam.
"Hôm nay đến lượt tôi phát tài rồi!" Ông ta vui vẻ xoa tay, đem hai thùng nước xếp chồng lên nhau, căn bản không đi lên lầu, mà ngông nghênh đi vòng qua sân sau, rời khỏi Hiệu Y Viện.
Còn Hứa Tri Ngôn thì chạy nhanh đến phòng vệ sinh, lấy đồng phục từ trong túi đồ ra thay.
Nhấn mở giao diện, kiểm tra tiến độ.
【Nhiệm vụ 4: Yêu cầu người chơi theo chân bạn học cùng lớp tham gia kiểm tra thể chất vào buổi chiều】
【Tiến độ: 50%】
【Độ hòa nhập: 0%】
Quả nhiên, sau khi đi vào Hiệu Y Viện, thì tiến độ trò chơi sẽ biến thành 50%.
Thật ra, cách giải quyết tốt nhất ở đây chính là, tìm một hiệu y đơn độc, đánh ngất, rồi ngụy trang thành đối phương, quyền hạn hoạt động của hiệu y trong trường chắc là sẽ vượt xa học sinh, nhưng nhiệm vụ lại là phải tham gia kiểm tra thể chất.
Cậu không xác định được rằng liệu sau khi sử dụng thân phận bác sĩ tham gia kiểm tra, thì có thể lấy được manh mối chủ tuyến nào hay không.
Để cho chắc ăn, cậu quyết định vẫn dùng thân phận học sinh để tham gia, dù sao việc hệ thống trò chơi hố cậu cũng đâu phải lần một lần hai!
Chẳng qua là cậu hơi để ý đến một số việc hơn.
Ví dụ như những hồ sơ kỳ quái ở phòng lưu trữ hồ sơ kiểm tra thể chất lâm thời.
Từ phòng vệ sinh đi ra, sau khi xác định xung quanh không có ai, Hứa Tri Ngôn dựa theo tuyến đường trong trí nhớ, lén la lén lút đi đến gần phòng lưu trữ hồ sơ kiểm tra thể chất.
Rất tốt, cửa không khóa, bên trong cũng không có ai.
Cậu đoán hôm nay nhất định sẽ có sự điều động người vì buổi kiểm tra thể chất, đến lúc bận rộn không kịp trở tay thì giáo viên trông coi phòng hồ sơ có lẽ cũng sẽ bị gọi đi, kết quả đúng như cậu đã nghĩ.
Chỉ là Hứa Tri Ngôn không có tùy tiện đi vào.
Cậu còn nhớ bên trong có một đôi nhãn cầu với các mô liên kết xung quanh, còn biết chớp chớp nữa.
Bộ dạng linh động có thần như vậy, rất khó làm người ta không liên tưởng đến những con quái vật hình thù kỳ dị, nói không chừng lại là vật phẩm giám sát nào đó.
Ước lượng một chút độ cao của cái tủ, sau khi xác định đây chính là góc khuất của đôi mắt, tay Hứa Tri Ngôn cầm theo bộ đồ vừa được thay ra lúc nãy, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, khom nửa người dịch từ từ vào trong.
Bên trong phòng lưu trữ lặng tờ, không có bất cứ âm thanh nào.
Mùi Formalin lúc có lúc không vẫn gắt mũi như cũ.
Hứa Tri Ngôn từ từ di chuyển qua đó, ở góc độ thấp hơn một chút có thể nhìn thấy được tuy giáo viên không có ở đây, nhưng nhãn cầu vẫn còn ở trong tủ.
Khác với lần trước đến đây, mô mí mắt mỏng bên ngoài nhãn cầu dính vào nhau khiến đôi mắt như đang ngủ say, mí mắt thỉnh thoảng lại run lên, hệt như biểu hiện của người sống đang nằm mơ.
Hứa Tri Ngôn dán sát vào tủ, ở góc chết bên dưới mà nhãn cầu không nhìn thấy được, nhanh chóng vươn tay ra, đẩy mở cánh cửa đang nửa đóng của chiếc tủ.
"Cót két– –"
Âm thanh nhói tai vang lên.
Nhãn cầu được ngâm trong bình thủy tinh như bị đánh thức, lập tức mở mắt ra.
Nhãn cầu quan sát xung quanh, bên trong phòng lưu trữ vẫn vắng lặng như tờ như trong ấn tượng của nó, không có cái gì cả.
Ngay lúc nhãn cầu cho rằng mình chỉ gặp ảo giác thôi, thì giây tiếp theo nó liền chìm vào trong bóng tối, giống như có thứ gì đó bên ngòai che nó lại vậy!
Hứa Tri Ngôn đưa tay lên, lấy bộ quần áo mang theo trùm lên bình thủy tinh, che đi tầm nhìn của nó.
Sau khi chắc chắn rằng nhãn cầu đã bị che đi, cậu vươn tay lấy hộp văn kiện có dòng chữ [Kiểm Tra Thể Chất Đạt Yêu Cầu].
****bản dịch chỉ đăng tải tại wp @tuyetnhi0753 và tyt ****
Giả sử tầm nhìn cuối cùng của nhãn cầu được truyền đến bốt bảo vệ, vậy thì từ bốt bảo vệ chạy qua đây cần ít nhất là 10 phút, còn nếu là truyền đến tầng trên thì cậu chỉ có thời gian khoảng chừng từ 2 đến 3 phút.
Phải nhanh lên mới được!
Tuy rằng rất muốn đem cái hộp này đi, nhưng nó cứ truyền đến cho cậu cảm giác không tốt lành, cứ như nếu thật sự mang nó đi thì sẽ gặp phải chuyện không hay.
Mở hộp ra, bên trong có ba tờ giấy, cậu nhanh chóng quét mắt một lượt.
【Tên: Lương Đồng】
【Giới tính: Nữ】
【Chiều cao: 1m58】
【Lớp học: Lớp 3】
【Địa chỉ nhà:......】
Cả tờ đầu tiên chỉ có thông tin cá nhân của học sinh này, thậm chí ba mẹ đối phương tên gì, làm công việc gì, số điện thoại liên hệ dự phòng đều được ghi trên đó, đến tờ thứ hai thì mới là thông tin kiểm tra thể chất của Lương Đồng.
Hóa ra cả ba tờ giấy này chỉ là thông tin kiểm tra thể chất của một người thôi sao?
Cũng là nói đợt kiểm tra lần trước có nhiều người như vậy, mà chỉ có một người đạt yêu cầu?
"Cộp— —cộp— —"
Dòng suy nghĩ của cậu bị tiếng va chạm của chiếc bình bên dưới lớp quần áo đánh gãy, nhãn cầu bên trong dường như đã phát hiện ra có điều gì đó không ổn, liên tục va đập vào bình thủy tinh.
Mà ngay khi tiếng va chạm vang lên, một trận tiếng bước chân phát ra từ bên hông xung quanh cái tủ của phòng lưu trữ, lúc này Hứa Tri Ngôn mới phát hiện, thì ra ở đó có một cánh cửa nhỏ!
Trong lòng cậu báo động không ổn rồi!
Hóa ra giáo viên trông coi phòng lư trữ không có bị điều động đi giúp đỡ, mà đang trốn trong phòng nghỉ ngơi dành cho nhân viên để lười biếng?
Nhưng tờ giấy thứ ba trong tay lại có chi chít chữ nhỏ xíu, bác sĩ ghi hồ sơ này có lẽ là một nhân viên kỳ cựu của bệnh viện, nét chữ cứ như rồng bay phượng múa vậy, nhìn không kĩ thì còn không nhận ra đây là chữ nữa đó.
Lướt mắt vài cái, chỉ có thể nhìn ra được mấy chữ 'mù', 'nhìn thấy tương lai', 'đôi mắt mất đi ánh sáng', 'bồi dưỡng'.
Kế hoạch của cậu vốn là sẽ tận dụng hết sức có thể để nhìn thêm một số thông tin trong vòng ba phút, rồi đem bình thủy tinh để xuống dưới tủ sách, che lại tầm nhìn xong sẽ lấy quần áo rời đi.
Lúc vào đây cậu đã sử dụng thân phận ba của Kim Thịnh, nếu quần áo này bị tìm thấy, thì Kim Thịnh cũng sẽ bị liên lụy.
Sự xuất hiện của giáo viên đã làm xáo trộn kế hoạch.
Không còn thời gian để xử lý tầm nhìn của nhãn cầu nữa rồi!
Vào lúc Hứa Tri Ngôn đang do dự, thì giáo viên trông coi phòng lưu trữ do không nhìn thấy gì nên đã lên tiếng dò hỏi trước.
"Là ai đang giở trò ở đây vậy, che cả mắt của tôi rồi, có chán hay không hả, rảnh quá không có gì làm à?" Tiếng mắng chửi của nữ giáo viên xuất hiện.
Vóc dáng của bà ta không có gì khác biệt so với người bình thường, điểm khác biệt duy nhất chính là hốc mắt trống rỗng.
Vị trí vốn nên có đôi mắt bây giờ là hai cái hốc rỗng, vùng thịt xung quanh dường như đã bị thối rữa, còn mọc lên vài mụt nhọt nhỏ xanh vàng, làm người ta không thể suy đoán được bên dưới rốt cuộc là máu hay là chất dịch còn ghê người hơn nữa.
Bởi vì tầm nhìn tối đen, nên lúc ra khỏi cửa nhỏ bà ta bước đi cực kì cẩn thận, tay vịn vào bàn mà đi.
Hứa Tri Ngôn sửng sốt.
Lúc nhìn thấy nhãn cầu, trong đầu cậu đã có một số suy đoán, nhưng không ngờ nhãn cầu trong bình thủy tinh lại là của giáo viên phòng lưu trữ.
Chẳng trách bà ta có thể lười biếng một cách quang minh chính đại như vậy!
Nhìn giáo viên bước đi có vẻ loạng choạng, nhưng vẫn một mạch xông đến tủ hồ sơ, Hứa Tri Ngôn ý thức được, giáo viên và nhãn cầu đó chắc chắn có mối liên hệ gì với nhau.
Nhìn thấy giáo viên sắp đến rồi, cậu đưa ra quyết định, ôm bình thủy tinh được quần áo bọc lại lên, lắc mạnh.
"Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch,....."
Nhãn cầu ngâm trong dung dịch Formalin rung lắc dữ lội.
Hiệu quả rõ rệt!
Giáo viên vừa nãy còn đang vịn bàn đi từ từ lập tức "Ầm" một tiếng ngã xuống, ôm đầu chửi bới.
"Má nó! Má nó má nó má nó! Là thằng nhãi nào?!"
"Mẹ kiếp mày chết chắc rồi! Tuyệt đối đừng để tao biết được mày là ai!"
Hứa Tri Ngôn không dám lên tiếng, đem chiếc bình để lên bàn, không để ý đến những lời mắng chửi không dứt của giáo viên, đem tờ giấy hồ sơ cuối cùng gấp lại, nhét vào túi.
Nơi này không an toàn, đợi lát nữa tìm một nơi không có ai rồi từ từ nghiên cứu sau!
Lúc này, giáo viên phòng lưu trữ bởi vì hoa mắt chóng mặt mà vẫn chưa đứng dậy được dường như đột nhiên phát giác ra điều gì đó, bất thình lình ngậm miệng lại, nằm bò trên mặt đất, cong người lên.
【Kiểm tra thấy được quái vật mới: Giáo Viên Phòng Lưu Trữ】
【Cấp độ: Cao】
【Mức độ uy hiếp: E– –A】
【Ghi chú: Giáo viên trông coi hồ sơ, giả như những hồ sơ quan trọng còn nguyên vẹn và không bị mất thì độ uy hiếp là E, còn nếu hồ sơ quan trọng bị mất thì độ uy hiếp là A.】
"..." Cái chân vừa bước tới cửa phòng lưu trữ của Hứa Tri Ngôn dừng lại, vòng lại một vòng, lấy tờ giấy hồ sơ nhét trong túi ra.
Quả nhiên, giáo viên phòng lưu trữ lúc nãy còn đang cong cả người lên đã khôi phục lại trạng thái bình thường, nằm trên mặt đất nói mình muốn nôn quá.
Hứa Tri Ngôn đặt bình thủy tinh trở lại bàn, hít một hơi.
Mẹ nó, cái bình này cũng nặng quá rồi.
Nhưng, cậu bắt buộc phải vừa lắc vừa xem thì mới có thể khống chế được giáo viên quái vật của phòng lưu trữ.
Ngay lúc cậu rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, thì bên tai truyền đến âm thanh của vị cứu tinh Kim Thịnh.
"Quá tốt rồi, cậu..."
"Suỵt..."
Hứa Tri Ngôn đưa ngón trỏ lên, ra hiệu im lặng.
Kim Thịnh lập tức im miệng, sau khi xác định hành lang không có người, cậu ta đi vào và đóng cửa lại.
Buổi kiểm tra thể chất của Lớp 9 sắp bắt đầu nhưng cậu ta vẫn không nhìn thấy Hứa Tri Ngôn, sau khi biết phiếu kiểm tra thể chất phát cho mỗi lớp đều dựa theo số lượng người, cậu ta thật sự rất lo đồng đội mình sẽ không lấy được, nên đã tìm cách dụ giáo viên phát phiếu đi, để lấy cho Hứa Tri Ngôn một tờ.
Vừa mới lấy xong, cậu ta lại mơ hồ nghe được nơi này có tiếng động......
Hứa Tri Ngôn không kịp giải thích nhiều, kéo Kim Thịnh đến góc cửa, đem bình Formalin nhét vào lòng người đồng đội cao to của mình.
Cậu liếc nhìn giáo viên đang nhúc nhích trên mặt đất, nhỏ giọng hỏi: "Cậu đã từng chơi qua Dao Dao Lạc chưa?"
*Link xem để biết Dao Dao Lạc là trò gì nè: https://youtu.be/o5zPLq5yjWE?si=_vxNC-QVkllycPIp
Đối với bạn nào không xem được thì nó là trò bạn cầm trong tay 2 cái điều khiển rồi nhìn vào màn hình, sau đó lắc tay nhún nhảy theo mấy cái hình vẽ và mấy con thú trên đó.
"Hả?" Kim Thịnh lắc đầu: "Chưa từng chơi qua."
"Được rồi, vậy kể từ bây giờ, cậu hãy dùng sức lắc cái bình này cho tôi, khi nào tôi nói dừng thì cậu mới được dừng." Hứa Tri Ngôn vỗ vỗ cánh tay cơ bắp của đồng đội, cực kì vừa lòng.
Đôi tay này lắc còn đỡ tốn sức hơn mình nhiều!
Kim Thịnh không hiểu tại sao, nhưng vẫn rất thành thật mà lắc chiếc bình.
Mà giáo viên quái vật bên cạnh vừa nãy còn gắng gượng mắng chửi được vài câu, giờ đang tựa vào trong góc nôn thốc nôn tháo, đống dịch xanh vàng rơi đầy trên đất, giống như muốn đem hết tất cả mọi thứ trong cơ thể nôn ra hết.
Phòng phát sóng trầm mặc trong giây lát, khán giả có chút chịu không nổi.
【Gớm ghiết quá! Kinh tởm quá!】
【A men, bà giáo viên này thật sự là một quả trứng già xui xẻo!】
【Cười chết mất, tôi còn tưởng bọn họ sẽ xông lên giết quái vật ai, ai dè cách công kích lại là lắc cho nó ngất đi.】
【Được đó được đó, khoảng thời gian hoạt động vui vẻ của hai cha con.】
【Chậc chậc chậc, ma quỷ mà thấy thì cũng phải rơi nước mắt đó...】
【Anh Kim dốc sức làm nên kì tích, tôi thấy não tương của nó bị cậu ta lắc đến muốn chảy ra luôn rồi.】
Một bên khác, Kim Thịnh vừa lắc bình vừa nói nhỏ cho Hứa Tri Ngôn đang xem hồ sơ nghe về tin tức mà mình có được.
"Lý Tọa Sơn và Đinh Nham chết rồi, phiếu kiểm tra thể chất của bọn họ không đạt yêu cầu, lúc nãy tôi nhìn thấy có bác sĩ đang xử lý thi thể của bọn họ, đôi mắt của hai người đều bị móc ra."
Vừa nói, cậu ta vừa có chút lo sợ.
Dường như đôi mắt có hàm ý đặc thù nào đó đối với ngôi trường này.
Kiểm tra thể chất đối với cậu ta mà nói là việc hoàn toàn xa lạ, hơn nữa từ đầu đến cuối hệ thống đều không cung cấp bất kỳ thông tin nào, trước khi buổi kiểm tra thể chất diễn ra, tất cả mọi thứ đều do người chơi tự khám phá.
"Phải làm thế nào thì mới có thể đạt tiêu chuẩn trong buổi kiểm tra thể chất chứ..."
"Giả mù."
Hứa Tri Ngôn đứng thẳng lưng, nhàn nhạt trả lời.
Cậu đem tờ hồ sơ đã xem xong gấp lại thành một hình vuông nhỏ, nắm chặt trong tay.
Thì ra nguyên nhân mà bạn học Lương Đồng này có thể vượt qua buổi kiểm tra là do đôi mắt không nhìn thấy gì!
Chẳng trách hệ thống lại cung cấp cho người chơi trạng thái khiếm thị để giảm độ khó của trò chơi xuống, sau khi mất đi thị lực, độ khó của trò chơi sẽ giảm xuống mức cực thấp.
Việc này làm cậu khó tránh khỏi mà nghĩ đến lũ quái vật nhãn cầu mà mình gặp phải ở Trường học khiếm thị 10 năm trước.
Lần nữa liên hệ với hiện tại, thì chỉ có những người có bệnh liên quan đến chướng ngại thị lực, thì mới phù hợp với tiêu chuẩn sàng lọc của trường học.
Cho nên, kể từ khi bị phóng viên vạch trần cách đây 10 năm, đám nhà giàu này vẫn chưa dừng tay lại, mà giấu Trường học khiếm thị bên dưới vỏ bọc của một trường trung học bình thường, rồi tiếp tục thực hiện việc kinh doanh đáng xấu hổ của mình.
Kim Thịnh không thể tin được hỏi: "Vậy những người không đạt yêu cầu... sẽ bị giết hết sao?"
"Có lẽ là như vậy." Hứa Tri Ngôn đáp.
Nếu không phải vậy, thì Kim Thịnh đã không nhìn thấy thi thể của hai người chơi khác.
Nghĩ đến chỉ số lương tâm vượt mức của Kim Thịnh, Hứa Tri Ngôn quyết định cho cậu ta một chút tình cha ấm áp, cậu sờ cằm nói: "Muốn cứu đám NPC bạn học của cậu à?"
Kim Thịnh do dự rồi, cậu ta gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu, mở miệng liền cự tuyệt: "... Đây không phải là một lựa chọn sáng suốt."
Đúng vậy, độ hòa nhập 100% khiến Kim Thịnh cảm thấy cậu ta và bạn cùng lớp có một sự hòa hợp với nhau, nhưng cậu ta hiểu rất rõ lựa chọn cứu NPC trong phó bản sinh tồn là một hành vi tự đi tìm đường chết, cậu ta không thể vì một đám NPC mà làm tổn hại đồng đội được.
Hứa Tri Ngôn nhìn thoáng qua hình vuông nhỏ trong tay mình.
"Không sao đâu, ba luôn có cách."
Nói rồi, cậu cầm hồ sơ trên tay, dặn dò Kim Thịnh ôm chặt cái bình, rồi đi ra khỏi phòng lưu trữ.
Sau lưng hai người phát ra âm thanh răng rắc của giáo viên quái vật đang dị biến, mùi tanh tưởi sau khi quái vật nôn ói tăng lên gấp bội trong nháy mắt, tràn ra cả bên ngoài.
Chẳng qua việc này chẳng ảnh hưởng đến sự phán đoán của Hứa Tri Ngôn.
Quái vật có thể dị biến trong điều kiện hạn chế đều sẽ mang đến một chút tính không xác định và kinh hỉ, đặc biệt là khi đối phương không biết được mục tiêu đang ở đâu.
"Tôi cần một cuộc hỗn loạn."
Hứa Tri Ngôn nói với Kim Thịnh.
Cậu cần tình cảnh hỗn lọan hơn nữa, thì mới có thể tìm cách nhanh chóng kết thúc trò chơi.