Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta

Chương 61: Giải thích và làm lành




Editor: Toả Toả

Những lời này từ miệng Phó Chu nói ra, Giang Hành Thâm chỉ thấy buồn cười, ngẩng đầu nhìn hắn: "Tôi đã trêu chọc cậu cái gì?"

Phó Chu đáp: "Là cậu hỏi xin cách liên lạc của tôi trước, là cậu muốn giúp tôi học tập, còn ghi nhớ sở thích của tôi, mua bữa sáng và trà sữa cho tôi."

"Chỉ là tình cờ thôi."

Một lát sau, Giang Hành Thâm bình thản nói: "Chỉ là tôi không muốn mối quan hệ của chúng ta cứ đối đầu gay gắt như lúc trước."

"Tôi không quan tâm." Phó Chu đanh đá, ra vẻ như muốn kéo cậu, nhưng lại bị cậu nhẹ nhàng tránh đi.

"Đừng chạm vào tôi."

Giang Hành Thâm đột nhiên nói vậy, nhưng gần như vừa dứt lời cậu đã hối hận.

Hốc mắt Phó Chu lập tức đỏ lên, không do dự bước lên một bước, mạnh mẽ kéo Giang Hành Thâm vào lòng ôm chặt, gục đầu xuống, đặt bên cổ cậu.

"Cậu nói dối." Giọng nói của hắn mang theo chút nghẹn ngào: "Tôi không nghe lời cậu đâu."

Xúc cảm da thịt ấm áp thân mật ở vai và cổ khiến Giang Hành Thâm không thể chú ý đến những thứ này, đầu óc ngừng hoạt động, như thể chương trình xảy ra lỗi, cả người bất động.

Nếu không nhìn nhầm, vừa rồi dường như Phó Chu đã khóc.

Cậu không biết có phải mình bị ảo giác hay không, nhưng cậu lại nhớ đến thanh âm nghẹn ngào, nặng nề của Phó Chu vừa nãy bằng một cung phản xạ dài.

"Phó Chu?" Giang Hành Thâm mang theo vài phần thăm dò, nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Bên ngoài lớp học yên tĩnh, người cũng đang đúng lúc hạ xuống là Ngô Tưởng đã tình cờ nhìn thấy cảnh đó, suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất.

Bị hàng loạt câu chất vấn của hắn tấn công, Giang Hành Thâm không kiềm chế được mà buột miệng nói: "Sao cậu không tự hỏi chính mình đi?"

Bị hắn liên châu pháo dường như đặt câu hỏi oanh tạc, Giang Hành Thâm khống chế không được mà buột miệng thốt ra, "Ngươi như thế nào không hỏi xem chính ngươi?"

Cả lớp đồng loạt than thở.

Cảm giác bị dằn vặt trong tình trạng mập mờ như thế này mỗi ngày thật sự khiến cậu không thể chịu nổi nữa.

Cậu không biết phải nói gì, ánh mắt lấp lánh, cụp mi xuống: "Ừm, tôi hiểu rồi."

Cậu không biết rốt cuộc hành động mấy ngày qua của mình là vì đã thoát khỏi sự ràng buộc của app, hay là vì người Phó Chu đã nói mà không giải thích rõ ràng.

Cậu quay đầu nhìn sang: "Sao vậy?"

Cậu quay đi không nhìn Phó Chu, dường như đã buông xuôi, suốt bao năm qua cậu chưa từng gặp tình huống nào khó xử như thế này.

Cậu ta kinh ngạc vỗ vỗ ngực, hít sâu mấy hơi.

Câu trắc nghiệm này tuy có nhiều người làm sai, nhưng không khó, chỉ cần chú ý một chút là được, thầy Tiền nhìn quanh lớp một lượt, sau đó dừng ánh mắt ở hàng ghế phía sau.

Chắc chắn là cậu ấy ghen rồi!

Có chút đồ vật một khi nói liền giống như khai áp hồng thủy thu không được, Giang Hành Thâm phảng phất rốt cuộc bị bức nóng nảy, toàn bộ mà nói ra.

Cơn bùng phát cảm xúc của Giang Hành Thâm cũng chỉ kéo dài vài giây, cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, siết chặt cuốn sách trong tay: "Không có gì, xin lỗi."

Có người liền có người đi, Ngô ngẫm lại có thể là trong ban nào đối tiểu tình lữ, mới vừa ngắm mắt, lại đột nhiên ý thức được này hai người quen mắt không được.

Có người thì có người đi, Ngô Tưởng nghĩ có thể là cặp đôi nào đó trong lớp thôi, nhưng khi liếc mắt nhìn qua, cậu ta chợt nhận thấy hai người này rất quen.

Có những điều một khi đã nói ra thì như cơn lũ không thể ngăn cản được, dường như cuối cùng Giang Hành Thâm cũng bị ép đến mức không chịu nổi nữa, thốt ra tất cả.

Cùng lúc đó, Trình Kiệt Văn hớn hở quay lại hỏi: "Anh Phó, sắp nghỉ hè rồi, mày có vui không?"

Diễn biến mọi chuyện dường như đi chệch khỏi dự đoán, Phó Chu muốn sắp xếp lại từ ngữ nhưng lại sợ Giang Hành Thâm không đủ kiên nhẫn để nghe hắn nói, nên lắp bắp, câu trước câu sau chẳng ăn khớp với nhau: "Cậu biết không? Khi tôi gặp cậu hồi còn nhỏ, lúc đó cả hai chúng ta đều chưa phân hoá."

Giang Hành Thâm cảm xúc bùng nổ cũng chỉ là vài giây sự, hắn thực mau liền bình tĩnh lại, nắm chặt trong tay thư, "Không có gì, xin lỗi."

Giang Hành Thâm chỉ nghe thấy từ này, cứng nhắc nói: "Tôi là Beta."

Giang Hành Thâm chỉ nghe thế một cái từ, đông cứng nói: "Ta là Beta."

Giang Hành Thâm hết cách, đành nói nhẹ nhàng hơn: "Tôi có chuyện muốn nói, cậu như vậy tôi không tiện lắm."

Giang Hành Thâm hồi tưởng lên, xác thật là như thế này, trước kia cùng phụ thân hắn Giang Phạt một khối trụ, Giang Phạt cả ngày say rượu đánh bạc, cũng không cho hắn tiền, càng miễn bàn dẫn hắn đi cắt tóc.

Giang Hành Thâm im lặng, cuối cùng cúi đầu nói: "Đi trước đi, sắp có giáo viên trực ban đến kiểm tra rồi."

Giang Hành Thâm khẽ nhấc ngón tay, nhưng chỉ nắm nhẹ lấy góc áo của hắn rồi lại buông ra: "Xin lỗi."

Giang Hành Thâm không biết hắn nhắc tới cái này làm gì, nhưng là tưởng tượng đến cái kia Omega cũng là cùng Phó Chu từ nhỏ liền nhận thức, liền không quá muốn nghe, chịu đựng nhẫn nại: "Sau đó đâu."

Giang Hành Thâm không hiểu hắn nhắc đến chuyện này làm gì, nhưng nghĩ đến chuyện Omega đó cũng quen biết Phó Chu từ nhỏ, cậu lại không muốn nghe thêm nữa, cố gắng nhẫn nại: "Rồi sao nữa?"

Giang Hành Thâm lấy khăn giấy từ trong túi ra đưa cho hắn: "Xin lỗi, tôi không có ý đó."

Giang Hành Thâm mím chặt môi: "Không phải cậu nói người đó là con gái sao?"

Giang Hành Thâm muốn từ chối, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt tủi thân đáng thương của hắn, cậu không thể nói ra lời từ chối.

Giang Hành Thâm nhấp môi, "Ngươi không phải nói người kia là nữ hài tử sao?"

Giang Hành Thâm nhớ lại, quả thật là như vậy, trước đây khi còn sống cùng cha cậu là Giang Phạt, ông ta suốt ngày say xỉn, cờ bạc, không cho cậu tiền, càng không nói đến chuyện đưa cậu đi cắt tóc.

Giang Hành Thâm trầm mặc, cuối cùng cúi đầu nói: "Đi trước đi, lập tức trực ban lão sư muốn tới tuần tra."

Giang Hành Thâm tưởng cự tuyệt, nhưng vừa nhấc đầu nhìn đến hắn ủy khuất ba ba đáng thương thần sắc, liền nói không ra khẩu.

Giang Hành Thâm từ trong túi lấy ra khăn giấy cho hắn, "Thực xin lỗi, ta không phải cái kia ý tứ."

Giang Hành Thâm viết chữ "A" lên tờ giấy nháp rồi đẩy về phía hắn.

Giang Hành Thâm vô pháp, đành phải nói mềm lời nói: "Ta có lời muốn nói, ngươi như vậy ta không quá phương tiện."

Giang Hành Thâm vung tay lên, lại chỉ nhẹ nhàng nắm chặt một chút hắn góc áo lại buông ra, "Thực xin lỗi."

Giang Hành Thâm đang lắng nghe thầy Tiền nói chuyện, bỗng cảm thấy lòng bàn tay đặt dưới bàn bị ai đó gãi nhẹ, có hơi nhột.

Giang Hành Thâm đột nhiên nói như vậy, nhưng cơ hồ vừa dứt lời liền hối hận.

Hai người bước ra khỏi trường, bên đường là hàng cây bạch dương xanh mướt, tiếng ve sầu râm ran hoà lẫn với cái nóng oi bức của ngày hè, từng tiếng vọng vào tai.

Hai người hướng trường học bên ngoài đi, ven đường là cành lá tốt tươi cây bạch dương, ve minh thanh hỗn ngày mùa hè dư ôn oi bức, thanh thanh lọt vào tai.

Hắn chuyển qua ánh mắt không đi xem Phó Chu, đã tự sa ngã, nhiều năm như vậy hắn chưa gặp được quá như vậy khó giải quyết khó xử lý sự tình.

Hắn có chút không biết nên nói cái gì, ánh mắt lóe lóe, rũ xuống lông mi: "Ân, ta đã biết."

Hắn khẳng định là ghen tị!

Hắn khiếp sợ mà vỗ vỗ ngực, hít sâu vài hạ.

Hắn không biết chính mình mấy ngày hôm trước hành vi rốt cuộc là bởi vì thoát khỏi app hạn chế, vẫn là bởi vì Phó Chu trong miệng không có giải thích thanh người.

Hắn không biết có phải hay không chính mình xuất hiện ảo giác, nhưng lại phản xạ hình cung rất dài mà nhớ tới vừa mới Phó Chu nghẹn ngào nặng nề thanh âm.

Hắn đều mau về đến nhà mới nhớ tới có quyển sách lậu không mang, vốn tưởng rằng phòng học khẳng định cũng chưa người, kết quả đi tới cửa phát hiện bên trong có hai người.

Hoá ra trong khoảng thời gian này đều là vì Giang Hành Thâm cho rằng mình thích người khác, cho nên mới cố ý giữ khoảng cách.

Hốc mắt Phó Chu vẫn còn đỏ, khiến người khác nhìn vào cũng muốn mềm lòng: "Vậy chúng ta vẫn như trước kia nhé?"

Học sinh phía dưới tuy hào hứng nhưng không phải vì lời khuyên của thầy Tiền, mà chủ yếu là vì sắp đến kỳ nghỉ hè.

Khoé miệng Phó Chu trễ xuống: "Được, tôi biết rồi."

Không có nhìn lầm nói, vừa rồi Phó Chu giống như khóc.

Lão Tiền cố ý trừu nửa tiết khóa tới nói chuyện này, cầm muốn giảng bài thi vỗ vỗ cái bàn.

Lão Tiền đối này hơi có chút bất đắc dĩ, "Đừng lão nghĩ nghỉ hè chơi, khai giảng thời gian hiện tại trường học còn không có xác định, bất quá hẳn là muốn so cao nhất cao nhị sớm."

Lập tức liền phải đến học kỳ này cuối kỳ khảo thí, cẩn thận tính tính cũng cũng chỉ thừa nửa tháng thời gian.

Mắt Ngô Tưởng trợn sắp rớt ra, dù không có ai nhìn thấy mình, nhưng cậu ta vẫn trốn sang một bên.

Mặt trời hạ xuống đường chân trời thấp hơn một chút nữa, kéo dài bóng của hai người.

Mặt trời lặn lại hướng đường chân trời hạ trốn rồi một chút, kéo trường hai người bóng dáng.

Môi Phó Chu mấp máy, muốn nói nhưng lại bị chặn lại.

Một lát sau, Giang Hành Thâm bình đạm nói: "Ta chỉ là không nghĩ chúng ta quan hệ giống phía trước như vậy đối chọi gay gắt."

Ngày hôm sau, Giang Hành Thâm đi ngang qua bữa sáng cửa hàng, tự hỏi một chút đi vào đi, một lát sau dẫn theo hai phân cơm sáng ra tới.

Ngọa tào!

Ngô tưởng nhìn thấy bọn họ phải đi, liền chính mình thư cũng không cầm, vội vội vàng vàng chạy đi.

Ngô Tưởng thấy bọn họ muốn đi, ngay cả sách của mình cũng không lấy nữa, vội vàng chạy đi.

Ngô tưởng đôi mắt đều phải trừng ra tới, cho dù không ai nhìn đến chính mình, nhưng vẫn là hướng bên cạnh một trốn.

Nguyên lai trong khoảng thời gian này đều là bởi vì Giang Hành Thâm cho rằng chính mình thích người khác, cho nên mới cố tình xa cách.

Những bài mà thầy Tiền giảng Giang Hành Thâm đều biết hết, nghe giảng chỉ làm lãng phí thời gian, thế nên cậu lấy tài liệu tự mua ra để làm bài.

Nhưng là hắn đến cổng trường thời điểm bỗng nhiên dừng lại bước chân, trầm mặc cúi đầu nhìn trong tay cơm sáng.

Những lời này từ Phó Chu trong miệng nói ra, Giang Hành Thâm chỉ cảm thấy buồn cười, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ta như thế nào chiêu ngươi?"

Nhưng đến cổng trường, cậu bỗng nhiên dừng bước, im lặng cúi đầu nhìn túi bữa sáng trong tay.

Như vậy mỗi ngày tâm tình đều nửa vời dày vò hắn thật sự chịu đủ rồi.

Omega, Omega, câu nào cũng là Omega.

OmegaOmega, đầy miệng đều là Omega.

Phía dưới học sinh cảm xúc rất tăng vọt, nhưng không phải bị lão Tiền nói ủng hộ, đa số bởi vì sắp đến nghỉ hè.

Phó Chu: "Là ngươi hỏi trước ta muốn liên hệ phương thức, là ngươi muốn phụ đạo ta học tập, còn ghi nhớ ta yêu thích, cho ta mua cơm sáng cùng trà sữa."

Phó Chu áp bách ánh mắt nhìn chằm chằm Giang Hành Thâm, như là không được đến một đáp án liền sẽ không bỏ qua, "Vì cái gì? Rõ ràng hai tuần trước chúng ta còn không giống như bây giờ."

Phó Chu bị gọi bất ngờ, cúi đầu nhìn bài kiểm tra của mình, hắn chọn đáp án C, là đáp án sai.

Phó Chu cúi đầu, không để ý tới tờ giấy, mà nhìn thấy ngón tay hơi cong của Giang Hành Thâm trước.

Phó Chu hốc mắt còn hồng, làm người nhìn luôn là tưởng mềm lòng, "Chúng ta đây còn giống như trước giống nhau hảo."

Phó Chu hỏi, "Kia hiện tại có thể ôm một chút sao?"

Phó Chu hỏi: "Vậy bây giờ có thể ôm một cái không?"

Phó Chu không thể tập trung nghe giảng, trong đầu chỉ nghĩ đến việc nghỉ hè không được gặp Giang Hành Thâm mỗi ngày thì phải làm sao.

Phó Chu môi giật giật, tưởng mở miệng lại bị ngăn trở.

Phó Chu ngập ngừng thử nói: "Thâm Thâm, vậy nên những điều tôi vừa nói, cậu có hiểu không, tôi vẫn luôn ——"

Phó Chu ngây người trụ: "Cái gì?"

Phó Chu nháy mắt đỏ hốc mắt, không có gì do dự tiến lên một bước, cường ngạnh mà đem Giang Hành Thâm ôm ở trong ngực ôm lấy, đầu rũ xuống, đáp ở hắn bên gáy.

Phó Chu nhìn chằm chằm Giang Hành Thâm bằng ánh mắt đầy áp bức, như thể nếu không có được câu trả lời thì hắn sẽ không bỏ qua: "Tại sao? Rõ ràng hai tuần trước chúng ta không giống như bây giờ."

Phó Chu nhìn về phía Giang Hành Thâm cầu cứu, nhưng cậu biết rõ vừa rồi hắn không chú ý nghe giảng, không nhịn được cười, đuôi mắt ửng hồng đầy ý cười khẽ cong lên.

Phó Chu ôm lấy vai và lưng cậu, bao trọn cậu trong vòng tay và lồng ngực của hắn.

Phó Chu sững sờ: "Gì cơ?"

Phó Chu thấy cậu cười, tim bỗng dưng chậm lại nửa nhịp, ngay cả trả lời câu hỏi cũng lắp bắp: "Dạ, dạ thưa thầy, chọn ——"

Phó Chu thì thầm: "Sau khi nghỉ hè, tôi không thể gặp cậu mỗi ngày được nữa."

Phó Chu thử mà nói lắp nói, "Thật sâu, cho nên vừa mới ta nói những cái đó, ngươi minh bạch sao, ta vẫn luôn đều ——"

Phó Chu vòng lấy vai hắn bối, đem hắn cả người bao vây ở hai tay cùng ngực bên trong.

Phó Chu đột ngột ngẩng đầu: "Chọn B!"

Quả nhiên, nghe cậu nói vậy, Phó Chu ngoan ngoãn buông tay ra.

Quả nhiên, Phó Chu nghe hắn nói như vậy, nghe lời thành thật mà buông ra tay.

Rõ ràng app đã không có.

Rõ ràng là app đã không còn nữa.

Sáng hôm sau, khi đi ngang qua quán ăn sáng, Giang Hành Thâm suy nghĩ một lúc rồi bước vào, lát sau cậu mang theo hai phần bữa sáng ra ngoài.

Sao tay của Giang Hành Thâm lại đẹp như vậy chứ? Trắng trẻo, thon dài, ngay cả các khớp xương cũng đúng chuẩn và đẹp mắt.

Sắp về đến nhà cậu ta mới nhớ ra mình quên mang theo một quyển sách, tưởng rằng chắc hẳn trong lớp không còn ai nữa, ai ngờ khi đến cửa lại thấy có hai người bên trong.

Sắp đến kỳ thi cuối kỳ của học kỳ này rồi, tính kỹ ra cũng chỉ còn nửa tháng nữa.

Sự tình chuyển hướng lệch khỏi quỹ đạo đoán trước bên trong phát triển, Phó Chu tưởng sửa sang lại một chút tìm từ, lại sợ Giang Hành Thâm chờ không kịp nghe hắn nói, vì thế hoang mang rối loạn vội vội, lời mở đầu không đáp sau ngữ: "Ngươi biết không, ta khi còn nhỏ gặp được ngươi cái kia tuổi tác, ta hai đều còn không có phân hoá đâu."

Thảo! Hắn liền nói như thế nào tổng cảm giác Phó Chu đối Giang ca không thích hợp, hiện tại hảo, đem Giang ca củng tới tay!

Thầy Tiền bắt đầu giảng về câu trắc nghiệm có tỷ lệ sai cao: "Câu này chúng ta sẽ chọn một bạn trả lời."

Thầy Tiền bắt đầu thúc giục: "Nhanh lên."

Thầy Tiền có chút bất lực đối với chuyện này: "Đừng cứ nghĩ đến việc nghỉ hè chơi bời, thời gian khai giảng nhà trường vẫn chưa quyết định, nhưng có lẽ sẽ sớm hơn các lớp 10 và 11."

Thầy Tiền dành hẳn nửa tiết học để nói về chuyện này, cầm bài kiểm tra cần giảng vỗ nhẹ lên bàn.

Thầy Tiền đau đầu: "B không đúng, em ngồi xuống đi."

Trình Kiệt Văn không phục, định mở miệng nói thì thầy Tiền đã ra hiệu cho cả lớp im lặng: "Được rồi, đừng thảo luận nữa, chúng ta tiếp tục giảng bài."

Vai cổ chỗ một trận ấm áp thân mật da thịt xúc cảm, Giang Hành Thâm không thể chú ý thượng này đó, đầu óc tại chỗ đãng cơ, dường như trình tự xuất hiện sai lầm, cả người vẫn không nhúc nhích.

Vãi loz!

Về nhà lúc sau, Phó Chu đặc biệt cao hứng, trái tim có cái góc không ngừng toát ra hạnh phúc phao phao.

Về đến nhà, Phó Chu vô cùng vui vẻ, một góc trong tim không ngừng nổi lên những bong bóng hạnh phúc.

Yên tĩnh phòng học ngoại, trùng hợp cũng rơi xuống đồ vật Ngô muốn nhìn đến một màn này, thiếu chút nữa một mông ngã ngồi trên mặt đất.

Đặc biệt cái này "Người khác" vẫn là hắn.

Đặc biệt "người khác" này còn là cậu.

Đến lớp học, Giang Hành Thâm đặt bữa sáng lên bàn.

Đệt! Cậu ta đã nói sao mà cứ thấy Phó Chu đối với anh Giang có gì đó sai sai, giờ thì hay rồi, đã chiếm được anh Giang luôn!

Đi vào phòng học, Giang Hành Thâm đem cơm sáng đặt ở trên bàn.

Đối, là chính mình quá kỳ quái, Phó Chu như vậy đối hắn chỉ là bởi vì đem hắn đương bằng hữu.

Đúng vậy, là do mình quá kỳ lạ thôi, Phó Chu đối xử với cậu như thế chỉ vì xem cậu là bạn bè.

"... Hảo."

"A?"

"Ân."

"Ân." Mang theo điểm khóc nức nở.

"Cao nhị cái này năm học liền phải kết thúc, nghỉ hè lúc sau liền ý nghĩa các ngươi hoàn toàn tiến vào cao tam, có chút chơi tâm trọng thu hồi tâm tư, ở khổ cũng liền khổ một năm, ít nhất có thể có học thượng."

"Cậu buông tôi ra trước đi."

"Cậu làm xong bài tập chưa?" Giang Hành Thâm như không nghe thấy lời hắn, đạp lên lá cây dưới chân.

"Cậu trả lời tôi đi."

"Hảo, hảo." Phó Chu cúi đầu, "Không đâu, ta về nhà liền viết."

"Không có chuyện gì là không thể nói ra để giải quyết, đừng tự mình chịu đựng." Hắn ôm chặt Giang Hành Thâm hơn: "Tôi rất sợ cậu sẽ không để ý đến tôi nữa."

"Không có sự tình là không thể nói ra giải quyết, không cần chính mình đi tiêu hóa." Hắn đem Giang Hành Thâm ôm càng khẩn, "Ta rất sợ ngươi không để ý tới ta."

"Không giống nhau." Phó Chu bĩu môi, khi đi học thì Giang Hành Thâm ở bên cạnh hắn suốt cả ngày, ăn cơm, đi lại đều cùng nhau, nhưng nghỉ hè thì sẽ không như thế nữa.

"Không phải!" Phó Chu một chút mở to hai mắt, thể hồ quán đỉnh ý thức được vấn đề là cái gì, sứt sẹo giải thích nói: "Ta không thích cái gì Omega, người kia không phải Omega."

"Không phải cậu nói nghỉ hè sẽ tìm tôi học cùng sao?" Giang Hành Thâm khó hiểu, cười một cái: "Hơn nữa cũng có phải là cách nhau xa lắm đâu."

"Không phải đâu!" Phó Chu đột nhiên mở to mắt, như bừng tỉnh nhận ra vấn đề là gì, lúng túng giải thích: "Tôi không thích Omega nào cả, người đó không phải là Omega."

"Lão ban, chúng ta khi nào khai giảng?"

"Lúc đó cậu gầy gò nhỏ bé, rất ngoan rất dễ thương, thêm vào đó tôi cũng chẳng biết gì, nên mới nghĩ rằng sau này cậu sẽ phân hoá thành Omega."

"Năm học lớp 11 sắp kết thúc rồi, sau kỳ nghỉ hè là các em sẽ chính thức bước vào lớp 12, những ai còn ham chơi thì nên thu xếp lại tinh thần, dù có khổ thì cũng chỉ một năm thôi, ít nhất còn có chỗ để học."

"Nghe giảng cho đàng hoàng." Giang Hành Thâm nói với hắn: "Sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi."

"Ngoài ý muốn mà thôi."

"Ngươi gạt người." Hắn thanh âm mang theo rất nhỏ nghẹn ngào, "Ta mới không nghe ngươi."

"Ngươi khi đó nhỏ nhỏ gầy gầy, hảo ngoan hảo đáng yêu, hơn nữa ta cái gì cũng đều không hiểu, mới cho rằng ngươi về sau sẽ phân hoá thành Omega."

"Ngươi tác nghiệp viết xong sao." Giang Hành Thâm như là không nghe được hắn nói, dẫm trụ lòng bàn chân lá cây.

"Ngươi trả lời ta."

"Ngươi trước buông ra ta."

"Như thế nào đột nhiên liền thay đổi? Nơi này rốt cuộc có cái gì không thể cùng ta nói?" Hắn thái độ tiểu tâm lại cường ngạnh: "Ngươi liền một chút cũng không để bụng ta?"

"Ờ, ờ." Phó Chu cúi đầu: "Chưa, về nhà tôi sẽ làm."

"Ơ?"

"Phó Chu?" Giang Hành Thâm mang theo vài phần thử, nhẹ nhàng hô một tiếng.

"Sao đột nhiên lại thay đổi? Rốt cuộc cái này có gì mà cậu không thể nói với tôi?" Thái độ của hắn vừa cẩn thận vừa cứng rắn: "Cậu thật sự không quan tâm đến tôi một chút nào sao?"

"Ta biết ta biết." Phó Chu hống hắn, "Cho nên ta không thích Omega."

"Ta không buông, ta như thế nào cũng sẽ không tùng."

"Ta không thích quá người khác." Phó Chu tiểu tiểu thanh mà nói, âm lượng nhỏ như ruồi muỗi.

"Ta mặc kệ." Phó Chu vô lại, làm bộ muốn đi kéo hắn, lại bị hắn nhẹ nhàng một tránh né tránh.

"Ta trả lời không được."

"Ta đã thực rõ ràng, trong khoảng thời gian này ngươi nhìn không ra tới sao? Ngươi đã có thích Omega, liền không cần cùng người khác như vậy không có biên giới."

"Thâm Thâm, lần sau có chuyện gì thì nói thẳng với tôi được không?"

"Thảo, nếu không nói ta khờ bức đâu." Phó Chu chính mình mắng chính mình, thập phần ảo não: "Ngươi tóc lưu đến khá dài, đều đến cổ, ta liền cảm thấy là nữ sinh."

"Thật sâu, lần sau có chuyện gì trực tiếp nói cho ta được không?"

"Thầy ơi, khi nào chúng ta khai giảng ạ?"

"Tôi biết, tôi biết." Phó Chu dỗ dành cậu: "Bởi nên tôi không thích Omega."

"Tôi chưa từng thích ai khác." Phó Chu nói nhỏ, âm lượng nhẹ như tiếng muỗi kêu.

"Tôi không buông, dù thế nào tôi cũng sẽ không buông."

"Tôi không trả lời được."

"Tôi đã rất rõ ràng rồi, thời gian qua cậu không nhận ra sao? Cậu đã có người mình thích là Omega thì đừng có cư xử với người khác mà không có ranh giới như vậy."

"Ừm."

"Ừm." Giọng có chút nghèn nghẹn.

"Vậy cậu ——" Giang Hành Thâm bất chợt tỉnh táo lại, đầu óc lại hoạt động trở lại, cậu nhanh chóng kết nối lại các câu nói vừa rồi, con ngươi hơi mở to.

"Vậy ngươi ——" Giang Hành Thâm bỗng nhiên tỉnh táo lại, đại não một lần nữa khôi phục vận tác, nháy mắt thông đồng mấy câu nói đó logic, con ngươi hơi hơi phóng đại.

"Vui thằng cha mày." Phó Chu không hề khách khí.

"Đệt, bảo sao tôi ngốc." Phó Chu tự chửi mình, vô cùng hối hận: "Cậu để tóc dài, gần đến cổ, nên tôi cứ nghĩ là con gái."

"Đúng rồi, đúng rồi, hè này được nghỉ bao lâu ạ?"

"Đúng rồi đúng rồi, nghỉ hè phóng bao lâu."

"Đừng đụng ta."

"Được rồi, Phó Chu, em trả lời xem câu này chọn đáp án nào."

"... Được."