Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta

Chương 56: Cậu nhận ra rằng cảm xúc của mình đang bị hắn chi phối




Editor: Toả Toả

Hầu hết cửa phòng bệnh trên hành lang đều đóng và khoá, chủ yếu dùng để trang trí, chỉ có vài phòng gần cuối là mở.

Cả đường không có chuyện gì cho đến khi bọn họ đi đến phòng đầu tiên, cánh cửa mở ra rất rõ ràng, như ngầm bảo rằng bọn họ có thể đi vào.

Giang Hành Thâm nhận được tín hiệu này, đổi hướng bước chân, định đi vào căn phòng đó.

Phía sau vang lên lời nhắc nhở của Ngô Tưởng: "Anh Giang, cậu cẩn thận chút!"

"Ừm." Giang Hành Thâm quay đầu lại đáp, nhưng tầm nhìn lại bị một bóng người chặn lại, là Phó Chu đang đi theo sau cậu.

Phó Chu nhẹ nhàng đỡ tay cậu, nói: "Để tôi đi trước."

Chỉ có hai người họ muốn vào phòng xem, những người khác đều không dám, ngoan ngoãn chờ ở bên ngoài.

Ánh sáng trong phòng dường như càng kém, còn tối hơn cả hành lang, trong tầm nhìn của Giang Hành Thâm gần như không thấy đường đi nữa.

Cậu giơ tay lên, hơi nghiêng người, theo cảm giác tìm đến Phó Chu, kéo kéo áo hắn.

Phó Chu nắm lấy tay cậu, giọng của Alpha có vẻ hơi trầm thấp, nghe có sự yên tâm, đáng tin cậy trong bóng tối: "Sao vậy?"

"Tôi không thấy đường lắm." Giang Hành Thâm lại chớp mắt vài lần để cố gắng thích nghi với bóng tối, nhưng không có tác dụng.

Thị lực của Phó Chu rất tốt về mọi mặt, ánh sáng yếu ớt trong phòng vẫn có thể để người ta nhận ra các đồ vật trước mặt, bọn họ lại đứng gần nhau, khoảng cách vừa đủ để hắn mơ hồ thấy được vẻ mặt nhanh chóng chớp mắt của cậu.

Biểu cảm này rất hiếm khi xuất hiện trên gương mặt của Giang Hành Thâm, Phó Chu có chút buồn cười, hơi khom lưng xuống: "Vậy để tôi dắt cậu đi, cậu phải theo sát tôi đấy."

Giang Hành Thâm cảm nhận được hắn đang tiến lại gần, gật đầu: "Ừm."

"Đi vào sâu hơn chút."

Phó Chu dẫn cậu đi, vừa định bước đi thì bỗng nhiên có tiếng động lạch cạch lạch cạch vang lên từ phía sau, ngay sau đó cửa phòng đóng sầm lại.

Đồng thời, ánh sáng đỏ u ám xung quanh bừng lên, bên cạnh Giang Hành Thâm là một chiếc tủ quần áo cũ kỹ, cửa tủ ở vị trí cao ngang đầu cậu đột ngột mở ra, một cái mặt quỷ từ bên trong bật ra ngoài.

Phó Chu lập tức theo phản xạ ôm chặt cậu vào lòng.

Giang Hành Thâm chưa kịp nhìn rõ cái mặt quỷ đó, giọng nói bởi vì bị che lấp mà có vẻ hơi nghèn nghẹn: "Là gì vậy?"

______

An tĩnh đợi vài giây, Phó Chu cảm giác trong lòng mềm thành một mảnh, sau đó Giang Hành Thâm biến thành tiểu nhân ở mặt trên nhảy a nhảy.

Ban đầu tâm trạng Giang Hành Thâm còn khá tốt, giờ thì không còn hứng thú nữa.

Bên ngoài truyền đến mấy người kêu gọi, "Các ngươi không có việc gì đi, cửa này như thế nào đột nhiên đóng!"

Bên ngoài vang lên tiếng gọi của mấy người kia: "Các cậu không sao chứ, sao đột nhiên cửa đóng lại vậy?"

Biểu tượng trái tim đã tồn tại rất lâu ở góc dưới bên trái màn hình chính của điện thoại đã biến mất.

Cả người Giang Hành Thâm cứng đờ, cổ họng như bị nghẹn lại không nói nên lời.

Cậu có hơi phiền, mở điện thoại ra định xem giờ, lại đột nhiên mím môi, phát hiện ra một điều quan trọng.

Cậu cụp mắt: "Không biết."

Cậu từ chối mà không cần suy nghĩ, kiểu xưng hô quá thân mật này, cho dù là bạn bè cũng không ai gọi vậy.

Cậu "Ừm" một tiếng: "Giờ trời không còn nóng, mặt trời cũng không gay gắt nữa."

Chưa có ai từng gọi Giang Hành Thâm như vậy, thế nên khi cậu nghe thấy đã ngẩn người một lúc, sau đó mới nhận ra đó là tên của mình.

Có lẽ những người khác vẫn chưa tìm ra cách mở cửa, Giang Hành Thâm đành phải tiếp tục ở lại đây chờ đợi.

Cùng lúc đó, bốn phía đỏ sậm ánh đèn sáng lên, Giang Hành Thâm bên cạnh là một cái cũ nát tủ quần áo, cùng hắn đỉnh đầu không sai biệt lắm vị trí cửa tủ bỗng dưng mở ra, bên trong một trương mặt quỷ bắn ra tới,

Cứ việc như thế, hắn vẫn là tiểu tâm mà nhìn thoáng qua Giang Hành Thâm sau cổ, trơn bóng làn da thượng cũng không có bất luận cái gì tuyến thể tồn tại dấu vết, chỉ có thể thấy kia cái nho nhỏ thiển sắc bớt.

Dáng người Phương Phỉ không cao lắm, chỉ thấy lấp ló đỉnh đầu dưới ô cửa sổ: "Em phản đối, em là Omega."

Dù rất khó khăn, nhưng ba người vẫn cắn răng bước đi.

Dù vậy, hắn vẫn cẩn thận nhìn vào gáy của Giang Hành Thâm, trên làn da mịn màng không có dấu vết tồn tại của tuyến thể, chỉ có thể thấy một vết bớt nhỏ nhạt màu.

Gần như đã chơi xong nhà ma, chẳng mấy chốc đã đến lối ra, những trò chơi sau đó đều là những trò Phương Phỉ muốn chơi, mãi cho đến khi mặt trời gần lặn thì mọi người mới chơi xong.

Giang Hành Thâm bình thường ít cười, nhưng cậu lại có điểm cười rất kỳ lạ, chẳng hạn như khi bị tròng mắt đó rơi trúng đầu, cậu đã thấy hơi buồn cười.

Giang Hành Thâm bình tĩnh mà nghĩ thầm, bởi vì di động thượng giống virus giống nhau app.

Giang Hành Thâm bình tĩnh nghĩ, bởi vì cái app trên điện thoại cứ như virus vậy.

Giang Hành Thâm cảm giác được hắn tới gần, gật gật đầu, "Ân."

Giang Hành Thâm cũng chưa tới kịp thấy rõ kia trương mặt quỷ, thanh âm bởi vì bị che lại mà có vẻ có chút rầu rĩ, "Là cái gì."

Giang Hành Thâm dừng lại, quay đầu nhìn hắn hai giây.

Giang Hành Thâm im lặng, muốn thoát ra: "Cậu đừng giả vờ."

Giang Hành Thâm không biết Phó Chu đang làm gì, kéo kéo áo hắn, nhíu mày: "Phó Chu, cậu dựa vào gần quá rồi đấy."

Giang Hành Thâm ngày thường cười đến thiếu, nhưng hắn cười điểm thật sự rất kỳ quái, liền tỷ như hắn vừa lúc bị tròng mắt tạp đến thời điểm cũng đã cảm thấy có chút buồn cười.

Giang Hành Thâm phía trước chạm qua tóc của hắn, trong trí nhớ cũng là thực mềm, "Ngươi đừng gạt người."

Giang Hành Thâm tiếp thu đến cái này tin tức, bước chân vừa chuyển, chuẩn bị hướng phòng này qua đi.

Giang Hành Thâm trầm mặc, muốn tránh thoát mở ra: "Ngươi đừng trang."

Giang Hành Thâm uống vài ngụm nước, ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy một cặp đôi đang mua vé để lên đu quay.

Giang Hành Thâm về đến nhà, bình tĩnh lấy sách bài tập ra, làm được vài câu lại đổi sang quyển khác.

Giọng của hắn nhẹ nhàng một cách kỳ lạ, cười nói: "Sao chuyện gì cậu cũng đồng ý với tôi hết vậy?"

Giọng nói mới vừa khởi, hắn đã bị Phó Chu ôm qua đi ôm lấy, đột nhiên không kịp phòng ngừa mắc kẹt một chút, "Ngươi làm gì?"

Giọng điệu của Phó Chu rất nghiêm túc: "Tôi không muốn giống bọn họ."

Hai người ngồi nghỉ trên chiếc ghế dài ven đường.

Hắn nâng nâng tay, nửa nghiêng đi thân, dựa vào cảm giác tìm được Phó Chu, lôi kéo đối phương quần áo.

Hắn ngữ khí nhẹ kỳ cục, cười nói: "Ngươi như thế nào chuyện gì đều đáp ứng ta."

Hắn thầm chửi rủa bản thân. Đệt, đúng là lú lẫn thật rồi...

Im lặng chờ đợi mấy giây, Phó Chu cảm thấy trong lòng mình mềm nhũn, sau đó Giang Hành Thâm hoá thành một người tí hon nhảy múa trên đó.

Lặp đi lặp lại như vậy ba bốn lần, cậu thu dọn tất cả bài tập và sách vở, nhận ra rằng cảm xúc của mình đang bị hắn chi phối.

Liền bọn họ hai cái tưởng vào phòng nhìn xem, những người khác đều không dám, thành thành thật thật mà ở bên ngoài chờ.

Loại vẻ mặt này ở Giang Hành Thâm trên mặt rất ít nhìn đến, Phó Chu có chút buồn cười, hơi hơi khom lưng cúi đầu, "Kia ta lôi kéo ngươi đi, ngươi muốn theo sát ta."

Mặc dù câu này không nói rõ ai là nhân vật chính, nhưng chẳng cần nghĩ cũng biết "người đó" là ai.

Mà hành động lúc này của Phó Chu lại chọc tới điểm cười của cậu, khoé môi cậu nhếch lên, ngay cả đôi mắt cũng khẽ cong lên.

Mà hiện tại Phó Chu hành động lại chọc tới rồi hắn cười điểm, khóe môi giơ lên, liền đôi mắt đều nhợt nhạt mà cong lên.

Mang theo thái độ nửa tin nửa ngờ, Giang Hành Thâm do dự một lúc, cuối cùng cũng đưa tay sờ lên, ngay khi chạm vào, cậu biết mình bị lừa rồi.

Mặt quỷ dưới ánh sáng đỏ trông hết sức đáng sợ.

Mặt quỷ ở hồng quang chiếu xuống có vẻ phá lệ khiếp người.

Mặt sau truyền đến Ngô tưởng nhắc nhở, "Giang ca ngươi chú ý điểm a!"

Mắt thấy kháng nghị thất bại, Lê Bình lẩm bẩm lầm bầm nói: "Hảo hảo hảo, Beta mệnh liền không phải mệnh."

Một đường không có việc gì đi đến cái thứ nhất phòng, kia phiến môn hướng ra phía ngoài khai phi thường rõ ràng, chói lọi mà nói cho mấy người, nơi này có thể đi vào.

Nếu có thể, hắn hy vọng mình là sự tồn tại đặc biệt trong lòng Giang Hành Thâm.

Nghe vậy, Phó Chu sờ lên tóc mình: "Tóc của tôi không có mềm."

Ngô muốn nghe thấy, vòng quanh bốn phía quan sát một vòng, dư quang thấy bên cạnh cửa biên trên vách tường một tiểu khối điện tử màn hình sáng lên.

Ngô Tưởng mở khoá đẩy cửa ra, bị khuôn mặt quỷ bên trong hù giật mình, dựa vào cạnh cửa ổn định nỗi sợ: "Xong rồi anh Giang, mọi người ra đi."

Ngô Tưởng nghe thấy liền quan sát xung quanh một vòng, khoé mắt thấy một màn hình điện tử nhỏ trên tường gần cửa sáng lên.

Ngô Tưởng nuốt nước bọt, nếu anh Giang đã nói vậy, cậu ta chỉ còn cách gật đầu đồng ý: "Được......"

Ngô tưởng nuốt nuốt nước miếng, nếu Giang ca đều nói như vậy, hắn chỉ có thể căng da đầu đáp ứng, "Hảo......."

Nói xong, hắn nhìn cái kia bởi vì lò xo quán tính còn hoảng cái không ngừng phá tròng mắt, tức giận mà nắm lên tắc trở về.

Nói xong, hắn nhìn tròng mắt đang bị lò xo kéo theo quán tính vẫn còn đung đưa, tức giận túm lấy nhét nó trở lại.

Nói xong, mấy người hai mặt nhìn nhau, Ngô tưởng nhấc tay đề nghị: "Nếu không chúng ta ấn gọi khí đi?"

Ôm bán tín bán nghi thái độ, Giang Hành Thâm do dự trong chốc lát, cuối cùng duỗi tay sờ lên, đụng tới trong nháy mắt liền biết chính mình bị lừa.

Phó Chu bắt lấy hắn tay, Alpha âm sắc hơi hiện trầm thấp, trong bóng đêm nghe có loại đáng tin cậy an tâm, "Làm sao vậy?"

Phó Chu chợt tỉnh táo lại, nhận ra được mình đang làm gì, cuống quýt buông tay ra: "Xin lỗi."

Phó Chu cố gắng kiềm chế lại, Giang Hành Thâm là Beta, cậu không có tuyến thể cũng không có Pheromone, hắn đang nghĩ gì vậy.

Phó Chu cười, lại giúp hắn sửa sang lại hảo, "Ngươi tóc như thế nào như vậy mềm?"

Phó Chu hồi hộp nhìn cậu: "Vậy cậu nghĩ, nếu người đó thích tôi, người đó sẽ vui khi tôi làm vậy chứ?"

Phó Chu hư đỡ một chút cánh tay hắn, nói: "Ta đi lên biên nhi."

Phó Chu kéo cậu ra xa khỏi cái mặt xấu xí đó, nâng nhẹ đầu cậu lên, xoa xoa chỗ vừa bị đập trúng, cau mày: "Có đau không?"

Phó Chu không dám tiếp tục, ngoan ngoãn dừng bước, không tiến lên nữa, cho đến khi cậu khuất hẳn trong tầm nhìn của hắn.

Phó Chu lặng lẽ theo sau cậu, nghĩ rằng mình hành động nhẹ nhàng hơn thì sẽ không bị phát hiện.

Phó Chu là người đã khơi mào mọi chuyện, ngược lại hỏi: "Mấy người sao đó?"

Phó Chu lôi kéo hắn, nhấc chân vừa muốn đi, phía sau bỗng nhiên một trận ca lạp ca lạp động tĩnh, ngay sau đó là cửa phòng phanh mà một tiếng đóng lại.

Phó Chu lưỡng lự một hồi lâu rồi mở lời không mấy lưu loát: "Thâm Thâm, cậu, cậu nói xem, nếu tôi gặp được người đó, có phải tôi nên chủ động theo đuổi không? Dù sao tôi cũng đã nói thích lâu lắm rồi, nên... Nên chịu trách nhiệm với những lời này, đúng không?"

Phó Chu mỉm cười, lại giúp cậu chỉnh lại tóc: "Tóc cậu sao mà mềm thế?"

Phó Chu nghe vậy sờ sờ chính mình tóc, "Ta tóc liền không mềm a."

Phó Chu nhìn theo, có chút ngại ngùng vò đầu nói: "Nhiều cặp đôi đến chơi vòng đu quay ghê."

Phó Chu nói: "Ta sợ hãi cái này mặt quỷ."

Phó Chu nói: "Tôi sợ cái mặt quỷ này."

Phó Chu nỗ lực khắc chế, Giang Hành Thâm là Beta không có tuyến thể cũng không có tin tức tố, hắn suy nghĩ cái gì.

Phó Chu thất vọng thấy rõ: "Tại sao?"

Phó Chu thấy, gõ gõ pha lê, "Cho các ngươi đi liền đi, nếu là có cơ quan lại trở về, mấy cái Alpha đừng dong dong dài dài."

Phó Chu thấy vậy, gõ lên kính: "Bảo tụi mày đi thì đi đi, nếu gặp cơ quan gì thì quay lại, mấy Alpha mà làm việc gì cũng lề mề."

Phó Chu thị lực các hạng đều thực hảo, trong phòng mỏng manh ánh sáng vẫn là có thể làm người phân biệt ra trước mắt sự vật, bọn họ lại ly đến gần, khoảng cách vừa vặn đủ mơ hồ nhìn đến hắn nhanh chóng chớp mắt biểu tình.

Phó Chu tức khắc theo bản năng đem hắn ấn tiến chính mình trong lòng ngực.

Phó Chu vội vàng chặn cậu lại: "Tôi đưa cậu về."

Phó Chu vốn đang đang đau lòng, thấy thế nhịn không được xoa xoa tóc của hắn, "Bị tạp tới rồi còn ngây ngô cười, hỏi ngươi có đau hay không đâu."

Phó Chu vốn đang đau lòng, thấy vậy liền không nhịn được mà xoa đầu cậu: "Bị đập trúng rồi mà còn cười khúc khích, tôi hỏi cậu có đau hay không?"

Phó Chu đem hắn kéo qua tới rời xa cái kia xấu mặt, bán trú hắn đầu, ở vừa rồi bị tạp đến địa phương xoa xoa, ninh khởi mi: "Có đau hay không?"

Phòng ánh sáng tựa hồ càng kém, so hành lang còn muốn tối tăm, Giang Hành Thâm trong tầm mắt cơ hồ nhìn không thấy lộ.


Phòng nội, Giang Hành Thâm xem bọn họ đi rồi, xoay người, vừa mới mặt quỷ lại nhảy ra tới một cái tròng mắt, bị lò xo lôi kéo, vừa vặn tạp đến hắn trên đầu, thanh âm rất vang.

Phương phỉ vóc dáng không tính cao, cửa sổ phía dưới lộ ra một mảnh đỉnh đầu, "Ta kháng nghị, ta là Omega."

Qua một lúc sau, Phó Chu lên tiếng: "Giang Hành Thâm."

Rõ ràng, trong mối quan hệ truyền thống giữa AO, thứ đó chính là tuyến thể.

Sự thẳng thắn bất ngờ này khiến cậu đứng yên tại chỗ, quên cả nói, nhiệt độ trong lòng hắn dường như tăng lên, làm mặt cậu hơi nóng, không còn nhúc nhích nữa.

Tất nhiên Giang Hành Thâm không thể đưa ra lý do, nhưng may mắn là có tiếng mở khoá vang lên, là nhóm Ngô Tưởng đã hoàn thành nhiệm vụ và lấy được chìa khoá.

Thấy cậu không nói gì, Phó Chu cũng không lên tiếng, chóp mũi ngửi lấy hương thơm vô cùng hấp dẫn trên người cậu.

Thấy hắn không nói lời nào, Phó Chu cũng liền không hé răng, chóp mũi nghe trên người hắn phá lệ hấp dẫn người mùi hương.

Thấy phản đối thất bại, Lê Bình lẩm bẩm nói: "Được được được, mạng của Beta thì không phải là mạng."

Thình lình xảy ra trắng ra làm hắn sững sờ ở tại chỗ, liền lời nói đều đã quên nói, đối phương trong lòng ngực độ ấm tựa hồ lên cao không ít, đem hắn mặt chưng có chút nhiệt, không có lại động tác.

Thực hiển nhiên, ở truyền thống AO chi gian, loại đồ vật này chính là tuyến thể.

Trên cánh cửa có một ô cửa sổ nhỏ để nhìn ra ngoài, Giang Hành Thâm thử mở cửa, rồi qua ô cửa sổ nói với bọn họ: "Cửa này không mở được, các cậu xem bên cạnh có chỉ dẫn gì không."

Trên cửa có cái nhưng dĩ vãng ngoại xem cửa sổ nhỏ, Giang Hành Thâm thử khai mở cửa, xuyên thấu qua cửa sổ đối bọn họ nói: "Cửa này mở không ra, các ngươi xem một chút bên cạnh có hay không nhắc nhở."

Trên hành lang phòng bệnh môn phần lớn là đóng lại khóa chặt, cơ bản dùng để trang trí, chỉ có dựa vào gần cuối mấy cái phòng là mở ra.

Trò cuối cùng là vòng đu quay, một cabin chỉ ngồi được bốn người, ba người kia dẫn Phương Phỉ đi chơi đu quay, vừa khéo để lại Giang Hành Thâm và Phó Chu.

Trong bóng tối, khứu giác trở nên nhạy bén hơn, ký ức về mùi hương cũng trở nên rõ rệt, khơi dậy một cảm xúc kích thích nhỏ bé, làm cho Pheromone trong cơ thể không có chỗ nào để giải phóng.

Trong bóng đêm khứu giác phá lệ nhanh nhạy, hương vị ký ức cũng càng đậm mặc màu đậm, một cổ vi diệu xúc động cảm xúc bị điều động khởi, trong cơ thể tin tức tố không chỗ phát tiết.

Trong phòng, Giang Hành Thâm thấy bọn họ đã rời đi, quay người lại thì đúng lúc cái mặt quỷ vừa nãy lại bật ra một tròng mắt, bị lò xo lôi kéo, rơi đúng vào đầu cậu, âm thanh khá rõ.

Trước đây Giang Hành Thâm từng chạm vào tóc hắn, nhớ rõ cũng rất mềm: "Cậu đừng có nói dối."

Tuy rằng thực gian nan, nhưng ba người vẫn là cắn răng xuất phát.

Vì thế, hắn nhỏ giọng hỏi: "Tôi có thể gọi cậu là Thâm Thâm được không?"

Vừa mới mở miệng, cậu đã bị Phó Chu kéo lại ôm lấy, vì bất ngờ mà khựng lại: "Cậu làm gì vậy?"

Xung quanh lập tức im lặng, vài ánh mắt sững sờ và kinh ngạc tập trung vào họ.

Đã lâu không chú ý quá cái kia app, hắn thậm chí cũng không biết cái gọi là nhiệm vụ hoàn thành không, nhưng căn cứ phía trước kinh nghiệm lời tuyên bố, phỏng chừng còn ở chính mình di động thượng.

Đã lâu rồi không quan tâm đến cái app đó, thậm chí cậu còn không biết cái gọi là nhiệm vụ đã hoàn thành hay chưa, nhưng dựa trên kinh nghiệm trước đây, có lẽ nó vẫn còn trên điện thoại của cậu.

Đây là bản năng sinh lý nguyên thuỷ và ham muốn chiếm hữu của Alpha, khiến Phó Chu muốn cắn vào thứ gì đó để truyền Pheromone của mình vào.

Đây là đến từ Alpha nhất nguyên thủy sinh lý bản năng cùng chiếm hữu dục vọng, làm Phó Chu muốn cắn trụ thứ gì rót vào tin tức tố.

Để tránh né câu hỏi, Giang Hành Thâm lập tức bước ra ngoài, khi cậu cho rằng chuyện này đã kết thúc, Phó Chu đi theo sau cậu đột nhiên lại lớn tiếng.

Điều này cũng có nghĩa là, nhiệm vụ ràng buộc bắt đầu từ hai tháng trước cuối cùng đã được gỡ bỏ.

Đọc xong, mấy người nhìn nhau, Ngô Tưởng giơ tay đề nghị: "Hay là bọn mình nhấn nút gọi nhé?"

"Ân." Giang Hành Thâm trở về một chút đầu, tầm mắt lại bị bóng người ngăn trở, là Phó Chu đi theo phía sau hắn.

"Anh Giang, có á!" Cậu ta đọc theo: "Xin mời người chơi dựa theo hướng dẫn của mũi tên trên tường để hoàn thành nhiệm vụ, giải cứu người chơi trong phòng, nếu như không có người chơi, vui lòng nhấn nút gọi."

"Cậu sờ đi." Phó Chu vẫn kiên trì.

"Cậu ——""

"Chờ nhân viên công tác tới cũng muốn trong chốc lát thời gian." Giang Hành Thâm nghĩ nghĩ mở miệng, "Các ngươi trước căn cứ mũi tên chỉ nhiệm vụ nhìn xem, nếu không được thử lại rung chuông, có thể chứ?"

"Chuyện của cậu, hỏi tôi làm gì?" Giang Hành Thâm thấy hắn thật phiền, không muốn nói thêm nữa, đứng dậy: "Tôi mệt rồi, về nhà trước đây."

"Cộng một."

"Giang ca, có!" Hắn chiếu niệm ra tới: "Thỉnh trò chơi người chơi căn cứ trên tường mũi tên chỉ thị hoàn thành nhiệm vụ, giải cứu phòng nội người chơi, nếu như vô người chơi, thỉnh ấn xuống gọi khí."

"Hướng bên trong đi một chút."

"Không, không có gì." Bọn họ lập tức dời ánh mắt, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

"Không cần." Sắc mặt cậu có chút lạnh lùng, gạt tay Phó Chu ra: "Phiền cậu nói với bọn họ là tôi về trước."

"Không có gì." Phó Chu thả lỏng một chút, chán ghét nói: "Chỉ là một cái mặt quỷ xấu xí thôi."

"Không có việc gì." Phó Chu buông lỏng ra điểm, ghét bỏ nói: "Là một cái thực xấu mặt quỷ."

"Không sao."

"Không sờ." Giang Hành Thâm cự tuyệt

"Không sờ." Giang Hành Thâm từ chối.

"Không đau." Giang Hành Thâm cảm giác chính mình tóc đã rối loạn, "Đừng đụng ta tóc."

"Không đau." Giang Hành Thâm cảm thấy tóc mình đã bị làm rối: "Đừng chạm vào tóc tôi."

"Không được."

"Mọi người đều gọi cậu như thế."

"Ngươi sờ sờ." Phó Chu kiên trì không ngừng.

"Ngươi ——"

"Phương phỉ ở cửa chờ, các ngươi ba cái đi."

"Phương Phỉ đứng ở cửa chờ, ba người tụi mày đi đi."

"Sao vậy?" Giang Hành Thâm bị hắn gọi cả họ tên, có linh cảm chẳng lành.

"Ta có điểm nhìn không thấy." Giang Hành Thâm lại chớp vài cái đôi mắt tưởng thích ứng hắc ám, lại không làm nên chuyện gì.

"Ta cũng kháng nghị." Lê Bình chạy nhanh nói: "Ta là Beta."

"Ta không tốt!" Trình Kiệt Văn cùng Lê Bình nỗ lực mà ở cửa sổ trước phất tay.

"Ta muốn ôm ôm ngươi."

"Tao cũng phản đối." Lê Bình nhanh chóng nói: "Tao là Beta."

"Tên của tôi là vậy, bọn họ không gọi như vậy thì gọi cái gì?" Cậu có chút lo lắng, chạm nhẹ vào thái dương của Phó Chu, nghi ngờ nói: "Cậu bị sốt à?"

"Thâm Thâm, cậu đi nhanh vậy làm gì thế?"

"Thật sự." Phó Chu nói được thực khẳng định, đem đầu thò qua tới, "Không tin ngươi sờ sờ."

"Thật đó." Phó Chu khẳng định, ghé đầu lại gần: "Không tin thì cậu thử sờ xem."

"Thêm một."

"Thôi đi." Ngô Tưởng huých khuỷu tay vào cậu ta: "Chẳng phải anh Giang cũng là Beta sao?"

"Thôi đi." Ngô tưởng khuỷu tay chạm vào hắn một chút, "Giang ca không phải cũng là Beta?"

"Tóc ai mà chẳng mềm." Giang Hành Thâm thật sự không muốn trả lời hắn.

"Tóc đều là mềm." Giang Hành Thâm quả thực không nghĩ trả lời hắn.

"Tôi không được!" Trình Kiệt Văn và Lê Bình cố gắng vẫy tay trước ô cửa sổ.

"Tôi muốn ôm cậu."

"Đợi nhân viên đến cũng phải mất một lúc." Giang Hành Thâm suy nghĩ rồi nói: "Các cậu thử làm theo nhiệm vụ mà mũi tên chỉ trước đi, nếu không được thì hãy thử nhấn chuông, có được không?"

"Đồng ý."

"Đồng ý."