Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới)

Kẻ Thủ Hộ Vũ Trụ (Bản Mới) - Chương 39: Kinh động




Ông nội Nhi Nhi vậy mà lại tới đây góp vui, hắn có chút đau đầu từ lần bắt con cá dưới sông hắn mới phát hiện ra ông nội Nhi Nhi không hề đơn giản, bên cạnh ông ta hắn cảm thấy có một luồng khí tức mờ nhạt luôn theo sát, nhưng khi hắn mở cả thiên nhãn lên lại không thấy bất cứ một người nào, điều đó đồng nghĩa với tu vi của người thần bí kia cực cao với lại tu vi của hắn còn thấp vận dụng thiên nhãn chỉ được một chút da lông bên ngoài cũng khó phát hiện ra được, đối phương sơ hở hắn mới có thể cảm nhận được một tia khí tức phát ra, nên hắn không muốn đi lại quá thân thiết với ông nội Nhi Nhi, bọn côn đồ nằm lăn lóc kêu thảm thiết dưới đất, hắn liếc mắt nhìn qua phát hiện mấy tên đó không gẫy chân thì cũng gẫy tay, đặc biệt Dũng Trọc còn gẫy tay trái với 3 cái sương sườn đang đau khổ ôm ngực.



Phó cục trưởng Trương nhìn một màn này cũng âm thầm kinh hãi trong lòng, nhìn về phía ông lão đang đứng giữa cửa tản ra khí tức uy nhiêm liền run rẩy kích động, là người trong quan trường cán bộ cao cấp nào mà cấp dưới không biết mặt chứ, chỉ có cán bộ cấp cao không biết mặt cán bộ cấp dưới thôi không ngờ bản thân ông ta đến đây vậy mà gặp được người từng ở trung tâm quyền lực, đang đứng trước mặt mình vậy mà lại là một trong những người trung tâm, tuy đã về hưu nhưng uy vọng vẫn còn, phó cục trưởng Trương cố gắng nở một nụ cười sau đó đi lại chỗ ông nội Nhi Nhi cúi người chào.



" Kính chào phó bí thư quân ủy Hà."



Ông nội Nhi Nhi nhìn người trước mặt nở một nụ cười nói.



" Ồ cậu lại biết về tôi rõ đấy, chỉ là tôi đã về hưu nên cái chức danh ấy cậu không cần gọi."



Phó cục trưởng Trương nhiêm túc lắc đầu nói.



" Như vậy sao được, gọi như vậy là quá vô lễ với ngài rồi."



Ông nội Nhi Nhi chỉ cười hiền từ cũng không tiếp lời, phó cục trưởng biết tình hình nên liền nói.



" Sự việc côn đồ hành hung người trái phát luật tôi sẽ sử lí, nếu ngài cần gì thì phân phó."



Ông nội Nhi Nhi nhìn qua rồi lại lạnh nhạt hỏi.



" Cậu là???"





Phó cục trưởng Trương khi nghe vị đã từng là phó bí thư quân ủy trung ương hỏi đến mình thì rất kích động liền nhiêm trang chào theo điều lệnh mà nói.



" Phó cục trưởng công an thành thành phố V, Nguyễn Văn Trương xin thủ trưởng phân phó."







Ông nội Nhi Nhi nghe vậy vẻ mặt vẫn như thường sau đó lại chủ động dơ một tay lên, phó cục trưởng Trương thấy vậy liền vội vàng dơ cả hai tay lên nắm chặt lấy bàn tay già nua khô gầy, tâm trạng cực kì kích động.



" Vậy tôi giao cho cậu nhiệm vụ sử lí đám côn đồ này."



Cùng lúc đó tiếng còi xe cảnh sát cũng vang vọng khắp nơi, một đám cảnh sát đi vào phó cục trưởng Trương lập tức chỉ huy đem bọn côn đồ đi, ông ta cũng chỉ quay qua chào rồi đi luôn.



Khi mọi chuyện coi như đã yên ổn ông ngoại hắn mới ra đón tiếp ông nội Nhi Nhi, hai ông lão có lẽ cùng lứa tuổi cao nên nói chuyện có vẻ thân thiết, ông nội Nhi Nhi nói.



" Tôi nghe nói công ty của con trai ông hôm nay khai trương lại đúng lúc có việc đi ngang qua đây nên tiện thể ghé thăm làm phiền mọi người."



Ông ngoại hắn cũng cười ha ha mà nói.



" Bọn nhỏ nó tạo dựng một ít sự nghiệp nhỏ bé để ông anh chê cười rồi."




Sau đó ông nội Nhi Nhi mang tặng một bức tranh chữ đặc biệt bên dưới còn một chữ kí, hắn thấy cũng chả có mấy giá trị sao không đem vài con ô tô, hoặc tiền mặt đến tặng chứ đem một bức tranh chữ có tác dụng trang trí thật là...



Hắn cũng không ra mặt hắn cảm thấy mặt mũi hắn cũng chưa đủ lớn để đi ra đó nên chỉ biết ngồi vắt chân ăn kẹo thưởng thức mùi vị của không khí vậy.



Ở cửa bất giác lại suất hiện một đám người tầm hơn 40 người, lúc đầu hắn tưởng người của đám Dũng Trọc tìm đến nhưng khi quan sát kĩ thấy quan khí đủ màu sắc cũng biết là đến tìm ông nội Nhi Nhi, mà hắn cũng phải công nhận cập nhật thông tin của mấy vị kia rất nhạy bén, người vừa xuất hiện vậy mà 15 phút sau đã tập hợp đầy đủ mà tới hắn cũng thật khâm phục.



Đi đầu là một người đàn ông trung niên vóc dáng cao to, vẻ mặt tràn đầy uy nhiêm, mặc trên người là một bộ đồ vet sang trọng, khi đoàn người đi vào đại sảng thì lập tức không gian liền chật hẹp nhưng tất cả người vừa đến vẻ mặt lại không hề có một chút khó chịu thay vào đó kà vẻ mặt nở một nụ cười như kiểu bọn họ rất vui vẻ vậy, người đi đầu khi thấy ông nội Nhi Nhi lập tức lên tiếng chào hỏi.



" Phó bí thư quân ủy Hà, ngài tới Tỉnh P chơi mà lại không thông báo cho tôi một tiếng để chuẩn bị đón tiếp ngài cho đúng lễ."



Ông nội Nhi Nhi đang ngồi uống nước cười to rồi tự mình đứng dạy tiếp đón.







" Bí Thư Mạnh, thông tin thật nhanh nhạy."



Người đàn ông tên Mạnh cũng cười gượng rồi dơ hai tay ra nắm chặt lấy tay của ông nội Nhi Nhi miệng cười nói.



" Thủ trưởng đến tỉnh P chơi mà tôi lại không tiếp đón tử tế thì làm sao được vậy nên..."




Ông nội Nhi Nhi liền cắt lời.



" Chỉ là tôi có chút chuyện đi qua đây, chỗ người bạn cũ khai trương công ty nên tôi ghé qua một lát rồi đi, làm phiền bí thư Mạnh cùng mọi người rồi."



Nghe vậy cả đám người theo sau bí thư Mạnh liền liên tục đảo mắt lên từng khuôn mặt sau đó dừng lại trên mặt ông ngoại cùng cậu út, bọn họ liền ghi nhớ mặt của hai người này, là người trong quan trường sao họ lại không nghe ra ý tứ trong lời nói của thủ trưởng chứ, ngay cả khi thủ trưởng không nói gì nhưng sự có mặt ở đây cũng khiến cho rất nhiều người biết là có ý nghĩa gì...



Hắn nhìn qua lông mày cũng nhíu thật chặt lại, hắn không muốn liên quan quá nhiều tới ông nội Nhi Nhi nhưng sự việc đã như vậy hắn cũng chỉ biết thở dài mà để mọi việc thuận theo tự nhiên.



Kể cả bí thư Mạnh cũng phải liếc mắt để ý kĩ, ông nội Nhi Nhi cũng chỉ cười một tiếng sau đó quay qua chào hỏi cả nhà hắn rồi cùng đám người bí thư Mạnh rời đi.



Hắn cũng lặng lẽ biến mất rồi đi theo sau đám người một đoạn cảm giác một hồi nhưng không phát hiện điều gì, khẽ lắc đầu mà quay người đi về, từ một nơi gần đó một đôi mắt dõi theo từng hành động của hắn miệng lầm bầm chỉ đủ cho bản thân nghe.



" Một tên yêu quái, cảm giác thật nhạy bén."



Hắc Ảnh cũng khẽ lắc mình rồi biến mất, khi bóng dáng của Hắc Ảnh vừa biến mất hắn cũng quay đầu mà nhìn qua chỗ vừa rồi miệng lầm bầm.



" Tu vi thật cường đại."



Cũng chỉ biết thở dài rồi bước đi về phía ánh mặt trời đang đỏ rực cuối chân trời.