Đến ghi hắn được Cơ Như Uyên gọi dậy thì mới ngáp ngắn ngáp dài vươn người tỉnh dậy, nhìn về phía trước Trần Quốc Hưng ánh mắt mở lớn, những ngọn núi cao trọc trời ẩn dấu trong mây liên miên, những toà lầu các kiến trúc treo leo, chim hạc thỉnh thoảng lại bay lượn xunh quanh, nước chảy uốn lượn quanh những ngọn núi, phong cảnh hữu tình đẹp không kể siết.
" Tông môn nhất lưu quả nhiên khí khái."
Trần Quốc Hưng cảm thán không thôi, bên dưới chân một ngọn núi có một toà án nhân thành khổng lồ, Vương Kim Thành ở Côn Luân giới chỉ bằng một góc của toà thành này, diện tích đến cả trăm nghìn km, Trần Quốc Hưng cũng hết hồn luôn, quả nhiên tu chân giới nó lại khác bọt so với phàm nhân rất nhiều.
" Ẩn thân đi vào trong thành."
Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm nói, ba người liền ẩn đi khí tức hạ xuống một cánh rừng, trên cơ bản chỉ có Tiểu Yêu cùng Cơ Như Uyên ẩn dấu, còn Trần Quốc Hưng lúc này đã không khác phàm nhân là mấy, hắn cũng phải tặc lưỡi cảm thán luyện khí sư đã luyện chế ra Vô Diện, không chỉ thay đổi khuôn mặt cơ thể, mà khí tức cũng biến đổi tùy ý, không biết người luyện chế ra Vô Diện trên phương diện đã đạt cấp độ gì rồi.
Một ngày sau ba người cũng xuất hiện ở cổng thành, hắn nheo mắt nhìn ba chữ "Cửu Đầu Thành" cảm giác khí tức cường đại còn lưu lại trên tấm biển hắn khẽ rùng mình, Cơ Như Uyên cũng nhìn tấm biển nhẹ nhàng nói.
" Là bút tích của một Luyện Hư Kỳ."
Trần Quốc Hưng gật đầu cũng đi vào bên trong thành, vừa đi vừa nghó nghiêng, nơi này tu chân giả chiếm phần lớn, phàm nhân chỉ có số ít, nơi này là một trong những thế lực cường đại nhất Nam Châu Thổ, tu chân giả dĩ nhiên phải đông đúc còn phàm nhân ở nơi này đa số chỉ là phụ trách công việc lặt vặt, tiền tệ ở nơi này dĩ nhiên là linh thạch, hắn cũng mua không ít đồ ăn kì dị lặt vặt trên đường, bất quá hắn đánh giá đồ ăn ở đây không ngon, ăn chỉ cho đỡ nhạt mồm mà đầu thôi, có không ít các thiếu nữ xinh đẹp đi ngoài đường, Trần Quốc Hưng cũng chỉ liếc nhìn qua qua, đối với hắn gặp nhiều mỹ nữ rồi nhìn mãi cũng chán, nhìn người với với người cũng chẳng khác nhau là mấy.
" Tránh ra."
Một tiếng quát lớn vang lên, một đám người cưỡi yêu thú chạy rầm rầm trên hệ, đám người vội dạt sang hai bên tránh đường, chỉ còn lại ba người Trần Quốc Hưng, hắn giật cả mình khi nhìn thấy mấy con yêu thú mà đám người đang cưỡi, nó giống y hệt con lợn ở Địa Cầu chỉ khác là kích thước to hơn, tốc độ cũng rất nhanh, hắn dĩ nhiên là cũng phải nhảy sang một bên mà tránh rồi, lớ ngớ đứng ở giữa đường bị đâm cho lòi phèo thì khổ.
Hơn chục con yêu thú chạy qua cưỡi trên chúng đều là những nam thanh nữ tú, Trần Quốc Hưng liếc nhìn theo rồi chọc chọc Tiểu Yêu hỏi.
" Cái con Yêu Thú mà họ cưỡi là con gì vậy?"
Tiểu Yêu cười nói.
" Đại Ca, là Dã Thiên Yêu Trư."
Trần Quốc Hưng gật gù, thì vẫn là họ hàng nhà lợn rồi, tai động động nghe đám người xunh quanh bàn tán.
" Cửu Đầu Giáo tuyển đệ tử ở mau qua Lôi Đài đăng kí..."
Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, đến Cửu Đầu Giáo mục đích chỉ có một đó là ăn cướp, lần này lại tuyển đệ tử tông môn, hắn liền quyết định đi đăng kí một phen, Trần Quốc Hưng dẫn theo hai người Cơ Như Uyên, Tiểu Yêu đi theo đám người về một hướng, đi đến toà lầu các rộng liền chen lẫn đi vào bên trong, ở giữa có một Lôi Đài rộng, đã có không ít người quây lấy xunh quanh, ở trên ghế ở phía đài cao đã có ba thân ảnh người ngồi, là ba người trong đám người vừa cưỡi mấy con lợn chạy qua hồi nãy, những người kéo đến nơi này không ít chen lẫn xô đẩy lên tục, có cả nam cả nữ mà Trần Quốc Hưng bị xô đẩy ở ngay phía trước hắn cũng có một thiếu nữ, người phía sau đẩy hắn lao lên phía trước, thiếu nữ bị Trần Quốc Hưng ép lấy liền quay lại trợn mắt mắng.
" Hạ lưu."
Trần Quốc Hưng vẻ mặt anh tuấn khó coi liền giải thích.
" Ta bị người ta xô đẩy, không có ý mạo phạm."
Vừa nói xong lại bị đẩy, hắn lại ép sát người thiếu nữ, hắn vẻ mặt bất đắc dĩ, thiếu nữ kia khuôn mặt đỏ bừng nhưng không mắng Trần Quốc Hưng nữa, Cơ Như Uyên bộ dạng đã hoá thành một bà lão tự nhiên các thanh niên trai tráng cũng không có ép tới, còn Tiểu Yêu không biết đã bị dẫm đạp ở đâu rồi bất quá Trần Quốc Hưng cũng không lo, một bán Yêu Hoàng mà vì chen lẫn xô đẩy bị dẫm chết thì thế giới này Hoá Thần lại không được xem như đỉnh cấp cường giả rồi.
" Im lặng."
Một nam tử khuôn mặt lạnh nhạt một trong ba người không cảm xúc nói, tất cả như bị uy áp đè nén liền tự động im lặng không nói năng xô đẩy thêm, nam tử hài lòng gật đầu tiếp tục nói.
" Cửu Đầu Giáo chúng ta tiếp tục thu đệ tử, đây là vòng sơ tuyển, ta nói quy tắc đơn giản, mười người trụ lại cuối cùng sẽ được đưa về tông môn, không cần biết các ngươi dùng thủ đoạn gì chỉ cần trụ lại qua hai canh giờ đứng vững trên Lôi Đài, à mà Cửu Đầu Thành không cho phép giết chóc nên các ngươi cũng đừng làm quá, người rơi khỏi Lôi Đài là mất tư cách, nửa canh giờ sau bắt đầu."
Trần Quốc Hưng nghe xong chỉ biết xoa xoa cằm, Cửu Đầu Giáo tuyển đệ tử dùng phương pháp đúng là khác người, mười người trụ lại thì được nhận hắn đang tính toán lát nữa nên đánh hay nằm im giả chết đến cuối cùng đây, khẽ liếc mắt nhìn đám người, ở nơi này cũng chỉ hơn hai nghìn người, hầu hết đều là tu sĩ có tu vi Trúc Cơ Kỳ trở xuống, còn về phần Kim Đan thì không có đạt đến Kim Đan Kỳ thì tán tu gia nhập vào một tông môn quèn thì cũng giữ chức trưởng lão tội gì phải vào Cửu Đầu Giáo làm một tên đệ tử quèn làm gì.
Nửa canh giờ trôi qua không khí bắt đầu nóng rực lên, hơn hai nghìn người đã đặt chân lên Lôi Đài, tất cả đều chen chúc cố rúc vào giữa để có lợi thế.
" Bắt Đầu."
Tiếng hô vừa dứt đã có những kẻ không may bị xô rơi khỏi Lôi Đài, Trần Quốc Hưng lúc này cũng ở mép Lôi Đài, mông đít hắn vừa bị một tên đạp cho một cái bất quá hắn làm sao mà ngã nổi, Trần Quốc Hưng trợn mắt nhìn người vừa đạp hắn là một tên gầy gò liền lao tơi, hai tay túm lấy chân tên kia quăng một cái ném tên đó xuống Lôi Đài.
" Dám đá bố mày à, láo."
Trần Quốc Hưng cười nhạt nói, vừa nói dứt lời hắn bị mấy chục bàn chân đá tới liền tránh né liên tục.
" Phụ thân ta là Bá Nguyên Chương, ai dám đụng đến ta thì phải chịu hậu quả."
Một tên công tử khuôn mặt gầy gò hiện lên vẻ mặt hống hách nói, vừa dứt lời thì ăn mấy cái đạp sì cả máu mồm ra rồi bị quăng xuống Lôi Đài.
" Phụ thân của ngươi có là lão tổ tông môn tả cũng đá chết ngươi..."
Những tiếng chửi vang lên, những âm thanh đấm đá chửi bới hỗn loạn ở trên Lôi Đài.
" Hừ, đúng là những kẻ ngốc."
Một nữ tử khuôn mặt xinh đẹp với dạng cao ngạo ngồi trên đài lên tiếng, nam tử khuôn mặt lạnh nhạt lúc này đã thấy đổi trở thành một khuôn mặt tươi cười.
" Sư muội, ngươi không thể nói như vậy được, biết đâu trong những kẻ này sau này lại trở thành tiền bối của chúng ta."
" Hừ, sư huynh ngươi từ bạo giờ lại khiêm tốn như vậy?"
Nữ tử cao ngạo cười lạnh nói, nam tử cũng chỉ cười nhàn nhạt không tiếp tục lên tiếng.
" Im lặng nhìn đi."
Nam nhân ngồi giữa khẽ mở miệng nói làm hai người không dám nói gì thêm. Ở dưới Lôi Đài không ít người đã bị ném xuống, có không ít kẻ bị dẫm đạp nằm là liệt ở Lôi Đài sau đó cũng bị đá văng xuống không thương tiếc, Trần Quốc Hưng lúc này đăng hăng hái tiễn những kẻ xấu số xuống Lôi Đài, nam thì một đạp đá văng, nữ tử thì một vả cũng văng đi, hắn cũng không có thương hoa tiếc ngọc gì cả, trận chiến này nữ tử là thiệt thòi, sức lực không lớn nên trên đài nữ tử chẳng còn mấy người.