Anh nằm một hồi cũng chìm vào giấc ngủ, nhưng bổng nữa đêm anh cảm nhận được có cái gì đó đang nắm lấy tay mình, anh nhẹ nhàng mở mắt ra hình ảnh cậu trai nhỏ hiện lên trong mắt anh.
Hạo Tường: cậu sao thế giờ này không đi ngủ đi.
Tuấn Lâm: tôi mơ thấy ác mộng nên giờ sợ ma hay là anh vào ngủ với tôi đi.
Hạo Tường: cậu không sợ tôi sao.
Tuấn Lâm: nhưng giờ tôi sợ ma hơn.. lẹ lẹ đi tôi buồn ngủ lắm rồi.
Hạo Tường: được chiều ý cậu.
Cậu đở anh ngồi lên xe lăn đẩy anh vào phòng giúp anh lên giường nằm xuống, cậu cũng nằm xuống kế bên anh kéo chăn chùm lại đi ngủ tiếp.
Một lúc sau anh nghe được tiếng thở điều điều của cậu liền biết cậu đã ngủ say, nhích người tới một chút kéo cậu ôm vào lòng hôn lên mái tóc mềm mại kia.
Hạo Tường: Hạ Tuấn Lâm, có lẽ tôi yêu em mất rồi.
Anh đưa mắt xuống nhìn gương mặt đang úp vào lòng ngực mình mà thở dài.
Hạo Tường: em nói xem tôi làm sao để theo đuổi em đây.. làm.sao để em.nhận ra tình cảm của tôi đây... tôi không giống Văn ca có thể lo từng chút một như thế.. nhưng em yên tâm tôi sẽ khiến cho em yêu tôi.
Anh nói bao nhiêu không biết người kia có nghe được gì không mà cứ rút trong lòng anh cười khúc khích.
Anh ôm cậu chặc hơn và chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Trời bây giờ đã là 6'45p rồi ba người kia chưa thấy Hạo Tường ra ăn sáng lấy làm lạ, vì bình thường 6'20p là anh đã ra ăn sáng rồi sao hôm nay trễ vậy, cả ba lo là do vết thương hành anh rồi lại sốt giống hôm bữa nữa thì mệt à.
Hôm mới về là Hạp Tường vì vết thương ở chân hành sốt cả buổi tối hôm đó luôn, các anh sợ Hạo Tường lại sốt nên cả ba quyết định lấy chìa khóa dự phòng mở cửa vào xem tình hình.
Ba anh mở cửa bước vào đập vào mắt là hình ảnh hai người con trai đang ôm nhau ngủ ngon lành, ngủ đến quên trời trăng, ba anh nhíu mày nhìn thử người con trai đang rút mặt vào lòng Hạo Tường là ai.
Nhìn một hồi thì cả ba kéo nhau ra phòng khách và không quên đóng cửa lại cho đôi chinh non kia ngủ.
Chân Nguyên: người trong lòng Hạo Tường là ai nhể.. nhìn vóc dáng cưa thấy quen quen.
Diệu Văn: Hạ Tuấn Lâm.
Chân Nguyên: hả cái..gì.
Diệu Văn nói ra làm Chân Nguyên cứng người luôn, sao có thể là Tuấn Lâm được, hai đứa nó đó giờ như chó với mèo mà, nhìn mặt Chân Nguyên là biết anh chưa hiểu ra vấn đề Gia Kỳ liền lên tiếng.
Gia Kỳ: mầy quên hôm qua Tường ca bảo là Tuấn Lâm là người chăm sóc nó sao.
Diệu Văn: với lại mầy nghĩ nhà của Lưu Diệu Văn tao đâu phải ai muốn vô là vô muốn ra là ra đâu.
Chân Nguyên cuối cùng cũng đã hiểu chuyện rồi, ba anh liền đi ăn sáng để đến trường, chừa lại hai phần cho cặp đôi kia và cũng không làm phiền cặp đôi ngủ say này.
Sau khi ba người kia đi rồi tầm khoảng một tiếng sau Tuấn Lâm mới thức dậy, cậu vương vai thì đụng trúng người bên cạnh mình, cái con người này bảo cậu là ngủ như chết chứ giờ không phải cũng ngủ như chết giống cậu sao.
Bị cậu đụng mạnh như vậy mà có thức đầu, đã vậy mà còn dám lên mặt dạy đời Hạ lão sư này nữa chứ.
Cậu bước khỏi dường vào nhà tắm vscn sau đó liền chạy tọt ra nhà bếp, định kím gì ăn đỡ đói trước thì thấy trên bàn có sẳn đồ ăn sáng kèm tờ giấy note màu tím.
Cậu nhìn những món ăn trên bàn mà kìm lòng không được, quá là thịnh soạn luôn nha, bình thường ở nhà Á Hiên chỉ làm salad và và bánh mì, nhưng trên bàn ở đây có màn thầu canh yến bò bitet.quá đặc sắc, cậu cầm tờ note nhỏ lên đọc.
** Gửi Hạ Tuấn Lâm thức ăn trên bàn là phần cậu và Tường ca, phiền cậu chăm sóc nó dùm, tôi sẽ xin thầy cho cậu nghĩ hôm nay... Mã Gia Kỳ.***
Hạo Tường: làm gì đó.
Tuấn Lâm: thức rồi à.. mau lại đây ăn nè.. đồ ăn ngon lắm.
Hạo Tường: ừa.
Tuấn Lâm: công nhận tay nghề của tên họ Mã này giỏi thật, nấu ngon quá xá.
Hạo Tường: tôi nấu cũng không thua Mã ca đâu nha.
Anh đang vui vẻ ăn cùng cậu, nghe cậu khen Gia Kỳ tấm tất làm anh khá bực bội, nên anh phản bác còn cậu chỉ cúi đầu ăn ậm ừa cho qua vậy thôi.
_______/trường học.
Hôm nay các cậu vẫn đi học như thường bữa nhưng hôm nay Tuấn Lâm không đi cùng, còn hai người kia đang buồn rầu chuyện nhà nên bầu không khí hôm nay đối với Á Hiên vô cùng nặng nè.
Sau khi vào lớp học thì Trình Hâm Tứ Húc là về với trạng thái úp mặt xuống bàn mặt kệ sự đời.
Chân Nguyên nhìn Tứ Húc như vậy lòng đau lắm nhưng lại không thể làm gì, đột nhiên anh lại cười nhẹ cái.
Còn Gia Kỳ và Trình Hâm vẫn im lặng trong suy nghĩ riêng mỗi người Gia Kỳ thì nghĩ cần cho Trình Hâm thư giản không nên làm phiền, còn Trình Hâm bây giờ thì đang đau đầu vì phải bắt đi coi mắt mà không đi không được.
Văn Hiên thì như mọi bữa vẫn là chương trình sủng Hiên là chuyện của Văn vậy thôi.
Chuông reo cả lớp vào học.