Kẻ Thù Cũng Có Thể Yêu [Kỳ Hâm - Văn Hiên - Tường Lâm]

Chương 11: Rạp phim




Bên đây ở trong lùm cây Gia Kỳ và Trình Hâm vẫn còn cãi nhau thì Tứ Húc lên tiếng.

Tứ Húc: dừng lại hết coi, Diệu Văn dẫn tiểu Tống đi rồi kìa.

Trình Hâm và Gia Kỳ cũng dừng lại không cãi nữa, quay lại cùng nhau theo rình tiếp.

Đi theo một hồi thì hai người kia vào rạp chiếu phim, mua vé bổng ngô nước uống xong đi vào, cả đám nhanh chống bu lại quầy nói với nhân viên lấy 7 vé y như hai người vừa rồi, cũng mua bổng ngô và nước luôn, sau khi lấy vea xong đi vào thì thấy hai người kia ngồi hàng ghế số hai, cả đám liền lên hàng ghế số 5 ngồi cách xa ba hàng ra.

Tuấn Lâm: ê mà hỏi nãy có xem thử phim này thể loại gì hông.

Trình Hâm: tao gấp quá không xem.

Tứ Húc: phim kinh dị chắc tao chết quá.

Tân Hạo: không đâu vì Hiên ca sợ ma mà.

Gia Kỳ: tôi nghĩ Văn ca sẽ không chọn phim ma đâu.

Hạo Tường: tôi nghĩ là hoa học viễn tưởng.

Chân Nguyên: tôi nghĩ là thám hiểm.

Các cậu ngồi đoán chân trời góc bể luôn mà chả đúng, ngồi xem một lúc cũng chả thấy gì rất bình thường, Tuấn Lâm nhìn thấy gì liền kiêu cả đám chỉ.

Tuấn Lâm: ể nhìn kìa... cái.. cái tên Lưu Diệu Văn.

Cả đám nghe kiêu liền nhìn theo thì thấy Diệu Văn đang hôn lên tay Á Hiên.

Gia Kỳ: công nhận Văn ca hay thật.

Cùng lúc đó Trình Hâm nhà chúng ta đang rất giận định nhào lên xé xác Diệu Văn ra luôn ấy, nhưng nghĩ lại thôi.

Sau khi nhìn xong lại tiếp tục coi, một lúc sau thì cả đám mới biết đây là phim tình cảm, các cậu lâu lâu lại đỏ mặt vì cảnh hôn nhau ướt át của cặp đôi chính, còn bọn anh thầm khen ngợi Diệu Văn.

Đến lúc chuẩn bị về bọn cậu nhắn tin cho Á Hiên bảo cậu ghé mua lẩu về cho bọn cậu, để kéo dài thời gian chp bọn cậu và bọn anh về nhà trước.

Á Hiên nhận được tin nhắn liền bảo Diệu Văn chở mình đi mua lẩu cho đám háo ăn ở nhà.

Mua xong về nhà Á Hiên định vô nhà thì Diệu Văn nắm tay cậu lại hôn lên trán cậu một cái.

Diệu Văn: ngủ ngon nha cá nhỏ.

Á Hiên: ừm... sói cũng vây nha.

Cậu chào tạm biệt Diệu Văn xông vô nhà thì thấy cả đám ngồi trên sôfa và dụng cụ ăn lẩu đã đầy đủ.

Á Hiên: tụi mầy chuẩn bị sẳn vậy lun hả.

Tứ Húc: chờ mầy về là có ăn liền.

Á Hiên: ghê há.. nè đồ nè.

Trình Hâm: ngồi xuống ăn nè tiểu Tống.

Á Hiên: ừm.

Các cậu cùng nhau ăn hết nầu lẩu rồi xong lên phòng mạnh ai nấy ngủ.

Bên nhà các anh thì sau khi về liền thay đồ ngồi sôfa chờ Diệu Văn về, vừa thấy Diệu Văn đi vào thì hỏi.

Chân Nguyên: hey đi chơi vui không hả Văn ca.

Diệu Văn nhẹ nhàng uống nước xong trả lời.

Diệu Văn: vui hay khônv chả lẽ tụi bây không biết à.

Hạo Tường: ý gì hả Văn ca

Diệu Văn: tụi mầy đừng tưởng tao không biết là tụi mầy theo dõi tao, mà chỉ là không muốn nói ra.

Gia Kỳ: không hổ là Văn ca nha... vậy là mầy cố tình cho bọn tao thấy mấy cái nụ hôn kia à.

Diệu Văn: Ừa.

Chân Nguyên: mẹ nó... thằng này ác thế.

Sau đó các anh cũng đi ngủ, tất cả đã ngủ nhưng không hề hay biết rất rối sấp đến rồi.

Sáng hôm sau, bữa nay Á Hiên nhà ta rất khỏe luôn, không cần hét nữa ba cậu đã tự thức rồi, sau khi ăn sáng xong đi học vừa đến cổng trường thì Tân Hạo đã một học muội tỏ tình.

Trong lúc Tân Hạo định từ chối nhưng chưa gì đã có người cầm lá thư tỏ tình ấy xé đi, mặt còn rất giận nữa, vị học muội kia nhìn thấy thư mình bị xé liền lên tiếng.

Học Muội: này vị sư huynh này làm gì lại xé thư tôi đưa cho Tân Hạo sư huynh vậy.

Chí Hâm: đơn giản là vì cậu ấy là vợ tôi.

Cả sân trường điêu đứng vì câu nói đó, bọn cậu cũng chưa kịp phân hóa câu đó.

Học Muội: anh ấy là vợ anh không thể nào... với lại anh biết tôi là ai không hả...

Chí Hâm: tôi không biết, còn cô muốn gì cứ đến Thành Đô kím Chu Thị là được... tôi đi trước.

Chí Hâm quay người nắm tay Tân Hạo lôi đi trong sự ngu ngơ của Tân Hạo và bọn cậu.

Khi lấy lại được hồn thì Tân Hạo đã ngồi trên xe của Chí Hâm rồi.

Tân Hạo: nè.. sau tôi lại trên xe cậu đã vậy cậu còn muốn chở tôi đi đâu vậy.

Chí Hâm: đương nhiên là chở vợ về nhà rồi.

Tân Hạo: vợ.. ai vợ cậu chứ nhận bừa.

Chí Hâm: bame hứa gã em cho tôi không vợ tôi vậy vợ ai.

Tân Hạo: tôi chưa đồng ý mà... thả tôi xuống coi.

Chí Hâm chạy xe về nhà cậu mới mua ở đây, đậu xe xong liền vác Tân Hạo vào nhà, Tân Hạo bị vác đi mà vẫn chẳng chịu im lặng, trên vai Chí Hâm vùng vẫy la hét đánh cắn đủ kiểu.

Chí Hâm: em tốt nhất nên im lặng ngoan ngoãn cho tôi nếu không đừng trách.

Tân Hạo nghe vậy liền ngoan ngoãn làm theo, vì sợ Chí Hâm sẽ làm gì mình, còn Chí Hâm thấy cậu im lặng liền cười nhẹ vác cậu lên phòng mở cửa rồi để cậu xuống giường.

Tân Hạo: nè.. cậu cho tôi về được không.

Chí Hâm: về làm gì hả... nhận lời tiểu thư kia à

Tân Hạo: không phải.... cậu thả tôi ra đi ca tôi sẽ lo.

Chí Hâm: ở đây đi chiều tôi đưa em về.

Tân Hạo: ừm.

Tân Hạo nghe theo Chí Hâm ăn uống rồi ngủ trong phòng chờ tối anh đưa cậu về nhà Trình ca.