Kẻ Thù Cũ Là Sếp Tôi

Chương 3




11. Não tôi đình trệ hoạt động rồi.

- Nhớ lại chưa, bạn gái?

- Em, em, em là em say nói bậy?

- Nói bậy? Hửm?

- Không không, dù sao anh cũng không thích em, dù cho em có thích anh thì sao chứ?

Thôi vậy, tỏ tình thất bại nhiều khi còn thất nghiệp thì đi tìm việc khác thôi, không có gì phải xoắn.

- Vãn Ninh, anh nói không thích em bao giờ?

- Rõ ràng..

Rõ ràng anh chưa bao giờ nói không thích tôi, là tôi luôn tự ti về bản thân mình.

- Vậy anh thích em sao?

- Ừm, anh thích em.

- Không đúng, thích em mà hồi trước lơ em trong lớp, sau này còn bỏ đi du học không nói lời nào, lại còn chèn ép em trong công ty, chỗ nào thích em chứ.

Tôi nói hết mấy lời trong lòng mấy năm nay.

- Em mới là tên đầu gỗ. Thích em nên mới lo em học đến độ điên luôn, nhường em vị trí thứ nhất, vậy mà em vẫn học miệt mài, vẫn coi anh như kẻ thù. Thích em mới lơ em xem em có ghen không, nào ngờ em đi thân thiết với đám con trai trong lớp, không quan tâm anh. Tưởng em ghét anh nên anh phải lặng lẽ đi du học. Thích em nên mới muốn nhìn em mỗi ngày mà để bàn thư ký trong văn phòng, Thích em, nên mới nổi giận khi em nói em có bạn trai.

Giang Đông nói một tràng, tôi phải ngồi năm phút để tiêu hóa lượng thông tin này. Hóa ra trước giờ hai chúng tôi như hai đứa ngốc, yêu thầm nhau à. Không đúng:

- Anh nói em giành hạng nhất là do anh nhường? – Tôi híp mắt, nhíu mày nhìn anh.

- Không phải, là do em học giỏi, được chưa?

- Vậy còn được.

- Vậy giờ mối quan hệ của mình là gì?

- Em nói xem. – Anh vừa nói vừa hôn nhẹ lên môi tôi.

- Hừ. – Tôi bĩu môi, liếc anh.

- Là người yêu. – Giang Đông cười nói, lại cúi xuống hôn tôi.

12. Từ hôm đó chúng tôi chính thức là người yêu, nhưng mà tôi bảo anh không được công khai, anh có chút ai oán, nhưng lại phải nhẫn nhịn.

Giang Đông cũng không còn sai vặt tôi nữa mà ngược lại tôi là người sai anh, tôi quyết định hành hạ lại anh cho bỏ tức, thế là thư ký như tôi lại ngồi ăn vặt và xem phim trên ghế giám đốc, anh phải làm hết việc, nhưng mà tôi thấy anh thỏa mãn lắm, lâu lâu lại chạy lại ôm ôm hôn hôn. Vì chuyện không công khai được đổi lại thành ở chung nhà, tôi dọn qua nhà anh, để tiện cho anh ôm ôm hôn hôn buổi tối.

13. Hôm nay tôi đến công ty như mọi ngày, nhưng mọi người trong công ty nhìn tôi với ánh mắt khác thường.

- Ninh Ninh, tôi cứ tưởng cô là người yêu của Sếp chứ, hóa ra là Sếp có người yêu rồi à! Cô có hóng được gì không?

- Giang Đông, à không? Sếp có người yêu khi nào?

- Khi nãy tôi thấy có cô gái xinh đẹp lắm, hình như là tiểu thư của Cố thị, còn là vị hôn thê của Sếp nữa.

- Sếp có vị hôn thê?

- Cô không biết à, à quên cô mới vào công ty thôi mà, nghe nói Giang thị và Cố thị có hôn ước từ nhỏ, hình như sắp tổ chức lễ đính hôn nên hôm nay Cố Linh đến để bàn bạc.

- Được rồi, mọi người làm việc đi tôi vào phòng đây.

- Này, hóng được chuyện gì thì cho chúng tôi biết với.

Tôi không nói lời nào, quay lưng đi vào trong văn phòng, phòng làm việc của Sếp quả thực có thêm một người con gái xinh đẹp khác.

Giang Đông thấy tôi vào thì có hơi chột dạ. Tôi phải lên tiếng trước:

- Chào Sếp.

Tôi nói rồi quay sang cô gái kia gật đầu, coi như chào hỏi, tôi vốn dĩ cũng không chắc người này là Cố Linh.

- Đây chắc là Thư ký Lâm của anh đúng không?

- Chào cô, tôi là Cố Linh, là bạn của Giang Đông.

Đúng thật rồi, giờ này tôi lại sợ mình bị đánh ghen chứ, quả thật Cố Linh là người xinh đẹp người lại tỏ ra khí chất khác người, đứng với Giang Đông thoạt nhìn rất hợp nhau. Tôi nghĩ đến đây mà tim không ngừng nhói lên, rõ ràng tôi không có gì để có thể giữ được Giang Đông.

- Chào Cố tiểu thư. Hai người có thể tùy tiện, tôi xin phép ra ngoài trước. - Tôi đi một mạch ra ngoài, bỏ ngoài tai tiếng gọi của Giang Đông.

Cả ngày hôm nay tôi không tập trung làm việc được, chỉ nghĩ đến việc làm sao chia tay với anh lại phải dọn về nhà cũ. Anh ấy cả ngày cũng không giải thích với tôi một tiếng, càng không chủ động nói chia tay với tôi.

14. Về tới nhà, tôi chuẩn bị lên phòng dọn hành lý rồi nói chia tay với anh, thì Giang Đông xuất hiện.

- Em đang làm gì vậy?

- Em dọn đi, chúng ta chia tay đi.

- Em nói cái gì vậy Ninh Ninh?

- Chả phải anh có vị hôn thê rồi sao, còn trêu ghẹo em làm gì?

Tôi vừa nói nước mắt không ngừng rơi ra, uất ức cả ngày cũng có thể nói ra hết.

- Anh cười cái gì?

Nhìn tôi khóc vui lắm sao, Giang Đông đứng đó cười như được mùa. Sau đó nhanh chân đến ôm tôi vào lòng, tôi vùng ra không thoát được nên để anh ôm đến ngồi trên đùi anh, anh thì ngồi trên sô pha. Nước mắt tôi tèm lem trên mặt, chắc nhìn tôi buồn cười lắm, tôi vừa đánh vừa chửi anh là tra nam.

- Em đánh đủ chưa? Ninh Ninh, cuối cùng em cũng ghen.

- Em ghen khi nào chứ. Không đúng, anh đừng có nói sang chuyện khác.

- Cố Linh nói đúng rồi, chắc chắn là em đang ghen mà.

Nghe tên Cố Linh, người tôi như bốc hỏa, vội vàng nhảy khỏi người Giang Đông, nhưng bị anh ôm lại.

- Em ngồi im đi.

- Anh còn dám nói, anh biến em thành người thứ ba phá hoại gia đình người khác?

- Em nghe anh nói, anh với Cố Linh không phải như em nghĩ đâu. – Tôi nghe câu này quen quen, chính là mấy câu tra nam hay nói, tôi trừng mắt nhìn anh.

- Anh và Cố Linh là bạn từ nhỏ, cô ấy đến công ty hôm nay là để bàn chuyện hủy hôn ước với anh, anh nói anh có người mình thích, cô ấy cũng có người mình thích.

- Vậy sao sáng giờ anh không giải thích với em?

Giang Đông lúng túng trả lời tôi:

- Anh có nói là trước kia anh chưa thấy em ghen, không biết em có thích anh hay không, Cố Linh nói với anh, kêu anh nhịn đến khi em ghen, nhìn biểu hiện lúc tại văn phòng của em, cô ấy nói chắc chắn em ghen rồi, nên anh cũng đợi, đợi em đến hỏi anh.

- Mà anh đợi được em chuẩn bị rời khỏi anh luôn. – Anh tỏ ra tủi thân nói.

- Em..

- Anh xin lỗi, anh không tin tưởng em là anh sai rồi. Nhưng mà em đừng có nói lời chia tay được không? Khó lắm anh mới lừa được em. - Anh khó chịu.

- Giang Đông, em là người phải xin lỗi, là em khiến anh cảm thấy em chưa thích anh, em không thích anh. Em yêu anh.

Giang Đông sững sờ, sau đó lại cười vui vẻ, cuối cùng là hôn tôi đến nghẹt thở