Thẩm Đại kinh ngạc, hổn hển mà chất vấn: "Tại sao cậu lại là người như vậy?"
Nếu sớm biết được bộ mặt thật của Cù Mạt Dư, anh có yêu hắn nhiều như vậy nữa không?
Nước mắt ngập hai bên đồng tử, khiến mọi thứ rõ ràng như trong gương, có thể nhìn rõ tất cả những tồi tệ, xấu xa trước mắt. Trước ánh nhìn chòng chọc như vậy, Cù Mạt Dư dấy lên từng cơn xấu hổ buồn bực, hắn từng vô số lần nhìn thấy sự sùng bái ái mộ, ỷ lại động tình trong đôi mắt ấy, nhưng sao lần này, Thẩm Đại lại nhìn hắn với đôi mắt thất vọng như vậy?
Càng cảm nhận được áp lực, cơ chế phòng vệ của Cù Mạt Dư lại càng trỗi dậy mạnh mẽ, bản năng của hắn là công kích, sau đó phản kích thứ làm hắn khó chịu. Hắn nắm cằm Thẩm Đại, lạnh lùng nói: "Những gì nên nói tôi đều đã nói rõ ràng, giờ tôi hỏi anh, có đồng ý hay không?"
Thẩm Đại rưng rưng nhìn hắn: "Tôi muốn giữ lại con của tôi." Anh nhấn mạnh vào "của tôi", Cù Mạt Dư cắt từng nhát đao sắc lẹm vào lòng anh, khoảng cách giữa hai người họ lại càng lớn, Cù Mạt Dư không muốn giữ lại đứa trẻ này, vậy không xứng đáng làm ba của đứa trẻ, nên đứa trẻ này chỉ là con của anh.
Cù Mạt Dư vẻ mặt nghiêm khắc nói: "Rốt cuộc anh muốn thế nào, anh có thể đề ra nhiều yêu cầu, nhưng nên nhớ, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn."
Thẩm Đại cắn môi, yếu ớt lại kiên định: "Tôi muốn giữ lại con của tôi."
Cù Mạt Dư nheo mắt lại, mặt hiện lên một tia hung ác: "Thẩm Đại, anh không cần khiêu khích giới hạn của tôi."
Thẩm Đại tự ép bản thân nhìn thẳng vào hắn.
Trong nháy mắt, hai chân Thẩm Đại nhũn ra, cơ thể khụy xuống đất, giống như có một ngọn núi vô hình đè lên, từng cơn lạnh toát không thể khống chế len lỏi vào tứ chi, xâm nhập vào cơ thể. Thẩm Đại chỉ cảm thấy thân thể tê rần như kiến bò, cảm giác ấy không hẳn là đau, nhưng lại khó chịu, ghê tởm tới cực điểm. Mặt anh trắng bệch, thở hổn hển, khuôn mặt vặn vẹo khổ sở, giống như tra tấn, làm anh muốn phát điên lên!
Cù Mạt Dư vậy mà lại sử dụng pheromone áp chế với anh!
Trong đời anh có hai lần bị áp chế bởi pheromone, hai lần đó đều đến từ chính người mà anh thích, lần đầu tiên Cù Mạt Dư bị khống chế tiến vào kì dịch cảm, không thể tự khống chế, không phải là cố ý, nhưng lúc này, Cù Mạt Dư sử dụng pheromone áp chế với anh khi đang hoàn toàn tỉnh táo.
Quyền uy của Alpha với Omega mình đánh dấu chắc chắn không còn nghi ngờ gì nữa, Omega từ sinh lý đến tâm lý đều không thể chống lại Alpha, dù sao thì một Alpha, dù là thể trạng hay cấp bậc xã hội nào, đều chiếm ưu thế tuyệt đối trước mặt Omega mình đánh dấu, dù chỉ một lượng pheromone nhỏ không đáng kể với mọi người, nhưng lại cực kì hữu hiệu với Omega, huống chi Cù Mạt Dư là một Alpha đỉnh cấp, hắn muốn cảnh cáo Thẩm Đại thì cũng không cần bỏ nhiều sức lực.
Sử dụng pheromone áp chế với Omega của mình sẽ được xếp vào hành động ti tiện, nếu gây trọng thương sẽ bị khép vào phạm tội, nhưng ít có Alpha nào lại bỏ qua cách dạy dỗ này, bởi vì ít phải dùng sức mà rất hiệu quả.
Thẩm Đại chậm rãi cuộn tròn thân thể, nước mắt giàn giụa, trên mặt tràn ngập sợ hãi cùng tuyệt vọng, ánh nhìn từ trên cao xuống, lạnh băng nhìn Omega của hắn, Alpha của anh, sử dụng pheromone áp chế khi anh đang mang thai, chỉ vì muốn phá bỏ con của hai người! So với áp lực tinh thần, Thẩm Đại thực sự hiểu được thế nào là đau như đứt từng khúc ruột, anh chịu không nổi, anh không thể chịu nổi, một tay anh ôm bụng, một tay nắm ống quần Cù Mạt Dư, khóc thút thít cầu xin nói: "Cầu xin cậu...... Mạt Dư......"
Bộ dáng yếu ớt kia như búa tạ giáng vào lòng Cù Mạt Dư, dù chỉ vài giây ngắn ngủi cũng đủ để dày vò, hắn thu hồi pheromone, nhìn Thẩm Đại xụi lơ trên mặt đất, đôi mắt đỏ ngầu. Hắn tự đấu tranh với bản thân, rồi cuối cùng nhịn không được ngồi xổm xuống, bế Thẩm Đại lên.
Cù Mạt Dư giống như đã làm vậy rất nhiều lần, để Thẩm Đại ngồi trên đùi mình, từ khi hắn tỉnh lại trong kì dịch cảm, hai người chưa có hành động thân mật nào, hương hoa quỳnh thanh đạm len vào hơi thở, hắn mới nhận ra khát vọng của mình với người này nhiều đến thế, nhiều đến mức làm hắn cảm thấy sợ hãi.
Hai người đã đánh dấu, trên người sẽ dính pheromone của nhau, ôm như vậy sẽ khiến họ cảm thấy càng rõ ràng hơn cảm giác như cùng đối phương hòa vào làm một, nhưng mà, dù xoá bỏ đánh dấu có thể thay đổi về tâm sinh lý, thứ khó hiểu nhất vẫn là chân tâm của mỗi người.
Cù Mạt Dư dịu dàng đưa tay lau mắt Thẩm Đại, nhẹ giọng nói: "Tôi nói, không cần khiêu khích giới hạn của tôi, đây chỉ là một chút trừng phạt, tôi thích Omega nghe lời, anh biết mà, đúng chứ."
Thân thể mềm mại của Thẩm Đại dường như không thể nhúc nhích, anh dựa vào lồng ngực Cù Mạt Dư, run nhẹ, anh chưa bao giờ nghĩ chiếc ôm dày dặn, ấm áp này sẽ là bến đỗ vững chãi cho anh, bởi ở bên cạnh người như Cù Mạt Dư giống như bên cạnh thú dữ, sẽ có lúc bị xé tan thành nhiều mảnh nhỏ.
"Từ khi sinh ra đến bây giờ, đã rất nhiều lần tôi phải đứng giữa hai sự lựa chọn, tôi không mong rằng anh sẽ hiểu được." Cù Mạt Dư cúi đầu, khẽ hôn tóc Thẩm Đại, "Bản năng của Omega là hành động theo cảm tính, anh thông minh như vậy, nhưng vẫn không tránh nổi việc phạm phải những việc ngu ngốc. Nhưng tôi không trách anh, mặc kệ trước đây anh đã làm gì, chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ cho anh điều kiện sống tốt nhất, sẽ nâng đỡ sự nghiệp cho anh, sau này, nếu anh muốn có con, tôi sẽ cho anh, nhưng nhất định không phải là hiện tại."
Thẩm Đại cứng đờ ngẩng đầu lên.
"Anh không cần đi Cam Túc, ở lại với tôi, tôi sẽ sắp xếp cho anh một chỗ ở gần công ty, cũng sẽ thường xuyên đi gặp anh."
Thẩm Đại lẳng lặng nhìn Cù Mạt Dư, trái tim vỡ nát, lẩm bẩm nói: "Ý của cậu là, muốn tôi làm tình nhân sao." Muốn anh nhìn Cù Mạt Dư cùng người khác kết hôn sinh con, mà anh làm một người thứ ba không thể bước ra ánh sáng?
Cù Mạt Dư thần sắc thản nhiên: "A Đại, anh xuất thân và cấp bậc đều kém, nếu rũ bỏ một số ảo tưởng không thực tế, thì cuộc sống anh sẽ tốt hơn rất nhiều. Tôi sẽ đối xử với anh tốt hơn cả trước đây, sau này anh sẽ có con của chúng ta, không quan trọng giới tính hay gen, cấp bậc, tôi sẽ cho hai người điều kiện sống tốt nhất, Cù Mạt Dư tôi cả đời này chưa từng hứa hẹn với bất cứ Omega nào, anh có thể tin tưởng tôi."
Trong tầm mắt của Thẩm Đại, khuôn mặt Cù Mạt Dư ngày càng mơ hồ, anh biết Cù Mạt Dư thực sự nói ra những lời đó, nhưng anh không thể tin được mình sẽ nghe thấy những lời như vậy, từ miệng Alpha của anh, người anh thực lòng yêu, muốn anh trở thành nhân tình giống như một loại ban ân.
Thẩm Đại chậm rãi, dùng hết sức lực đẩy Cù Mạt Dư ra, lảo đảo đứng lên, vành mắt anh đỏ hoe, cạn khô không thể chảy ra một giọt nước mắt, hắn bình tĩnh hỏi: "Nếu cậu tình nguyện cho tôi một đứa con, tại sao không phải là đứa trẻ này, bởi vì cậu muốn cùng người khác kết hôn sao?"
"Đúng vậy, tuy rằng tôi cũng sẽ không đánh dấu cậu ta, nhưng ít nhất khi hợp tác cần phải có thành ý."
Cù Mạt Dư miệng lưỡi thản nhiên như đang nói chuyện đời, chứ không phải hôn nhân của mình, giống như trong mắt Alpha đỉnh cấp này, vạn vật đều là phù du, vật gì cũng có định giá rõ ràng.
"Cậu ta...... Cậu ta là Omega đỉnh cấp, gia thế hiển hách, có thể giúp cậu sao?."
"Đúng vậy."
"Là Vưu Bách Duyệt sao?"
"Đương nhiên không phải."
Thẩm Đại há miệng thở dốc, khó khăn mà hỏi ra một câu đứt ruột đứt gan: "Cậu thích cậu ta sao?"
Cù Mạt Dư đối vấn đề này biểu hiện ra một chút không kiên nhẫn.
"...... Thích đối với cậu mà nói không quan trọng, cậu sẽ không thích ai."
Cù Mạt Dư đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương, tầm mắt hắn dừng trên người Thẩm Đại, quần áo đơn bạc, giống như lúc nào cũng có thể té ngã, đột nhiên phát hiện Omega của hắn sao lại gầy đi nhiều như vậy, trong lòng hắn một thoáng run rẩy, nhịn không được nói: "Cũng không hẳn vậy, tôi nghĩ......" Lời nói đến bên miệng, đột nhiên có chút khẩn trương, thậm chí không muốn nói, nhưng nếu không nói, thì sẽ giống như hắn thực sự để ý, hắn thần sắc tự nhiên mà rồi nói tiếp, "Tôi nghĩ rằng tôi thích anh, anh không giống với những người khác."
Thế nhưng Thẩm Đại đối với câu nói anh khát cầu đã lâu này lại không chút phản ứng. Bởi vì "thích" kia không phải hắn muốn thích, không phải thích theo người bình thường hay nói. Ngược lại, anh cười, ánh mắt trống rỗng như bị rút mất linh hồn, lắc đầu nói: "Cậu nghĩ sai rồi, cậu không hề thích tôi."
Hàng lông mày sắc lẹm của Cù Mạt Dư nhíu lại.
Không có ai lại ép buộc người mình thích ly hôn, xóa bỏ ký hiệu, phá thai, rồi quay sang kết hôn với người khác, để người mình thích làm tình nhân một cách ti tiện.
Không ai đối xử như vậy với người mình thích cả.
Cù Mạt Dư điều chỉnh lại hô hấp, lạnh giọng nói: "A Đại, đừng náo loạn nữa, giải quyết chuyện này, chúng ta sẽ lại giống như trước kia."
Thẩm Đại chỉ lẳng lặng nhìn Cù Mạt Dư.
Cù Mạt Dư bị nhìn một cách vô cảm, nhưng lại như nhìn thấu vào tâm can hắn, làm hắn hoảng hốt. Hắn đứng lên: "Tôi cho anh thời gian ba ngày để bình ổn lại cảm xúc." Nói rồi xoay người bước ra cửa.
"Cù Mạt Dư." Thẩm Đại sau lưng hắn nhỏ giọng kêu lên.
Cù Mạt Dư chỉ cảm thấy trái tim bị hung hăng nắm lấy, hắn dừng chân, xoay người sang chỗ khác.
Thẩm Đại cẩn thận nhìn khuôn mặt Cù Mạt Dư, giống như muốn thấy rõ, muốn nhớ rõ, anh nhẹ giọng nói: "Cậu là một người không có tình cảm."
Cù Mạt Dư không để tâm, không ý kiến: "Nếu là thứ tôi không có, thì tức là tôi không cần."