Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp

Chương 117




Công ty đã lên sàn nên mọi quyết định quan trọng đều phải có sự thảo luận, thống nhất của hội đồng quản trị. Mặc dù bản thân Cù Mạt Dư đã đồng ý với Cù Thừa Trần, nhưng trong thời gian ngắn như vậy không thể nào tách ra hoàn toàn được. Nhưng bên trong tập đoàn cũng có một số người do Cù Thừa Trần phái tới, cũng đã làm loạn không ít lần, tuy là lần nào cũng thất bại, nhưng nếu Cù Mạt Dư đồng ý "tách ra", sẽ thỏa mãn lợi ích của rất nhiều người.

Cù Mạt Dư đồng ý với Cù Thừa Trần, hôm sau sẽ thông qua ý kiến của các thành viên hội đồng quản trị, tổ chức hội nghị và ra thông cáo trong thời gian sớm nhất. Mấy ngày nay, hắn dùng hết thời gian và sức lực để tìm Thẩm Đại và Khâu Khâu, dù cho chuyện này có kết thúc, thì hắn cũng muốn đẩy mạnh việc chia cắt mảng công nghiệp hóa chất.

Trước đây dù cho là vì lợi ích hay máu hơn thua của bản thân, hắn đều đánh bại dã tâm của Cù Thừa Trần, thành công ngồi ở vị trí lãnh đạo cầm lái cả tập đoàn Tinh Châu, nhưng đổi lại không thể "thống trị" một cách yên ổn. Bởi, Cù Thừa Trần không thể nào thừa nhận bản thân mình thất bại, đối với một Alpha đỉnh cấp mà nói, thừa nhận thất bại từ bỏ chiến đấu, chẳng khác gì tự phủ nhận bản thân, mà Cù Thừa Trần cùng cha của hắn nắm trong tay không ít cổ phiếu gốc, căn bản là không thể đuổi được. Một núi không thể có hai hổ, nhưng dự kiến trong tương lai, bọn họ sẽ không ngừng tranh đấu, không chỉ gây uy hiếp với quyền quản lý quyết sách của hắn, mà còn gây ảnh hưởng đến tương lai phát triển của công ty, hiện giờ Cù Thừa Trần đã phát điên đến mức sử dụng thủ đoạn phi pháp, hắn không thể để người thân của mình gặp nguy hiểm, mọi chuyện nên dừng lại ở đây thôi.

Sau khi rời khỏi trụ sở, Cù Mạt Dư quay trở về chung cư nơi Thẩm Đại ở. Hắn không muốn về nhà, chỉ nơi có pheromone của Thẩm Đại, hắn mới có thể bình tĩnh lại, mới có thể cảm nhận được chút tỉnh táo trong mớ cảm xúc nôn nóng rối ren.

Không ngờ rằng lại có một người ngoài dự kiến đang chờ hắn —— Vưu Bách Duyệt.

Khuôn mặt Cù Mạt Dư không nén nổi những tia mệt mỏi và thiếu kiên nhẫn: "Sao cậu tới được đây?"

"Chủ tịch nói với tôi." Vưu Bách Duyệt có vẻ như cũng không ổn lắm, một con người chỉ cần đi đến cửa cũng phải lung linh lộng lẫy, mà lúc này chỉ mặc quần áo bình thường, tóc rủ xuống, sắc mặt tái nhợt: "Tôi đã biết hết tất cả rồi."

"Vưu Hưng Hải tự làm tự chịu, cậu tìm tôi cũng chẳng có tác dụng gì." Cù Mạt Dư lạnh lùng nói, lách qua bên phải, bước lên lầu.

"Tôi sẽ giúp anh tìm ra Thẩm Đại và đứa trẻ!" Vưu Bách Duyệt vội la lên.

Cù Mạt Dư dừng chân, quay đầu nhìn về phía Vưu Bách Duyệt.

Cơ mặt Vưu Bách Duyệt giật giật, trên mặt đầy tức giận cùng thù hận: "Ba tôi làm vậy là không đúng, nhưng Cù Thừa Trần còn đáng chết hơn! Chỉ cần ba tôi có thể ra ngoài, tôi đảm bảo ông ấy sẽ không làm gì nữa, cả nhà tôi sẽ dọn ra nước ngoài, không bao giờ quay trở lại."

"Làm sao cậu giúp tôi tìm được." Cù Mạt Dư cẩn thận nhìn Vưu Bách Duyệt.

"Khi tôi tới cục cảnh sát, coi video giám sát, tôi đã thấy người trong video đó là bảo vệ trong một quán rượu, trước kia đã gặp khi ra ngoài uống rượu, tôi nhìn người rất chuẩn, người đó và người rót rượu là một đôi, chắc chắn sẽ có cách tìm được hắn."

Cù Mạt Dư trầm giọng nói: "Cậu đã nói với cảnh sát rồi à?"

"Không." Vưu Bách Duyệt lạnh nhạt nói, "Đối với anh, sự an toàn của Thẩm Đại và Khâu Khâu quan trọng hơn, không phải sao?"

"Đưa tôi đi tìm tên rót rượu kia."

"Đáp ứng hai điều kiện của tôi."

"Nói."

"Thứ nhất, ba tôi phải bình an ra ngoài, sau này không được làm tổn hại đến cuộc sống của ông ấy, thứ hai......" Vưu Bách Duyệt cắn răng nói: "Đừng buông tha Cù Thừa Trần."



Tối hôm đó, Cù Mạt Dư nói chuyện điện thoại với Cù Thận cả tiếng, vừa đấm vừa xoa, tỏ ra lợi hại, rốt cuộc cũng làm cho Cù Thận đồng ý với quyết định của hắn. Tiếp đến, hắn sẽ cấu kết cũng một số cổ đông lớn, tranh thủ mở họp thông qua ý kiến tách riêng mảng hóa chất, hắn có rất nhiều lý do chứng minh rằng chiến lược mang tính quyết sách này có lợi cho tương lai của công ty, mà xét về góc độ cá nhân, hắn cần phải làm cho Cù Thừa Trần cách xa khỏi cuộc sống của hắn, cách xa khỏi người quan trọng của hắn.

Đồng thời, hắn cũng phái người đi điều tra người tiếp rượu mà Vưu Bách Duyệt nói tới, cùng với những manh mối Thẩm Đại để lại, nếu có thể nắm rõ tin tức về thân phận của bọn bắt cóc, trong vòng vài ngày là có thể tìm được người. Chờ đến khi Thẩm Đại cùng Khâu Khâu an toàn trở lại bên cạnh hắn, hắn sẽ suy xét xem có nên tống Cù Thừa Trần vào tù hay không, vấn đề này liên lụy quá nhiều đến lợi ích của tập đoàn và gia tộc, cần phải có cái nhìn tổng thể và phán đoán khách quan.

Một ngày mưa trong núi, Thẩm Đại nhìn đất bị pha ra thành bùn, lẫn vào từng mảng hoa cỏ, ngây người thật lâu.

Khâu Khâu bên cạnh ngủ ngon lành, ngoài cửa sổ vang lên tiếng sét đánh như trời giáng, qua lớp tường dày biến thành một đống tạp âm, cùng tiếng ngáy đều đều của trẻ con, tạo nên một cảm giác yên bình đến lạ.

Đã lâu lắm rồi Thẩm Đại không thảnh thơi như vậy. Gần hai năm qua, anh vẫn luôn trong tình trạng căng thẳng, vì cuộc sống, vì tình cảm, chuyện lớn chuyện nhỏ, dù cho có bao nhiêu khó khăn tuyệt vọng, anh đều ngoan cường bất kể lí do, nhưng giờ này khắc này, khi mà anh ý thức được mình chẳng thể làm gì cả, anh lại có thể bình yên chẳng cần làm gì.

Không biết qua bao lâu, tiếng đập cửa vang lên.

Thẩm Đại phục hồi tâm trí, ngoài trời đen kịt như đã nửa đêm, nhưng anh biết cũng chưa tối lắm, chắc tầm giờ cơm chiều.

Mở cửa, người đưa cơm tới là Cù Thừa Trần, trên vai hắn đọng vài giọt nước mưa, chắc hẳn là vừa mới tới.

Cù Thừa Trần cười cười, vừa muốn mở miệng, Thẩm Đại liền bước ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại, lạnh lùng nói: "Cậu vào nhà sẽ dọa đến đứa trẻ." Khâu Khâu cực kì mẫn cảm với pheromone, bây giờ Cù Thừa Trần có ấn tượng xấu với Khâu Khâu giống như Cù Mạt Dư lúc trước, chỉ cần đến gần sẽ làm cho Khâu Khâu cảm thấy không được an toàn.

Cù Thừa Trần khoát khoát tay: "Tới thư phòng ăn đi."

Thẩm Đại duỗi tay muốn lấy khay, thấy Cù Thừa Trần không đưa, anh xoay người định quay về phòng: "Tôi không đói bụng."

"Tôi muốn nói chuyện với anh." Cù Thừa Trần hất cằm chỉ về phía cách vách.

Thẩm Đại đờ đẫn nhìn Cù Thừa Trần, liếc mắt cái rồi đi về phía thư phòng.

Cù Thừa Trần đặt cơm lên bàn trà, dù bận vẫn ung dung nhìn Thẩm Đại: "Hai ngày nay anh thấy sao? Anh muốn gì tôi đều đáp ứng, không thể để anh dâu và cháu trai mình thiếu thốn được."

"Cù Mạt Dư sao rồi? Khi nào cậu thả chúng tôi đi?"

"Anh tôi đã chấp nhận rồi, bây giờ đang tổ chức hội nghị với ban lãnh đạo." Cù Thừa Trần cười như không cười, đôi mắt tinh quái chiếu lên gương mặt Thẩm Đại, "Anh ta quả nhiên thực sự để tâm đến anh, xem ra lời đồn đại đó là thật, anh ta thực sự muốn cưới anh."

Thẩm Đại bị ánh nhìn chằm chằm của hắn làm cho lông tơ dựng ngược lên, anh hỏi tiếp: "Khi nào thả chúng tôi ra?"

"Hôm đó tôi gặp anh ta, nói đùa là tôi cũng muốn anh sinh cho tôi một Alpha đỉnh cấp, anh ta tức điên lên." Cù Thừa Trần nghiêng đầu, tỉ mỉ đánh giá toàn thân Thẩm Đại: "Rốt cuộc là anh có gì đặc biệt nhỉ, hay là kỹ năng trên giường của anh tốt?"

Thẩm Đại trợn mắt giận nhìn.

Cù Thừa Trần cười nhạo, ngữ điệu đột nhiên trở nên ái muội: "Tôi nói là không đùa thì sao?"

Thẩm Đại đề phòng trừng mắt nhìn Cù Thừa Trần.



"Chắc anh cũng biết, tôi và cha tôi luôn muốn phân chia gia sản, hồi ông nội còn sống, ông không đồng ý, nhưng khi ông đi rồi, chúng tôi hao tổn tâm tư cũng không thành toại, cuối cùng anh tôi cũng đồng ý. Khoảnh khắc anh ta gật đầu, anh biết tôi nghĩ gì không." Cù Thừa Trần tiến một bước tới gần Thẩm Đại, chậm rãi nâng cằm Thẩm Đại lên, "Tôi rõ ràng là nên vui, nhưng cảm giác to lớn nhất lại là mất mát. Tôi nghĩ, mất đi một đống tài sản lớn như vậy, cũng không làm anh ta khổ sở bằng việc mất đi anh."

Thẩm Đại muốn chạy, nhưng chân anh như mọc rễ, thân thể anh bị một tia pheromone của Cù Thừa Trần áp chế, mặt anh tái nhợt lại, hai mắt đỏ ngầu.

"Anh nói đi?" Cù Thừa Trần cúi đầu, đôi môi khô lạnh dán lên làn da Thẩm Đại, nhấp nháp lướt qua như nếm rượu: "Nếu tôi cướp anh đi, anh ta sẽ ra sao nhỉ?" Nghĩ đến Cù Mạt Dư sẽ vì thế mà đau khổ day dứt, tim hắn nảy lên vì vui sướng.

Thẩm Đại run rẩy nói: "Cậu dám đánh dấu tôi, tôi sẽ......"

"Cắt bỏ tuyến thể sao?" Cù Thừa Trần tặc lưỡi: "Anh đã từng xoá bỏ đánh dấu một lần rồi, không thể xoá bỏ lần thứ hai. Anh quả thực không còn nhiều sự lựa chọn lắm."

"Dù sao thì tôi cũng không để cậu khống chế."

Cù Thừa Trần cười trào phúng: "Một Omega mà dám nói vậy sao? Tôi không cần tốn nhiều sức, có thể làm anh động dục ngay tại đây, quỳ gối cầu xin tôi làm tình với anh. Có phải anh tôi thích sự quật cường không biết tự lượng sức mình này của anh không nhỉ? Ừm, cũng tình thú đấy."

Thẩm Đại cười lên giận dữ: "Cậu dám sao?"

Cù Thừa Trần nheo mắt: "Anh đang thách tôi?"

"Cậu sẽ vì cảm giác thỏa mãn khi trả thù Cù Mạt Dư mà đạp đổ công sức 2 đời đầu tranh bấy lâu nay, đi đánh dấu một Omega không đủ tiêu chuẩn lai giống ư?" Thẩm Đại ánh mắt tràn đầy sự tự tin, nói, "Cậu dám sao!"

Cù Thừa Trần thoáng chút hoảng hốt, rồi lại lần nữa nở nụ cười: "Anh nói đúng, không đáng."

Áp lực trên người Thẩm Đại biến mất, anh nhanh chóng đẩy Cù Thừa Trần ra.

"Ăn cơm ngoan nào, anh dâu yêu dấu." Cù Thừa Trần lùi vài bước, nhìn Thẩm Đại thật kỹ, rồi đi ra khỏi phòng.

Thẩm Đại thả lỏng ngồi trên sofa, giờ anh lấy lại tinh thần, mới phát hiện trong lòng vẫn luôn mặc niệm tên của Cù Mạt Dư, chỉ có tin chắc rằng Cù Mạt Dư sẽ đến cứu bọn họ, anh mới có thể chống đỡ được gánh nặng thể xác và tinh thần đến giờ phút này.

Mưa dầm làm trời tối nhanh, giống như màn đêm đã buông xuống, Thẩm Đại liền đi ngủ sớm.

Mấy ngày nay anh ngủ không tốt, chỉ một tiếng động nhỏ cũng làm cho anh bừng tỉnh. Anh một lần nữa tỉnh giấc vì nghe thấy tiếng động lạ, thậm chí anh còn hoài nghi không biết có phải là đang nằm mơ.

Lại một lần nữa run rẩy, dưới lầu phát ra tiếng hô, lúc này anh mới xác định không phải là mơ, cũng không phải động đất. Đây là biệt thự giữa sườn núi, hàng xóm gần nhất cũng cách vài trăm mét, chắc hẳn là trong phòng xảy ra chuyện.

Thẩm Đại theo bản năng ngó qua Khâu Khâu trước rồi mới nhảy xuống giường, vừa mở ra cửa phòng, luồng pheromone mãnh liệt ập vào mặt, dù lên đến tầng hai đã yếu đi rất nhiều nhưng vẫn làm anh phải lùi hai bước, anh nghe rõ có tiếng đánh nhau.

Biệt thự đen như mực không một bóng đèn, sau khi mưa tạnh, ngoài cửa sổ chỉ có ánh trăng bạc chiếu vào là nguồn sáng. Dưới lầu lờ mờ, nhìn không rõ có mấy người, nhưng Thẩm Đại chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra thân hình cao lớn quen thuộc: "Mạt Dư!"

Người nọ ngẩng đầu, trong không gian tối tăm không rõ mặt, đôi mắt sắc sáng lên: "A Đại!"