Nửa giờ sau, Cù Mạt Dư gặp được Vưu Hưng Hải ở cục cảnh sát.
Đương nhiên Vưu Hưng Hải kiên quyết không thừa nhận việc bắt cóc, ông ta chỉ mời con trai và cháu ngoại có quan hệ máu mủ hợp pháp với mình cùng ăn một bữa cơm, nhưng toàn bộ sự việc có quá nhiều điều mà ông ta không thể giải thích được.
Cù Mạt Dư ngồi ở một bên, ánh mắt hung ác nham hiểm không rời khỏi người Vưu Hưng Hải, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán Vưu Hưng Hải, ông ta giả vờ bình tĩnh, nhưng thực tế, trong lòng ông ta đã rất hoảng loạn. Sự dao động của pheromone trong phòng rất không ổn định, khiến mỗi Alpha có mặt đều cảm thấy lồng ngực ngột ngạt, cảnh sát thấp giọng nhắc nhở Cù Mạt Dư hai lần rằng hắn phải ra ngoài nếu không thể kiểm soát được pheromone.
Khách sạn nghỉ dưỡng cách thành phố khá xa, cảnh sát khu vực bên kia đã được điều động đến, bọn họ nhanh chóng chuyển giao những thông tin liên quan cũng như camera giám sát của khách sạn.
Khách sạn khá cũ, độ phân giải của camera giám sát không cao, hơn nữa lại được chụp vào ban đêm, chỉ có thể nhìn thấy Thẩm Đại đi vào khách sạn cùng với vệ sĩ của Vưu Hưng Hải, sau đó lại rời đi cùng hai người đàn ông xa lạ. Toàn bộ quá trình nhìn qua trông không giống bị cưỡng ép, nhưng rất khó phán đoán rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ít nhất theo cuộc trò chuyện giữa Thẩm Đại và Thẩm Tần được camera giám sát ở hành lang ghi đại, Thẩm Đại là bị Vưu Hưng Hải lừa tới.
Vưu Hưng Hải chỉ vào camera giám sát: "Hai người này không phải người của tôi, Thẩm Đại đi cùng bọn họ."
"Trước tiên ông hãy giải thích vì sao Thẩm Đại lại tới khách sạn này."
"Như tôi đã nói, chúng tôi đã hẹn nhau đi ăn tối, nó về khách sạn trước... ngâm suối nước nóng."
Cù Mạt Dư hung tợn trừng mắt nhìn Vưu Hưng Hải, lạnh lùng nói: "Vưu Hưng Hải, ông có biết bản thân đã tự rước họa vào thân không?"
Vưu Hưng Hải cắn chặt răng: "Cù tổng, cậu có muốn nghe sự thật không? Đây là do chính Thẩm Đại yêu cầu, nó nói nó muốn mang con nhỏ rời đi một khoảng thời gian, xem cậu có thật lòng với nó hay không." Làm trò trước mặt cảnh sát, ông ta không thể nói hai người bọn họ cùng nhau lên kế hoạch đòi tiền nhà họ Cù, ông ta cũng rất sốt ruột, mơ hồ đoán được mình bị Thẩm Đại chơi một vố, nhưng hai kẻ giữa đường xuất hiện đó là ai? Do ai phái tới? Ông ta nghĩ đến hai khả năng, một là Thẩm Đại liên thủ với Cù Mạt Dư để chỉnh ông ta, nhưng sự nôn nóng của Cù Mạt Dư trông không giống như giả vờ, thậm chí hắn còn báo cảnh sát, nếu tự đạo tự diễn thì việc báo cảnh sát như vác đá nện vào chân mình. Thứ hai, là Cù Thừa Trần làm, dù sao cũng chỉ có một số ít người biết chuyện này, nhưng ông ta lại không tiết lộ vị trí của Thẩm Đại, không có chứng cứ mà kết tội bạn bè, anh em bán đứng thì cũng không thích hợp.
Cù Mạt Dư sẽ không nhắc tới Cù Thừa Trần, thứ nhất vợ con hắn đều nằm trong tay đối phương, hắn không thể mạo hiểm. Thứ hai hắn đã đoán được mục đích của Thẩm Đại khi làm ra việc này, hắn sẽ không bỏ qua cho Cù Thừa Trần, Vưu Hưng Hải cũng không chạy thoát được.
Cảnh sát nhìn về phía Cù Mạt Dư.
Cù Mạt Dư lấy di động ra, click mở khung thoại WeChat: "Vưu tổng, ông nhiều lần gửi tin nhắn cho tôi và bố của tôi, gọi điện thoại, định ngày hẹn mặt, tìm chúng tôi vay tiền, có đôi khi lời nói kích động, ám chỉ trong lúc hợp tác đã nắm giữ không ít nhược điểm của chúng tôi, hiện tại tôi nghi ngờ rằng ông bắt cóc Omega và con trai của tôi để tống tiền tôi là chuyện hợp lý." Anh ta cho cảnh sát xem điện thoại di động của mình: 'Tôi có rất nhiều chứng cứ như vậy, tôi đều có thể cung cấp cho cảnh sát."
Vưu Hưng Hải cả giận nói: "Nói hươu nói vượn, trước kia chúng ta từng có hợp tác, còn đã từng trở thành quan hệ thông gia, tôi tìm cậu vay tiền có vấn đề gì? Sao tôi có thể bắt cóc, tống tiền, Thẩm Đại là con trai tôi, Khâu Khâu là cháu ngoại tôi, tôi bắt cóc hai người bọn họ làm gì?"
"Vậy bọn họ ở đâu!" Ánh mắt cù Mạt Dư lộ ra vẻ hung ác: "Bọn họ ngồi trên xe của Vưu gia rời đi, hiện tại tìm không thấy!"
Sắc mặt Vưu Hưng Hải khó coi đến cực điểm.
Cảnh sát nói: "Cù tổng, thỉnh ngài hãy phân loại các bằng chứng liên quan và cung cấp cho chúng tôi."
"Hiện tại có manh mối gì sao?" Cù Mạt Dư hỏi.
"Chiếc xe bọn họ đi gắn biển số giả, hệ thống giám sát không thể lần ra dấu vết. Chúng tôi hiện đang điều tra."
Cù Mạt Dư nắm di động, đương nhiên hắn hy vọng cảnh sát có thể mau chóng tìm được Thẩm Đại, hắn cũng vận dụng lực lượng của chính mình đi tìm, nhưng hiệu quả e là không lớn. Nếu Cù Thừa Trần dám gây rắc rối, vậy thì chắc chắn cậu ta đã chuẩn bị kế hoạch chu đáo, hắn đang đợi cuộc gọi tiếp theo của Cù Thừa Trần.
Vưu Hưng Hải bị giam giữ, Cù Mạt Dư báo án xong thì chuẩn bị rời đi, lúc đi ra khỏi văn phòng lại nhìn thấy Thẩm Tần đang đợi ở ngoài cửa.
Thẩm Tần nôn nóng đi qua đi lại, nhìn Cù Mạt Dư và Vưu Hưng Hải lần lượt đi ra cùng cảnh sát, ông ta kích động muốn nhào lên: "Vưu Hưng Hải, cái đồ súc sinh nhà ông, ông không muốn nhìn thấy tôi sống tốt, ông làm hại tôi rồi mà vẫn còn muốn làm hại con trai tôi!" Thường ngày ông ta nói chuyện nhẹ nhàng, thậm chí có chút dịu dàng giả tạo, nhưng bây giờ khuôn mặt ông ta tràn đầy sự căm thù vặn vẹo như phát điên. Nếu cảnh sát không ngăn ông ta lại, ông ta như thật sự muốn vồ lên gặm cắn máu thịt của Vưu Hưng Hải.
Sắc mặt Vưu Hưng Hải vừa đỏ vừa trắng, dù sao ông ta cũng từng là một doanh nhân nổi tiếng, hiện tại gia đình sa sút, công ty phá sản, có thể ông ta còn bị buộc tội bắt cóc tống tiền, đây là thời khắc chật vật nhất trong cuộc đời này của ông ta.
"Vưu Hưng Hải, ông sẽ không được chết tử tế, ông sẽ không được chết tử tế!" Thẩm Tần vẫn còn mắng to.
Vẻ mặt Cù Mạt Dư mệt mỏi bước ra khỏi đồn cảnh sát, nhìn thấy phía chân trời nổi lên một vầng sáng trắng, bóng tối bị ánh sáng mặt đang dần dần dâng lên xua tan, hắn hồn nhiên bất giác thế mà một đêm đã trôi qua. Đêm này vừa ngắn ngủi vừa dài lâu, trái tim của hắn dường như đang nằm trong tay người khác từng phút từng giây.
Trình Nhược Trạch đi theo bên cạnh hắn: "Cù tổng, nhãn hiệu mà anh Thẩm đề cập đến tôi đã tra được, đây là nhãn hiệu cao cấp dành cho mẹ và em bé, thành phố có năm cửa hàng chuyên bán, hiện tại vẫn chưa mở cửa, đã phái người đi theo dõi."
"Liên hệ với đại lý của công ty này và mở rộng phạm vi tìm kiếm đến các thành phố xung quanh."
"Vâng." Trình Nhược Trạch do dự nói: "Chúng ta có nên cung cấp manh mối này cho cảnh sát không?"
"Tạm thời không cần, nếu tìm được người thì không thể kinh động đến Cù Thừa Trần."
"Đúng vậy."
Khi hắn trở lại chung cư thì trời đã sáng. Ban quản lý tòa nhà đã đặt một đường dây cảnh báo ở tầng dưới để cảnh báo đồ vật rơi xuống, cửa sổ sát đất diện tích quá lớn, cần phải điều chỉnh, nhưng không thể sửa chữa chỉ trong chốc lát.
Cù Mạt Dư lên lầu, nhìn phòng khách rõ ràng thấy thiếu rất nhiều thứ, tuy đã dọn dẹp sạch sẽ nhưng đống bừa bộn mấy giờ trước mơ hồ như vẫn còn hiện diện.
Bảo mẫu đang dùng máy hút bụi xử lý kính vỡ trên sàn, nhìn thấy Cù Mạt Dư đã trở về thì khuôn mặt lộ ra vẻ sợ hãi, cô nhanh chóng tắt máy hút bụi, sợ tiếng ồn sẽ chọc tức chủ nhân. Sau khi chứng kiến lực huỷ diệt không giống như con người của Alpha cấp S, không ai có thể giữ được bình tĩnh.
Cù Mạt Dư không nhìn cô, hắn lập tức đi vào phòng Thẩm Đại, đóng cửa lại.
Trong phòng sạch sẽ ngăn nắp, đồ dùng cá nhân không nhiều, một cuốn sổ và một cây bút, nhưng đều được đặt ngay ngắn. Cù Mạt Dư biết việc này không phải bảo mẫu làm mà là thói quen của chính Thẩm Đại, phòng làm việc và nơi thí nghiệm của Thẩm Đại cũng được sắp xếp chỉnh tề. Đồ dùng của Khâu Khâu cũng phải được sắp xếp hợp lý, ngăn nắp, có trật tự. Mọi khía cạnh của cuộc sống đều thể hiện sự ngay ngắn và nghiêm túc của một nhà nghiên cứu khoa học.
Hắn từ từ ngồi xuống giường Thẩm Đại, rồi từ từ ngã xuống như mất hết sức lực, chiếc mũi cao thẳng chìm vào trong chăn bông mềm mại. Hắn nhắm mắt lại, cảm giác được bao quanh bởi mùi pheromone hoa quỳnh thoang thoảng, sự lạnh lẽo và nóng nảy trong lòng của hắn như được xoa dịu.
Hắn nhớ rằng mình đã làm một việc như thế này vào năm hắn và Thẩm Đại xa cách.
Ban đầu hắn giận dỗi, không thể chấp nhận việc Thẩm Đại rời đi không nói một lời, hắn ngạo mạn cho rằng Thẩm Đại sẽ không bỏ đi được, hắn càng ngạo mạn cho rằng dù Thẩm Đại rời đi rồi hắn cũng không cảm thấy khổ sở. Ngay từ đầu đối với hắn anh là một bạn giường có thể có hoặc có thể không, bây giờ anh lại trở thành phiền toái, tại sao hắn lại lưu luyến?
Nhưng một ngày, hai ngày, ba ngày, một tháng, hai tháng, ba tháng, trong lòng hắn có một lỗ hổng, sau khi Thẩm Đại rời đi lỗ hỏng đó ngày càng được xé toạc ra, lớn đến mức dù thế nào hắn cũng không thể xem nhẹ được, bởi vì quá đau. Mỗi ngày trong đầu hắn đều hiện lên bóng dáng của một người mà không thể xoá bỏ. Trong hiện thực thì hắn lại không thể nhìn thấy, không thể nghe thấy, không thể ngửi thấy và cũng không thể chạm đến, loại cảm giác dao cùn cắt thịt tra tấn không cách nào hình dung.
Cho nên có một buổi tối, hắn thật sự nhịn không được, hắn đọc đi đọc lại vô số lần đoạn lịch sử trò chuyện ngắn ngủi trên WeChat giữa hắn và Thẩm Đại. Hắn bí mật chạy đến phòng khách nơi Thẩm Đại ở, cố gắng tìm kiếm dấu vết của Omega, tìm kiếm một chút hương thơm hoa quỳnh mà hắn khát vọng nhưng lại chẳng tìm được gì cả. Phòng dành cho khách bị quét tước quá mức sạch sẽ, hắn chỉ có thể tìm từ trong ngăn tủ chăn ga và quần áo mà Thẩm Đại dùng, thông qua bộ chăn ga và quần áo đã được giặt sạch sẽ ngửi thấy mùi pheromone yếu ớt. Lúc ấy hắn cảm thấy bản thân vừa ngu xuẩn lại vừa mất mặt, không thể tưởng tượng được hắn sẽ làm ra chuyện như vậy, hắn chỉ có thể nói với chính mình, tất cả đều là bởi vì đánh dấu kia, mặc dù liên kết trong cơ thể hắn với Thẩm Đài đã biến mất, nhưng đánh dấu tâm lý vẫn còn đó.
Hắn dùng điều này để giải thích niềm khao khát ngày càng mãnh liệt hơn của mình.
Sau đêm đó, hắn biết mình không thể chịu đựng được nữa, Thẩm Đại rời đi đã được nửa năm, hắn đã đánh bại Cù Thừa Trần, công việc với cường độ cao của hắn dần dần kết thúc, không còn gì có thể phân tán sự chú ý của hắn nữa. Hắn làm gì sau khi dành hàng đêm để nhớ tới Thẩm Đại? Hắn quyết định đi tìm Thẩm Đại.
Nhưng sau khi tìm được Thẩm Đại, hắn lại làm ra nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy. Rõ ràng khi biết bọn họ có con, trong nháy mắt trong lòng hắn nổi lên sự vui sướng, nhưng lại bị thói quen cân nhắc đè nén bên trong và cả bên ngoài, làm tổn thương chính mình và tổn thưởng người mình yêu thương. Quá trình nhận ra tình cảm của hắn dành cho Thẩm Đại là một quá trình đấu tranh chống lại chính mình, vô số lần hắn không chịu khuất phục trước một Omega và trước tình cảm bởi vì trong nhận thức của hắn, đó là hành vi của một kẻ yếu đuối, nhưng cuối cùng hắn phát hiện ra mình chỉ là một người phàm, chỉ những người dám đối mặt với điểm yếu của mình mới là người mạnh mẽ thực sự.
Hắn đã trải qua một lần lột da rút gân để trưởng thành.
Hắn nắm chặt chăn của Thẩm Đại, trùm qua đầu, trong lòng lặp đi lại lặp lại cái tên kia.
Lúc này, điện thoại di động vang lên.
Hắn lập tức chộp lấy điện thoại, nhấn nhận cuộc gọi.
Một giọng nói đã được xử lý âm thanh phát ra từ ống nghe, nói cho hắn biết thời gian và địa chỉ, đồng thời cảnh cáo hắn không được gọi cảnh sát, đi một mình.
Kỳ thật hắn có thể đoán được Cù Thừa Trần muốn gì, hắn chỉ muốn xem Cù Thừa Trần có lá gan nói ra trước mặt hắn hay không.