Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp

Chương 111




Một giờ sau, Vưu Hưng Hải thế chỗ của luật sư Trần, ngồi đối diện với Thẩm Đại. Tài xế của Vưu Hưng Hải tiến đến, rà quét khắp nơi bằng máy dò kim loại, Thẩm Đại mặt lạnh như băng, lấy điện thoại trong túi ra, mở lên cho Vưu Hưng Hải xem.

"Sợ tôi ghi âm sao?" Thẩm Đại lạnh lùng nói. Trước đó, anh đã vẽ ra trong đầu kế hoạch của mình một cách logic, cũng chuẩn bị tâm lý cho lần đối mặt này, nên hiện tại anh thản nhiên hơn nhiều so với Vưu Hưng Hải: "Ông cũng biết là ông đã làm ra chuyện không bằng cầm thú sao."

Khuôn mặt Vưu Hưng Hải toát lên vẻ thất bại đáng thương, bị che bởi tầng sương mù, giống như đã già đi cả chục tuổi so với năm trước. Cả gia tộc suy sụp cùng khoản nợ cao ngất đã đánh bay khí chất công tử gia thế hung hăng, kênh kiệu. Thẩm Đại nghĩ thầm, nhìn thấy bộ dạng này của ông ta, chính bản thân anh cũng cảm thấy hả hê, chắc chắn Thẩm Tần sẽ không kiềm chế được niềm vui sướng khi thấy người gặp hoạ, đáng tiếc Thẩm Tần luôn làm tổn thương những người thân cận nhất của mình.

"Chỉ là để phòng ngừa vạn nhất mà thôi." Vưu Hưng Hải nhìn kỹ Thẩm Đại, giống như muốn làm quen với Thẩm Đại một lần nữa: "Cho dù cậu có thể ghi âm lại, cậu có thể làm gì khi nói cái gì đó sao?"

"Điều tôi nói chắc chắn ông sẽ muốn nghe." Thẩm Đại nói: "Nhưng tôi sợ ông sẽ ghi âm lại."

Vưu Hưng Hải cười trào phúng, đưa điện thoại lên cho Thẩm Đại nhìn, sau đó ông ta vẫy tay gọi tài xế. Tài xế lập tức hiểu ý, dùng công cụ dò xét quét qua người Vưu Hưng Hải, sau đó mới yên lặng lui ra ngoài.

Vưu Hưng Hải dùng cặp mắt đục ngầu "ngâm" trong rượu nhiều năm nhìn Thẩm Đại: "Không hổ là con trai của tôi, thật không nhìn ra cậu lại có bản lĩnh như vậy đấy."

"Đây là ông đang khen tôi hay đang mắng tôi vậy?" Thẩm Đại ngồi xuống ghế sofa đối diện Vưu Hưng Hải.

"Đương nhiên là khen cậu rồi, vốn dĩ tôi muốn trông cậy vào Tiểu Duyệt để cứu vớt nhà họ Vưu, nhưng là do nó quá được nuông chiều, thích làm theo ý mình, nên cuối cùng chẳng nhận lại được gì cả." Vưu Hưng Hải cười mỉa mai: "Cậu sát phạt quyết đoán hơn nó, sinh luôn cho nhà họ Cù một đứa con trai Alpha."

"Đó là do ba tôi biết cách dạy dỗ." Thẩm Đại kiềm chế cảm giác ghê tởm, miệng cười như không cười mà nói: "Ông ấy không thành công với ông, cho nên không cho phép tôi thất bại."

Nhắc tới Thẩm Tần, sắc mặt Vưu Hưng Hải âm trầm vài phần, thay đổi linh hoạt từ tức giận sang xấu hổ buồn bực.

"Tôi rất tò mò, rằng bây giờ ông có hối hận hay không?" Thẩm Đại không chớp mắt nhìn chằm chằm Vưu Hưng Hải, "Đúng là thời thế thay đổi, nhìn ông thất bại thảm hại như bây giờ, ba tôi chắc chắn rất vui mừng đắc ý."

Vưu Hưng Hải nheo mắt lại: "Tôi cũng vui cho các cậu, dù sao trong cơ thể cậu cũng chảy một nửa dòng máu của tôi, tôi kiếm một chén canh trong chiến thắng của các cậu, cũng hợp lí nhỉ?"

Thẩm Đại cười lạnh: "Tiếc là nỗ lực của ông đi sai hướng rồi."

"Có phải không, hai cha con nhà họ Cù vẫn luôn muốn tránh mặt tôi, nhưng hôm nay Cù Mạt Dư lại gọi điện bảo muốn gặp trực tiếp để nói chuyện."

"Nói thật với ông, sau khi ông nói cho Cù Thận biết cấp bậc pheromone của Khâu Khâu, bọn họ đã lập tức ép tôi ký tên, tước đi quyền nuôi dưỡng Khâu Khâu rồi."

Vưu Hưng Hải trừng mắt: "Cái gì!"

"Ông cho rằng Cù Mạt Dư giải trừ hôn ước với nhà họ Chu, sau đó đón chúng tôi về nhà, là vì muốn kết hôn với tôi, cho Khâu Khâu một danh phận sao?" Vẻ mặt của Thẩm Đại thay đổi, trong mắt lóe lên tia phẫn nộ: "Trước khi nhà họ Cù biết cấp bậc pheromone của Khâu Khâu, bọn họ còn chẳng muốn đứa trẻ này, còn muốn dùng tiền tống cổ chúng tôi đi. Chu Hiểu Sơ không chấp nhận nổi nên mới từ hôn, nhưng mặc dù đã hủy hôn, mặc dù Khâu Khâu là Alpha cấp S, Cù gia cũng không muốn để tôi bước vào cửa. Bọn họ bên ngoài tốt với tôi, cũng chỉ là vì đứa trẻ này. Ông phơi bày mọi chuyện, bọn họ cũng chẳng thèm giả vờ nữa."

Vưu Hưng Hải nửa tin nửa ngờ nhìn Thẩm Đại.



"Tôi vốn dĩ có cơ hội thận trọng từng bước, đạt tới mục đích cuối cùng, bây giờ cũng nhờ ông mà mọi chuyện đã đổ bể." Thẩm Đại cả giận nói: "Tôi đã không còn quyền nuôi dưỡng, sớm muộn gì nhà họ Cù cũng tống khứ tôi đi!"

"Không thể nào, tôi nhìn ra được Cù Mạt Dư có tình cảm với cậu, hai ngày nay hắn vẫn luôn có động thái, muốn giúp cậu giải quyết vấn đề nợ nần. Vưu Hưng Hải tăng thêm ngữ khí: "Dù sao cậu cũng là người cha Omega của Khâu Khâu, cậu ta sẽ không mặc kệ cậu."

"Tình cảm?" Thẩm Đại cười lạnh: "Năm đó ông cũng có "tình cảm" với cha tôi nhỉ, nhưng ông có cưới ông ấy không, hay là đi tìm một người môn đăng hộ đối?."

Vưu Hưng Hải nhất thời nghẹn lời.

"Một khi Cù Mạt Dư cảm thấy chuyện này vượt quá tầm kiểm soát, cậu ta sẽ không quan tâm đến tôi nữa, ông cảm thấy tôi đáng giá vài trăm triệu sao? Ngày đó cậu ta đã nói, trên danh nghĩa tôi không có chút tài sản nào, cũng không có nợ nần, cậu ta sẽ nuôi tôi." Thẩm Đại chậm rãi nói: "Đến lúc đó, ông sẽ chẳng thể chiếm được thứ gì cả."

Sắc mặt Vưu Hưng Hải sa sầm lại: "Cậu tới tìm tôi vì mục đích gì."

"Giúp ông, cũng là giúp chính bản thân tôi." Thẩm Đại lạnh nhạt nói: "Tôi không muốn cả đời sau của mình phải mắc nợ, phải để ý sắc mặt của nhà họ Cù, lỡ đâu một ngày nào đó cậu ta không cần tôi nữa, tôi lại không có quyền nuôi dưỡng Khâu Khâu, chẳng phải là mất cả chì lẫn chài sao?"

Vưu Hưng Hải gật gật đầu: "Không tồi, cậu suy tính rất chu toàn."

"Tôi cũng hết cách, tuy rằng tôi cũng mong ông lâm vào cảnh khốn cùng, nhưng bây giờ chỉ chúng ta mới có chung lợi ích." Thẩm Đại cũng không che giấu cảm giác chán ghét của mình: "Nếu muốn lấy được tiền của nhà họ Cù, mấu chốt không phải là tôi, mà là Khâu Khâu."

"Nói tiếp."

"Trong tay tôi còn sót lại một con bài, nhưng nó là át chủ, tuy tôi không có quyền nuôi dưỡng Khâu Khâu, nhưng trước khi trẻ nhỏ lên ba tuổi, trừ khi người mẹ mất đi năng lực hành vi, nếu không không ai có quyền tách chúng tôi ra, Khâu Khâu sẽ vẫn được ở cùng tôi."

Vưu Hưng Hải mắt sáng ngời: "Ý của cậu là......"

"Bây giờ tôi không thể đi đâu, trong tay cũng chẳng có tiền, nơi ở cũng là căn hộ của Cù Mạt Dư. Trước tiên ông hãy giúp tôi tìm nơi ẩn nấp, để chúng tôi dọn qua đó, thậm chí có thể đưa chúng tôi ra nước ngoài, lúc này ông mới có lợi thế đàm phán với nhà họ Cù." Thẩm Đại thấp giọng nói: "Cầm được tiền rồi, chúng ta chia đôi."

Vưu Hưng Hải xoa cằm, ánh mắt rũ xuống, hiển nhiên là đang tự hỏi.

"Vưu Hưng Hải, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta, không tin ông cứ nhìn xem, cứ cho là Cù Mạt Dư tình nguyện giúp tôi thưa kiện, vụ kiện này kéo dài mấy năm cũng rất bình thường, giả sử nếu ông thắng, chỉ cần nhà họ Cù không trả nợ cho tôi, ông đem tôi đi bán cũng chẳng lấy được tiền, bọn họ chỉ để ý đứa trẻ mà thôi."

Vưu Hưng Hải trầm giọng nói: "Cậu nói đúng."

Trong mắt Thẩm Đại hiện lên một tia lạnh lẽo.

"Để tôi chuẩn bị một chút đã."

"Được, tôi chờ tin của ông, đừng chần chừ lâu." Thẩm Đại nhìn bộ dáng nhíu mày suy tư của Vưu Hưng Hải, sự căm ghét hiện lên trong mắt, hận cũ thù mới tích lũy trong lòng, tất cả mọi oán hận đều dồn về người trước mắt tạo nên nỗi thống khổ cực hạn. Vưu Hưng Hải muốn ép khô giá trị lợi dụng của anh, anh muốn tống ông ta vào ngục giam.

Buổi chiều, Thẩm Đại tới bệnh viện thăm bà ngoại. Thẩm Tần còn hồn nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không mang chuyện ông ta tự tiện chạy tới chỗ Vưu Hưng Hải giễu võ dương oai nói ra, nhưng anh có thể nhìn thấy tâm trạng của ông ta rất tốt, thái độ với Thẩm Đại gần như nịnh nọt, không ngừng hỏi khi nào đưa Khâu Khâu tới, chắc có lẽ là mơ tưởng khá nhiều về giấc mộng giàu sang phú quý.

Thẩm Đại đáp vài câu cho có, bây giờ anh chỉ cần ông ta chăm sóc tốt cho bà ngoại những ngày cuối đời, khi bà ngoại đi rồi, ngoại trừ khoản phí phụng dưỡng, anh tuyệt đối sẽ không liên quan tới người này một chút nào nữa.



Trạng thái của bà ngoại ngày càng kém đi, thời gian tỉnh táo cũng ít hơn, cũng không biết có thể chờ đến khi chế tạo xong loại thuốc đang thí nghiệm mà Cù Thận nói hay không. Kỳ thực anh biết trị liệu kiểu này cũng không có ý nghĩa nhiều lắm, đơn giản là kéo dài sinh mệnh cùng với ốm đau bệnh tật thêm một chút, anh cũng có những cảm xúc trái ngược như mọi người khi đối mặt với một người già sắp ra đi — hy vọng bà ngoại có thể sống sót, nhưng cũng mong rằng bà ngoại sẽ không còn đau khổ nữa.

Khi Thẩm Đại mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần quay trở lại chung cư thì đã hơn 9 giờ, anh mở cửa, ngửi thấy mùi pheromone thoang thoảng của Cù Mạt Dư. Cù Mạt Dư đang đứng ở trước cửa sổ lớn sát đất, ôm Khâu Khâu nhìn xuống lòng đường tấp nập, hai cha con hà hơi rồi vẽ nguệch ngoạc lên tấm kính thủy tinh, cảnh tượng thực sự rất ấm áp.

Nghe thấy tiếng động, Cù Mạt Dư ôm Khâu Khâu xoay người, khi nhìn thấy Thẩm Đại, giữa hai hàng lông mày hắn ánh lên một tia nhút nhát – đó có lẽ là biểu cảm chưa từng xuất hiện trên khuôn mặt của đỉnh cấp Alpha này, nên biểu cảm đó chỉ thoáng qua một chút. Khâu Khâu giương tay nhỏ bắt lấy Thẩm Đại, mỗi lần anh về nhà, Khâu Khâu đều mang bộ dáng hưng phấn như chú cún nhỏ chờ chủ đi làm về.

Thẩm Đại ôm lấy Khâu Khâu, vỗ về cậu bé, sau đó giao cho bảo mẫu, anh biết Cù Mạt Dư có chuyện muốn nói.

Cù Mạt Dư ngồi bên cạnh Thẩm Đại: "A Đại, mọi việc hôm nay của anh đều xong hết rồi chứ?"

"Luật sư Trần hẳn là nói hết cho cậu rồi." Thẩm Đại bình thản nói.

"Em có hai việc muốn nói với anh, một là về bà ngoại, hai là về Vưu Hưng Hải, anh muốn nghe cái nào trước?"

Thẩm Đại nhìn về phía hắn: "Có phải là hạn ngạch thử nghiệm cho các loại thuốc nhắm mục tiêu? Cù Thận đã nói cho tôi biết."

"Đúng vậy, mọi thứ đều đã được chuẩn bị tốt, chỉ cần anh kí vào một số công văn về trị liệu, loại thuốc này rất tốt, nhất định có thể kéo dài cuộc sống cho bà ngoại."

Thẩm Đại nhẹ nhàng đan hai tay lại với nhau, nắm chặt, trái tim nắm nhói lên, nhẹ giọng nói: "Tôi không biết......"

"Sao cơ?" Cù Mạt Dư không nghe rõ.

"Tôi không biết có nên thay bà lựa chọn hay không." Thẩm Đại nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên bộ dáng của bà ngoại trước kia. Bà xuất thân trong một gia đình trung lưu, là một người con gái có vẻ ngoài tinh tế, dù có ở trong căn phòng thuê cũ kĩ thì ngày nào cũng phải có một bó hoa tươi. Nhưng biến cố gia đình, con trai làm phản, chồng mất cùng với ốm đau đã tra tấn bà đến mức không tưởng tượng nổi, bà có còn muốn tiếp tục sống như vậy hay không? Anh không biết.

Cù Mạt Dư nhẹ nhàng xoa bờ vai Thẩm Đại: "Em hiểu suy nghĩ của anh, anh chưa cần phải quyết định vội, em sẽ để anh nói chuyện với đội thực nghiệm, để cho anh xem bọn họ có thể làm gì cho bà ngoại, có lẽ lúc đó anh sẽ tin tưởng hơn một chút."

Thẩm Đại nhìn Cù Mạt Dư, trong lòng có hơi xúc động.

"Nói về Vưu Hưng Hải đi." Ánh mắt Cù Mạt Dư sâu thẳm lạnh băng: "Vưu Hưng Hải trước và sau khi bị em mua lại đã bí mật chuyển rất nhiều tài sản ra nước ngoài mấy năm nay, mặc dù trong nước ông ta phá sản và mắc nợ, nhưng của cái ở nước ngoài cũng đủ cho cả nhà ông ta hưởng thị nửa đời, chỉ là ông ta không cam lòng nhìn Sang Hải lụi bại, nín nhịn muốn làm lại. Em đã thuê đoàn luật sư giỏi nhất để để phân loại tài sản mà ông ta đã chuyển trái phép sang nước M, em với ông ta có rất nhiều hợp tác quan trọng, các công ty có quan hệ với nhau, nắm trong tay rất nhiều nhược điểm của ông ta, em sẽ kiện ông ta cả trong và ngoài nước, đánh ông ta đến giọt máu cuối cùng."

Thẩm Đại suy nghĩ một lát: "Thật sao?" Nếu là sự thật, Cù Mạt Dư muốn đuổi cùng giết tận, còn tàn nhẫn hơn so việc anh muốn ông ta ngồi tù. Nếu là quan hệ hợp tác thì nhược điểm này chính là con dao hai lưỡi, Vưu Hưng Hải bị ép đến đường cùng chỉ sợ sẽ chó cùng rứt giậu, Cù Mạt Dư làm như vậy nhất định sẽ gánh vác nguy hiểm rất lớn.

"Trước kia là vì giao tình, nên dù ông ta và Vưu Bách Duyệt năm lần bảy lượt quấy rầy em thì em cũng mặc kệ." Ánh mắt Cù Mạt Dư hung ác mà lạnh băng: "Nhưng mà ông ta dám động đến anh, thực sự là đang đào mồ chôn mình."