Kẻ Săn Mồi Đỉnh Cấp

Chương 109




Não bộ của Cù Mạt Dư vốn dùng để suy nghĩ về những thứ to lớn, lúc này lại giống như một thung lũng trống rỗng, những gì mẹ hắn vừa nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu.

Cù phu nhân nhất thời ảo não, rồi dường như trút bỏ được gánh nặng trong lòng. Nói ra rồi, rốt cuộc cũng nói ra rồi.

Cù Mạt Dư run rẩy nói: "Cái gì... Có nghĩa là."

"Mang thai, không được dùng thuốc gây mê lên tuyến thể, đây là lẽ thường tình. Con có bao giờ nghĩ xem tại sao cậu ấy lại xóa bỏ kí hiệu không? Sao cậu ấy có thể giữ được Khâu Khâu không?" Cù phu nhân nhẹ nhàng dùng tay che miệng lại, run rẩy nói: "Để giữ được Khâu Khâu, cậu ấy đã chọn không gây mê... vào ngày đính hôn của con."

Cù Mạt Dư ngơ ngác nhìn chằm chằm mặt đất, cứng người hồi lâu, hai tay ôm đầu, dùng sức nắm lấy tóc mình.

Hắn có nghĩ, nhưng không có suy nghĩ kỹ, hắn cho rằng có một phương pháp y học nào đó mà hắn không biết có thể khiển Thẩm Đại xóa đi ký hiệu, đồng thời bảo vệ được con. Dù thế nào hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một khả năng tàn nhẫn như vậy – khi Thẩm Đại xóa kí hiệu không hề gây mê, vì để giữ Khâu Khâu.

Không gây mê.

Tuyến thể là một cơ quan rất yếu ớt và nhạy cảm nhưng cũng rất quan trọng trong cơ thể con người, khi tuyến thể bị thương sẽ cảm thấy đau đớn hơn nhiều lần so với các bộ phận khác. Nơi đó đã phải chịu hàng loạt sự đau nhức khi bị dao phẫu thuật cắt vào, rút ra ​​dịch tuyến, thẩm tách tinh lọc, khâu vết thương lại, sự tra tấn không thể tưởng tượng được này đã xảy ra trên người Thẩm Đại, trên người Omega của hắn.

Đau đớn biết bao, đau đớn biết bao, đau đớn biết bao!

Lúc Thẩm Đại tái nhợt nằm trong phòng mổ, chịu đựng đau đớn mà con người không thể chịu nổi, nhưng hắn lại đi đính hôn với Chu Hiểu Sơ trong đại sảnh lộng lẫy. Hắn không dám tưởng tượng rằng lúc đó Thẩm Đại đang nghĩ gì, đã rơi bao nhiêu nước mắt, kêu lên những tiếng hét như thế nào.

Cù Mạt Dư như nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra giữa hai người bọn họ trong hai năm qua trong giây lát. Những gì hắn nói, những gì hắn làm và những lỗi lầm mà hắn đã mắc phải, từng giọt nước mắt và từng lời cầu xin của Thẩm Đại, từng khoảnh khắc lạnh nhạt và mỗi lần hắn bức bách anh, rốt cuộc hắn đã làm gì với người mà hắn yêu thương?!

Cho tới nay, cơ chế phòng vệ của cơ thể luôn ngăn cản hắn vén lên bức màn ký ức, hắn chỉ thỉnh thoảng nhìn thoáng qua quá khứ đê tiện và bất kham của mình từ bụi đất, nhiêu đó cũng đã đủ để khơi dậy sự thương tiếc và sự mắc nợ đối với Thẩm Đại. Như thể trong tiềm thức hắn biết rất rõ, một khi nhớ lại hết mọi chuyện, một khi đặt bản thân mình vào trong những chuyện Thẩm Đại đã trải qua, hắn sẽ bị cảm giác áy náy, hối hận và tự trách xé nát thành từng mảnh.

Có phải hắn vẫn luôn ích kỷ và vô liêm sỉ như vậy không? Khi không còn đường rút lui vẫn muốn trốn tránh!

Hắn quá yêu Thẩm Đại, cho nên hắn sợ hãi, sợ phải đối mặt với tổn thương không gì bù đắp được mà mình đã gây ra cho Thẩm Đại, sợ sau khi nhìn rõ điều này, hắn sẽ không còn có thể tự lừa dối mình rằng Thẩm Đại sẽ trở về. Hắn sợ rằng dù hắn có trả giá bao nhiêu, bù đắp bao nhiêu, hắn cũng không có đủ tự tin, không có tư cách để nghĩ rằng Thẩm Đại vẫn sẽ yêu hắn.

Nhưng bây giờ hắn phải mở to mắt ra, xuyên qua sương mù ký ức, nhìn thấy rõ món nợ nghiệt ngã mà hắn mưu toan muốn trốn chạy, nhìn thấy rõ từng chút từng chút một, thấy rõ đến tột cùng hắn đã làm gì với Thẩm Đại, thấy rõ tại sao Thẩm Đại không thể tha thứ cho hắn.



Hắn khinh thường, hiểu lầm, sỉ nhục, uy hiếp, áp bức Thẩm Đại, hắn biết rõ Thẩm Đại thích hắn nhưng không coi trọng, hắn biết Thẩm Đại không tính kế hắn nhưng hắn cũng không quan tâm đến sự trong sạch của Thẩm Đại, hắn lợi dụng pheromone trấn áp Thẩm Đại, ép Thẩm Đại phá thai, xóa đi ký hiệu, thậm chí sau khi hai người gặp lại, hắn vẫn không ngừng uy hiếp và làm tổn thương Thẩm Đại.

Thế mà hắn còn vì bị Thẩm Đại cự tuyệt mà cảm thấy tủi thân và xấu hổ buồn bực, hắn dựa vào cái gì?!

Vì Khâu Khâu, những gì Thẩm Đại gặp phải, những gì anh hy sinh, những gì anh từ bỏ, những gì anh phải trả giá từ khi mang thai đến sinh con và nuôi dưỡng. Tất cả những gì hắn có thể tưởng tượng và những gì hắn không thể tưởng tượng nổi đều khắc sâu vào tâm hồn hắn, trở thành tội nghiệt mà hắn không thể xóa bỏ hay che giấu, hắn sẽ bị tra tấn và hành quyết liên tục trong suốt quãng đời còn lại, mãi mãi không được giải thoát.

Nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo vô cùng thống khổ của Cù Mạt Dư, Cù phu nhân cũng buồn bã, rưng rưng nước mắt, nhỏ giọng nói: "Bố con luôn nói rằng mẹ lo lắng cho người ngoài, mẹ cũng không ngờ rằng con thực sự xin lỗi cậu ấy." Vốn dĩ bà dự định cả đời sẽ không nói ra bí mật này, thứ nhất là vì Thẩm Đại yêu cầu như vậy, thứ hai là vì bà thấy con trai mình thực sự yêu Thẩm Đại. Một khi bà nói ra, có lẽ hắn sẽ không thể chấp nhận nổi, nhưng nếu hắn đánh dấu Thẩm Đại trong cơn tức giận thì mọi chuyện thực sự không thể cứu vãn được nữa. Bà đã tự mình trải qua nỗi đau yêu và hận, gần gũi và xa cách với Cù Thận, dù trên người có dấu ấn thể xác nhưng bọn họ lại không hề có mối liên hệ tinh thần, bà biết rằng Thẩm Đại sẽ không chịu viên mãn với Cù Mạt Dư vì bị đánh dấu, cả hai sẽ chỉ tra tấn nhau suốt đời trong sự ràng buộc không thể thoát ra được.

Bà cũng muốn họ thoát khỏi đau đớn, bà cũng muốn người một nhà đoàn tụ, tuy nhiên, tình kiếp chỉ có thể tự mình độ.

Đầu của Cù Mạt Dư gần như gục xuống ngực, sự hối hận to lớn nhấn chìm hắn trong biển khổ, hắn không thể thở nổi, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày hắn sẽ hận chính mình đến thế, hắn khàn giọng lẩm bẩm: "Con nên làm gì bây giờ?"

Dường như mỗi người, mỗi thế lực trên thế giới đều ngăn cản hắn đến với Thẩm Đại. Hắn càng muốn nắm chặt Thẩm Đại thì anh lại càng muốn trốn thoát, hắn đã dùng hết mọi thủ đoạn nhưng vẫn bất lực. Hắn từng cao ngạo, tưởng rằng mình có thể leo lên bất kỳ ngọn núi nào, nhưng đôi tay lại không giữ nổi dòng nước trong veo này.

Cù phu nhân thở dài, bà không biết nên an ủi con trai mình như thế nào: "Việc quan trọng nhất bây giờ là giải quyết vấn đề của Vưu Hưng Hải. Dù thế nào đi nữa, cũng không thể để Thẩm Đại gánh vác chuyện này."

Cù Mạt Dư chậm rãi nắm chặt nắm tay, phẫn nộ không có nơi nào để phát tiết đột nhiên có phương hướng cụ thể.

"Con thông minh như vậy, kỳ thật trong lòng con biết phải làm sao, nếu không muốn người mình yêu đối xử với mình như thế này thì cũng đừng đối xử với họ như vậy." Cù phu nhân nhẹ nhàng nói: "Dù con có trình độ học vấn như thế nào, dù con là Alpha cấp S vượt trội hơn người thường rất nhiều, trong tình yêu mọi người đều bình đẳng."

Cù Mạt Dư nhắm hai mắt lại.

Bình đẳng, một từ đơn giản như vậy, lại là từ nằm xa nhất giữa "biết" và "làm được" trên thế giới này.

"Con vào gặp cậu ấy trước đi." Cù phu nhân đi đến trước cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa, nhẹ giọng nói: "A Đại, là tôi."

Trong phòng cũng không có tiếng đáp lại, Cù phu nhân do dự một lát, đẩy cửa đi vào.

Thẩm Đại ngồi ở góc sô pha, vẻ mặt đờ đẫn ôm Khâu Khâu, như thể đứa trẻ trong vòng tay là sợi dây kết nối duy nhất giữa anh và thế giới này, ngoài Khâu Khâu ra, trong mắt anh không còn gì khác.



Cù phu nhân cảm thấy từng trận lo lắng, bà ngồi sang một bên, chua xót nói: "Tôi nhìn cậu, giống như nhìn thấy chính mình năm đó."

Ánh mắt Thẩm Đại lướt qua. Anh không biết người bình thường sau khi trải qua nhiều lần thất bại sẽ nghĩ như thế nào, vào lúc này đầu óc anh như bị đóng băng tạm thời.

"Nhưng cậu mạnh mẽ hơn tôi, cậu có thể bảo vệ con của mình, tôi không thể, tôi không thể bảo vệ đứa thứ nhất, cũng không thể bảo vệ tốt cho đứa thứ hai." Trong mắt Cù phu nhân là đau đớn không thể hình dung.

Thẩm Đại cúi đầu nhìn thoáng qua đứa trẻ đang ngủ say. Từ rất sớm anh đã ý thức được ngoại trừ Khâu Khâu ra, bản thân anh cái gì cũng không có. Anh gắt gao bảo vệ con của mình, nhưng lại không có cách cứu vớt chính mình.

"Chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?" Cù phu nhân nhẹ nhàng nói.

Thẩm Đại lãnh đạm nói: "Tôi luôn biết ơn phu nhân, nhưng phu nhân cũng là người của Cù gia." Anh không tin Cù phu nhân không biết cấp bậc của Khâu Khâu, thân là người ba Omega của Khâu Khâu, nhưng anh lại là người cuối cùng biết. Anh biết rất rõ sở dĩ Cù phu nhân giúp đỡ anh cũng là vì suy xét cho con trai ruột của mình, khi lợi ích của hai người xung đột, bà nhất định sẽ ưu tiên cho con trai mình. Chuyện này cũng không có gì đáng trách, chỉ là anh không thể tin tưởng bất kì kẻ nào, bởi vì cuộc đời anh tràn ngập sự phản bội bởi những người thân thiết nhất.

"Tôi không phải họ Cù. Tôi họ Lương. Trước đây tôi chỉ được nhớ đến với tên gọi Cù phu nhân, tên tôi là Lương Nhuế." Bà dường như cảm thấy hơi xa lạ với tên của mình, lẩm bẩm lặp lại: "Lương Nhuế."

Trong lòng Thẩm Đại có chút xúc động.

"Tôi là một Omega được gả vào Cù gia, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi đồng ý với mọi cách làm của Cù gia, bởi vì tôi cũng từng phải chịu đựng điều đó." Trên mặt Lương Nhuế hiện lên một tầng đau thương: "Tôi vẫn luôn muốn giúp đỡ cậu, cậu có thể tin tưởng tôi."

Trên mặt Thẩm Đại vẫn viết đầy vẻ phòng bị, chống lại mọi người.

Lương Nhuế trịnh trọng nói: "Tôi là mẹ của Mạt Dư, tôi hi vọng nó sẽ luôn tốt đẹp, nhưng tôi cũng hi vọng cậu được tốt đẹp. Tôi sẽ không bào chữa cho những lỗi lầm của nó, nhưng tôi phải giúp nó làm sáng tỏ một số hiểu lầm. Mạt Dư tuyệt đối không phải vì Khâu Khâu nên mới muốn cậu. Nó và tôi đồng thời biết cấp bậc pheromone của Khâu Khâu, chính là khi cậu ở bệnh viện lần đó, nó sợ cậu sẽ hiểu lầm, cũng sợ ba nó biết được sẽ làm ra chuyện gì đó, cho nên mới quyết định giấu giếm mọi người."

Thẩm Đại cúi đầu, không nói lời nào.

"Tôi biết hiện tại cậu không thể tin được, nhưng nhất định có rất nhiều dấu vết có thể chứng minh cho chân tướng này, tất cả đều có chỉ là cậu có muốn biết hay không." Lương Nhuế hòa nhã nói: "Tôi luôn cảm thấy cậu mạnh mẽ hơn tôi, thông minh hơn tôi, kiên cường hơn tôi, năng lực quyết đoán và sinh tồn cũng mạnh mẽ hơn tôi. Tôi không còn sức để chống trả trong trò chơi với Alpha của mình nên đã mất đi đứa con đầu lòng và khả năng có được hạnh phúc, cậu cũng muốn thừa nhận thất bại sao?"

Cơ thể Thẩm Đại khẽ run lên.