Kế Sách Theo Đuổi Phu Quân Sau Khi Sống Lại

Chương 8




Thấy Lâm Thư quay lại, Hàn Lạc Tuyển thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng lại sưng mặt lên, bất thiện nhìn chằm chằm Lâm Thư, lạnh lùng hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”

“Ai! Huynh tỉnh rồi! Ta đi tìm ít thảo dược giảm đau cho huynh. Huynh xem, ta tìm được hai cây này! Ta lấy tảng đá đập nát, đắp lên cho huynh đây!” Mặt mày Lâm Thư hớn hở nói với Hàn Lạc Tuyển.

Nghe vậy, hắn mới chú ý tới thực vật màu xanh trong tay Lâm Thư, xác nhận đây chỉ là thảo dược giảm đau, ánh mắt Hàn Lạc Tuyển có chút hoài nghi đánh giá nàng một chút. Sau đó, nhíu mày, bị Lâm Thư sờ soạng mông một lần, hắn cũng không muốn bị một cô nương xa lạ như nàng sờ thêm lần nữa. Thân thể hắn là giữ gìn cho vương phi tương lai, sao có thể để nữ tử khác đụng chạm chứ! Dù rằng Lâm Thư muốn tốt cho hắn, vậy cũng không được. Hàn Lạc Tuyển vừa nghĩ tới chuyện bị nàng sờ mông, trong lòng liền hết sức khó chịu.

Không muốn nhìn Lâm Thư nữa, hắn mở miệng nói: “Ngươi chuẩn bị tốt đi, để ta tự làm.”

“Vậy làm sao được! Đây là mông huynh bị thương, mắt huynh có mọc sau gáy đâu, sao nhìn được chứ! Để ta làm cho, huynh yên tâm, ta sẽ rất cẩn thận rất dịu dàng, giống như lúc rửa sạch vết thương cho huynh ấy, tuyệt đối sẽ không làm đau huynh!” Lâm Thư nói xong cũng mặc kệ phản ứng của Hàn Lạc Tuyển, đi tới bờ sông, rửa sạch thảo dược, lượm cục đá, rửa sạch, bắt đầu giã thuốc.

Thấy Lâm Thư không nghe, hoàn toàn xem nhẹ lời nói của hắn, Hàn Lạc Tuyển vừa bực vừa hận. Nha đầu ngu ngốc này nhất định là cố ý, cố ý đắp thuốc cho hắn, để dễ sàm sỡ hắn!

Lâm Thư đắc chí giã thảo dược, nàng cảm thấy mình thật sự vô cùng hiền huệ, đúng là một cô nương tốt hiếm có trên thế gian. Trong lòng Hàn Lạc Tuyển chắc là cực kỳ cảm động rồi nhỉ? Hắc hắc, từ từ giành được thiện cảm của Hàn Lạc Tuyển, chờ đến khi hắn dần dần yêu nàng thì hai người có thể ở cùng một chỗ rồi!

Kiếp trước, trước khi chết Lâm Thư đã hạ quyết tâm, phải bù đắp tốt cho Hàn Lạc Tuyển. Cho nên, nàng muốn đối xử vô cùng tốt với hắn, ở chung một chỗ với hắn.

Cuối cùng, Hàn Lạc Tuyển vẫn bị Lâm Thư lôi kéo, để nàng đắp thuốc cho.

Mất gần nửa ngày mới đắp thuốc xong cho Hàn Lạc Tuyển, Lâm Thư lại dùng đoản đao cắt y phục của mình, cắt ra một mảnh vải có kích cỡ phù hợp, dùng để quấn mông Hàn Lạc Tuyển. Làm xong tất cả, Lâm Thư rảnh rỗi, có chút nhàm chán nói chuyện với Hàn Lạc Tuyển.

“Haizz, Hàn Lạc Tuyển, ta là bị người bắt cóc đến chỗ này, còn huynh thì sao?” Mặc dù kiếp trước Lâm Thư đã biết lý do Hàn Lạc Tuyển phải đến nơi hoang dã này, nhưng nàng không thể nói thẳng cho Hàn Lạc Tuyển biết. Nếu không, dựa vào bản tính cảnh giác, đa nghi của Hàn Lạc Tuyển, nhất định sẽ phòng bị và chán ghét nàng. Cho nên, Lâm Thư vờ như không biết, hỏi ra như vậy.

“Hàn Lạc Tuyển? Bản công tử hỏi ngươi, sao ngươi biết được thân phận của bản công tử?”

Lâm Thư không nhắc tới thì thôi, nhắc tới lại khiến cho Hàn Lạc Tuyển nghi ngờ. Rốt cuộc nha đầu ngốc này biết được thân phận của hắn bằng cách nào chứ? Rốt cuộc có phải là tiểu thư của phủ Định Quốc công không, hay là người do ai phái đến tiếp cận hắn?

Thấy hắn hỏi như vậy, Lâm Thư có chút mất tự nhiên, cúi đầu nghịch ngợm ngón tay hơi thô ráp của mình.

“Ta...Ta nghe đại ca ta là Lâm Sóc nói. Ta đã từng đi qua học viện của các huynh, đã gặp huynh ở bên ngoài.”

Hàn Lạc Tuyển và huynh trưởng Lâm Sóc của Lâm Thư đều học trong ‘Học viện Thánh Tài’, hai người đều là công tử thế tộc, mà các triều đại Hoàng đế của triều đình Đại Chu luôn chú trọng bồi dưỡng tài năng và nhân phẩm của các công tử thế gia. Quy định tất cả trưởng tử của các thế tộc nhất định phải học tập trong mười năm ở học viện Thánh Tài, trải qua cuộc thi hợp lệ mới có thể ra khỏi học viện. Không đủ phẩm cách thì cứ thi đến đủ tư cách mới thôi.

Nghe Lâm Thư trả lời như vậy, hắn có chút nửa tin nửa ngờ, chuyển đề tài, hỏi nàng: “Ngươi nói ngươi là tiểu thư dòng chính của phủ Định Quốc công à? Bị người trói tới đây sao? Ngươi có biết là ai làm hại không?”

“Là thứ tỷ trong nhà ta, Lâm Thiến và di nương Tô thị bày mưu hại ta đấy! Trước kia nàng ta chỉ lén lút sắp đặt vài bẫy nhỏ cho ta, không ngờ lần này nàng ta lại muốn mạng của ta, thật đáng chết mà! Bọn họ mua chuộc một nha hoàn bên người ta, biết được ta vốn thích náo nhiệt, nhưng các trưởng bối vô cùng gò bó ta, luôn lo lắng ta sẽ bị tiểu nhân ở bên ngoài làm hại, cho nên rất hiếm khi để ta xuất phủ. Nha hoàn kia nói với ta là chỉ cần đổi nam trang, nàng ta sẽ có cách dẫn ta ra phủ đi chơi. Sau đó ta liền bị lừa, bị nàng ta lừa xuất phủ, rồi ngửi thấy được một mùi hương thơm kỳ quái, lạ lùng, tỉnh lại thì đã ở đây rồi.” Nói đến đây, trong mắt nàng tràn đầy oán giận. Kiếp trước mình đã ngốc như thế, âm mưu đơn giản thế mà cũng không nhận ra, thật là quá ngu mà!

Nha đầu này đúng là quá ngu ngốc, bẫy sập rõ ràng thế mà vẫn chui vào. Hàn Lạc Tuyển có phần bực tức, hừ lạnh một tiếng, nói: “Cho nên mới nói, không nghe lời lão nhân dạy sẽ bị thiệt thòi. Một cô nương nên ở trong khuê phòng học tập cho tốt, không có việc gì thì đừng chạy lung tung.”

“Ừ. Ta biết rõ sai lầm rồi. Trong lúc mơ mơ màng màng, ta mới nghe được từ trong miệng đám người đó, là do thứ tỷ và di nương tính kế. Chờ ta trở về, ta nhất định tố giác bọn họ với tổ mẫu!” Nắm chặt quả đấm, trên mặt nàng có bảy phần phẫn nộ.

Cười nhạo một tiếng, Hàn Lạc Tuyển hỏi: “Ngươi biết bản thân đang ở đâu à? Sao ngươi có thể khẳng định mình sẽ trở về phủ an toàn? Nếu mẫu tử các nàng đã dám làm thì nhất định hết sức cẩn thận, kỹ càng. Nếu bọn họ có nhiều thủ đoạn, phái người giám sát bên ngoài phủ Định Quốc công, một khi ngươi xuất hiện, sợ rằng còn chưa vào phủ Định Quốc công đã bị bắt rồi ấy chứ. Ngươi nghĩ đến những chuyện này chưa? Làm người, đầu óc phải tỉnh táo một chút, không nên quá ngây thơ. Ta thấy ngươi cũng không còn nhỏ, hai năm nữa cũng nên thành thân rồi. Làm việc không suy nghĩ chu toàn, tương lai nhất định sẽ thiệt thòi.” Thật sự cảm thấy Lâm Thư quá ngốc nghếch, Hàn Lạc Tuyển không nhịn được đánh thức nàng một chút.

Nghe xong, Lâm Thư lập tức ngẩn người, lâm vào trầm tư. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới những chuyện mà Hàn Lạc Tuyển nói, kiếp trước nàng hết sức may mắn gặp được hắn ở nơi hoang dã này, sau đó đi theo hắn chịu đựng gian khổ qua hai tháng ở chốn hoang vu này, mới được lão Dịch Vương đón về. Là lão Dịch Vương phái người tự mình đưa nàng trở về phủ, quá trình hồi phủ đều vô cùng thuận lợi. Nếu dựa theo suy đoán của Hàn Lạc Tuyển, Tô di nương thật sự có mưu kế, sai người giám sát ở bên ngoài phủ Định Quốc công, dựa vào mình nàng, chắc chắn sẽ như Hàn Lạc Tuyển đã nói, còn chưa kịp bước vào phủ Định Quốc công đã bị Tô di nương bắt đi lần nữa. Càng nghĩ sâu, Lâm Thư càng kinh ngạc. Cho tới nay, Tô di nương và Lâm Thiến đều không ngồi rỗi, bọn họ có tâm cơ, nếu như đã hạ quyết tâm giết chết nàng thì tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Thấy Lâm Thư đã biết sự nguy hiểm trong đó, Hàn Lạc Tuyển cũng lười nhiều lời với nàng. Có lẽ do thấy hơi buồn, hắn lại dời tầm mắt sang Lâm Thư, nhíu mày, tò mò hỏi: “Ngươi thật sự là nữ nhi của Định Quốc công à?”

Lâm Thư gật đầu rất mạnh, hỏi ngược lại: “Có gì sai à? Chẳng lẽ huynh đang hoài nghi thân phận của ta sao?”

“Đúng là hơi hoài nghi. Bản công tử đã gặp qua Định Quốc công không ít lần, xác thực như người đời tương truyền, là một mỹ nam tử hiếm có trên thế gian. Nhưng tướng mạo của ngươi lại không giống Định Quốc công một chút nào, thật sự khiến người ta hoài nghi. Chẳng lẽ, ngươi giống phu nhân của Định Quốc công sao? Cũng không đúng, phu nhân An thị của Định Quốc công là mỹ nhân nổi tiếng ở Đại Chu ta, sao có thể sinh ra ngươi được.” Sờ sờ cằm, Hàn Lạc Tuyển cẩn thận đánh giá khuôn mặt của Lâm Thư.

Lâm Thư giựt giựt khóe miệng, quả nhiên là Hàn Lạc Tuyển, hỏi vấn đề giống hệt kiếp trước, đều làm cho người ta cảm thấy đáng đánh đòn. Ngụ ý, không phải đang nói dung mạo của nàng xấu xí sao!

Lâm Thư nhớ rõ, kiếp trước hai người sống nương tựa lẫn nhau khoảng hai tháng, hắn luôn châm chọc nàng vì diện mạo của nàng. Không những thế, kiếp trước, sau khi nàng và Triệu Á Thanh hòa hợp hơn, để Hàn Lạc Tuyển biết được, ở trước mặt Triệu Á Thanh, hắn đã châm chọc bộ dạng của nàng nhiều lần, khiến Lâm Thư cực kỳ hận hắn. So sánh kỹ hai người, giữa Triệu Á Thanh luôn nịnh nọt mình và Hàn Lạc Tuyển vô cùng đáng ghét, nàng càng nghiêng về Triệu Á Thanh, cuối cùng Lâm Thư còn mặc kệ các trưởng bối phản đối, cố ý gả cho Triệu Á Thanh.

Hít sâu một hơi, Lâm Thư cười gượng, đáp: “Bộ dạng ta không giống cha nương ta, ta giống tổ mẫu của ta. Tổ mẫu ta có diện mạo anh khí, ta thừa hưởng bảy phần của người.”

“Thì ra là vậy.” Hàn Lạc Tuyển hiểu rõ gật đầu một cái.

Nghĩ đến cái gì, lại hỏi: “Chẳng phải tiểu thư ở trong thế gia vọng tộc đều được nuông chiều sao? Làm sao sức lực của ngươi lại lớn đến như vậy? Ngay cả thảo dược giảm đau cũng biết nữa?”

Lâm Thư thầm kêu một tiếng hỏng bét, xoay mặt sang một bên, đáp: “Cái đó có gì kỳ quái đâu, thuở nhỏ thân thể ta không tốt, các trưởng bối ưu ái, từ nhỏ ta đã uống sữa hổ lớn lên, ngâm mình trong những dược vật tốt nhất, ngày thường đều ăn những món ngon hiếm có, quý giá. Vả lại, trưởng bối trong nhà vẫn chưa yên tâm, còn mời một vị sư phụ có võ nghệ cao cường dạy ta chiêu thức cường thân kiện thể. Mặc dù ta không giỏi võ nghệ, nhưng vẫn chăm luyện tập nên hơi sức của ta đương nhiên khác hẳn người thường rồi. Về phần thảo dược giảm đau, là sư phụ dạy ta, trước kia, lúc ta luyện võ té bị thương, sư phụ tìm loại cỏ này ở gần đó, ta lập tức nhớ nó.” Lâm Thư thầm cầu nguyện ở trong lòng, hi vọng đừng để cho hắn hoài nghi cái gì.

Như có điều suy nghĩ liếc Lâm Thư một cái, Hàn Lạc Tuyển gật đầu nói: “Từng nghe nói qua trong kinh thành có thiên kim nhà quan uống sữa hổ lớn lên, không ngờ người ấy lại là ngươi.”

Lâm Thư nghe thế, liền cười gượng. Bị hắn hỏi lòng vòng nhiều như vậy, rốt cuộc nàng cũng nhớ ra nàng đang muốn hỏi cái gì.

“Đúng rồi, Hàn Lạc Tuyển, huynh còn chưa nói cho ta biết sao huynh lại đến đây? Chẳng lẽ huynh cũng bị người trói tới sao?”

Thầm mắng một tiếng, hắn không ngờ Lâm Thư vẫn có thể phản ứng kịp. Hàn Lạc Tuyển cảm thấy nàng vô cùng không đáng tin, cũng không tin tưởng nàng, hắn không muốn để nàng biết hắn bị lão Vương Gia cha hắn quăng đến nơi quỷ quái này để rèn luyện. Ho một tiếng, hắn tùy theo lời nàng mà gật đầu, đáp: “Bản công tử cũng là vừa tỉnh lại đã đến nơi đây, không biết là do ai gây nên. Đợi bản công tử trở về, chắc chắn sẽ điều tra kỹ càng!”

Nghe vậy, Lâm Thư nhíu đôi mày thanh thúy. Kiếp trước Hàn Lạc Tuyển không hề giấu diếm một chút nào, trực tiếp nói cho nàng, hắn bị lão Dịch Vương ném ra đảo để rèn luyện. Nhưng vì sao ở kiếp này, hắn chưa từng nói thật với nàng vậy? Chẳng lẽ Hàn Lạc Tuyển không tin nàng à? Nghĩ đến điểm này, trong lòng Lâm Thư có chút không thoải mái, nàng không thích Hàn Lạc Tuyển không tin tưởng nàng như vậy.

“Hàn Lạc Tuyển, huynh có biết đây là chỗ nào không? Huynh tới đây bao lâu rồi? Đã nắm rõ địa hình chưa?” Lâm Thư không nhịn được thử dò xét Hàn Lạc Tuyển.

“Ta tới đây chưa lâu, mới hai ngày, còn chưa đi xem nhiều chỗ, nên không rõ lắm.” Hàn Lạc Tuyển thờ ơ trả lời vấn đề của Lâm Thư.

Lâm Thư nghe thế đã biết hắn đang nói dối. Kiếp trước, nàng từ trong miệng Hàn Lạc Tuyển biết được hắn đến đây sớm hơn nàng nửa tháng, đã khá thông thuộc chỗ này rồi. Hơn nữa, hắn còn nói với nàng, đây là một đảo hoang. Lâm Thư không ngờ ở kiếp này, nàng không biết đã làm cái gì mà hắn đề phòng nàng như vậy. Trong lúc nhất thời, Lâm Thư hơi phiền muộn, trong lòng có cảm giác chua sót khó nói.

Thấy phản ứng của Lâm Thư hơi sai sai, Hàn Lạc Tuyển liền hỏi: “Sao thế? Có vấn đề gì không?”

Thở dài, Lâm Thư lắc đầu, đáp: “Không có gì, chỉ là đột nhiên có chút khổ sở. Ta còn tưởng rằng huynh đến đây sớm hơn ta, đã quen thuộc nơi này rồi. Nếu như thông thuộc địa thế, chúng ta cũng dễ tìm được đường ra, rời khỏi chốn rừng hoang này.”

Thấy bộ dạng mất mát của Lâm Thư, Hàn Lạc Tuyển nhíu mày, suy nghĩ một chút, nói: “Tuy ta mới ở đây hai ngày, nhưng ta có thể đoán sơ sơ đây là một hoang đảo. Xung quanh đều là nước biếc bao phủ, muốn rời khỏi đây, sẽ hơi khó đấy. Không bằng chúng ta sống thêm vài ngày ở đây, nếu như gặp được tàu thuyền qua lại, thì nhờ giúp đỡ.”

Nghe Hàn Lạc Tuyển nói lời này, đôi mắt Lâm Thư liền sáng lên. Hàn Lạc Tuyển vẫn nói ra hoàn cảnh bọn họ đang ở, cũng lộ ra chút tin tức. Thấy hắn không phải cố ý phòng bị nàng, Lâm Thư liền thoải mái trong lòng, nhe răng cười, nói: “Nghe lời huynh!”

Thấy nàng cười ngốc nghếch với mình, Hàn Lạc Tuyển hừ hừ một tiếng, quay đầu sang chỗ khác, không nhìn nàng. Hắn vẫn chưa ngủ đủ đâu! Phải nắm chắc thời gian nghỉ ngơi, nhà đầu ngốc này không đáng tin chút nào. Hàn Lạc Tuyển không dám để nàng gác đêm, vì an toàn của bản thân, hắn tình nguyện chịu khổ, cũng không muốn mất mạng trong miệng thú, đến lúc đó, chết thế nào cũng không biết.