Kẻ Phản Bội

Chương 37: Kiếp phù du




Chết!

Có gì đáng sợ?

Tôi không sợ chết, nhưng tôi không muốn chết không cam tâm.

Tôi từng mơ cùng Yên Thanh nắm tay nhau đến bạc đầu.

Tôi từng chờ đợi cùng sư phụ phiêu bạt giang hồ tự do, tự tại.

Tôi từng hy vọng cùng Phi Ảnh trở thành đôi tri kỷ sóng vai nhau đi khắp chân trời góc bể.

Đã có lúc....tôi mong chỉ là một hộ vệ nhỏ bé.....bình yên sống ở Huyền Vương Phủ.

Đáng tiếc.....

Không một nguyện vọng nào của tôi được thực hiện.

Kiên trì đến cùng.....thì ra vẫn trắng tay.

Đáng tiếc....

Tôi không cam tâm.

Tôi còn nhớ thân thể Phi Ảnh nằm trên đất bị chặt nát, để mặc cho chó ăn gà mổ.

Lúc đó, tôi đã thề dù phải trả giá nào, tôi cũng phải khiến Thượng Hào chết.

Thật không cam tâm.

Tôi không giết được hắn, còn bị tay sai của hắn hại cho chết không đất chôn thây, cơ thể mặc người giẫm đạp.....

Nếu như...

Đáng tiếc đời này không có nếu như.....

Gió hiu hiu thổi, một cây nhãn với cành lá xum xuê đung đưa trong gió. Những tia nắng đùa nghịch trên các kẽ lá, đậu lên vai một ông lão tóc đã hoa râm, nhìn như đã tám mươi. Ông lão mặc bộ đồ màu xanh trông khá kỳ lạ, dáng đi nhanh nhẹn, khỏe mạnh tựa như người mới hơn bốn mươi. Ông ấy đang dùng một gáo nước múc từ giếng rồi đi đến chỗ cây nhãn cách đó khoảng bốn bước chân và tưới nước.

Ly Thanh nhìn kỹ xung quanh, cô nhận ra nhìn đang đứng trong một sân nhà nhỏ. Cô đi đến bên ông lão để hỏi nơi này là nơi nào. Nhưng khi vừa chạm tay vào ông lão, cô mới phát hiện mình không thể chạm vào được.

Trong căn nhà nhỏ bên cạnh cây nhãn, có một cô bé gái chừng bốn tuổi đứng lấp ló ở cửa nhìn trộm. Đến khi ông lão nhìn thấy, cô bé chạy ra nắm tay ông lão và nói: "Ông vừa tưới cây à?"

"Ừ, ông vừa tưới cây."

"Cho cháu tưới với."

Vừa nói, bé gái vừa chạy ra múc vài gáo nước tưới cho cây. Bên cạnh giếng có treo một lồng chim nhỏ ở trước cửa nhà, chú chim thỉnh thoảng kêu lên: "Cúc cù cu cu."

"Cúc cù cu cu."

Ông lão đến bên lồng chim, thả một nắm thóc vào cốc nhỏ ở trong lồng. Chú chim chạy quanh lồng, kêu lên to hơn: "Cúc cù cu cu."

"Cúc cù cu cu."

Một lúc sau, ông lão và bé gái bước vào trong nhà. Trong nhà có một bộ bàn ghế gỗ đơn sơ, trên bàn là một chiếc đàn bầu và một đĩa bánh.

Ly Thanh không biết tên món ăn này, cô chỉ nhớ từng nhìn thấy nó khi ở Lạc Hận. Trên đĩa có những viên bánh hình tròn màu trắng, mỗi viên to sấp sỉ một đốt ngón tay cái, bên trên mỗi chiếc rắc một ít vừng, trông rất bắt mắt.

Ông lão ngồi vuốt đàn vài lần rồi bắt đầu đánh đàn. Ông hơi cúi đầu, tư thái tự nhiên, hai bàn tay đánh đàn trên một sợi dây. Thi thoảng, ông lão lại dùng một tay day day cần đàn. Bé gái ngồi đối diện ông lão yên lặng lắng nghe, đôi mắt mắt to tròng chăm chú nhìn ông lão.

Ly Thanh ngẫu nhiên nhớ tới hai câu dân gian: "Tiếng đàn bầu da diết nỗi lòng. Tiếng đàn bầu sầu lắng tâm tư."

Tay ông lão day day cần đàn, Ly Thanh đứng lặng nghe tiếng bầu ngân từng hồi. Cô nhớ lại những tháng ngày cùng sư phụ bên nhau, nhớ những ngày cùng Phi Yến đi chơi đêm hội, nhớ bát mỳ hủ tiếu mà Phi Ảnh đãi...

Cô đã từng cho rằng buông lỏng lòng mình, nhớ đến nỗi buồn và niềm vui của bản thân là một sự yếu đuối. Lúc này đây, cô lại cảm thấy lòng mình vô cùng dễ chịu, không còn áp lực, oán hận nào nữa.

Làn gió nhè nhẹ thoảng qua, một người con gái xuất hiện với mặc váy đỏ, mái tóc thẳng dài quá vai, đứng bên gốc cây. Cô ấy nhìn Ly Thanh và hỏi: "Rất tuyệt phải không?"

Tiếng đàn bầu văng vẳng bên tai, Ly Thanh cười đáp: "Rất tuyệt."

"Đây là tâm cảnh của tôi."

"Tâm....cảnh?"

"Cô chưa chết nhưng sắp chết rồi."

Ly Thanh quay sang nhìn người cô gái váy đỏ. Mải say mê nghe tiếng đàn nên cô quên mất mình vừa rồi đã trải qua chuyện gì.

"Tại sao tôi lại ở đây?"

"Tôi là Tâm Thuật Sư. Tâm cảnh này được tạo nên bởi chấp niệm. Để duy trì được nó tôi cần những người có chấp niệm mạnh mẽ."

"Cô muốn tôi làm gì?"

"Chúng ta làm một giao ước. Sức mạnh của Bạch tộc mà cô nhận được lúc trước có thể tạm thời duy trì cơ thể cô tiếp tục tồn tại, chỉ cần ý thức cô chưa mất hết, cô sẽ không chết. Tôi có thể giúp cô kéo dài được ý thức trong năm ngày, vì cơ thể cô đã rất yếu, không giữ được linh hồn lâu hơn."

Ly Thanh cảm thấy trong lời nói này có vấn đề. Cô từng nghe chuyện một số tà thuật sư (*) bắt các vong hồn để ép họ trở thành thuộc hạ, thậm chí dùng các vong hồn để tu luyện, nên trong lòng không khỏi đề phòng. Cô nói: "Sau năm ngày tôi sẽ thế nào?"

(*): Người sử dụng huyền thuật làm hại người khác.



Người con gái váy đỏ dường như nhìn thấu được tâm tư của Ly Thanh, cô từ tốn đáp: "Sau năm ngày nếu không có người cứu giúp kịp thời, ý thức mất đi, cô sẽ chết. Giao ước này coi như thất bại. Tôi cũng sẽ không làm gì cô."

"Điều kiện là gì?"

"Nếu cô sống sót, tôi muốn cô dùng cả đời mình lưu giữ tâm cảnh này trong tâm trí."

"Chỉ có vậy?"

Người con gái váy đỏ nghiêng người, đầu tựa vào thân cây, hai tay khoanh lại, nhìn thẳng vào mắt Ly Thanh, nói: "Đương nhiên."

Ly Thanh có chút do dự, cô không muốn lúc sống phải nghe theo lệnh kẻ khác đến lúc chết lại trở thành con rối trong tay một kẻ khác. Cô hỏi: "Làm sao để tôi tin cô?"

Người con gái váy đỏ giơ bàn tay mình lên trời, nói: "Ta - Dạ Ngọc Minh Anh. Lấy danh dự của một Tâm Thuật Sư ra thề trời đất mọi lời ta nói đều là sự thật."

Ly Thanh nhớ Phong Linh từng nói với cô rằng những người luyện huyền thuật rất tin vào nhân quả, nếu họ đã hứa điều gì nhất định họ sẽ thực hiện điều đó dù sớm hay muộn. Ly Thanh giơ bàn tay lên, nói: "Được!"

Tâm Thuật Sư đập tay vào tay Ly Thanh: "Thành giao!"

Trong khoảng khắc, Ly Thanh thấy thân thể mình như bị chấn động, giữa hai bàn tay phát ra một luồng ánh sáng trắng tỏa ra xung quanh. Tâm Thuật Sư bất ngờ điểm ngón tay trỏ vào mi tâm của Ly Thanh. Trước mắt Ly Thanh chỉ còn một màu trắng xóa rồi vụt tắt.

Ly Thanh cảm thấy thân thể đau đớn không sao cử động được, hai mắt không cách nào mở ra, gió lạnh thổi từng hồi, mùi máu tanh và rác thải phảng phất.

Thi thoảng, Ly Thanh ngửi thấy mùi khí đốt. Sau một hồi suy nghĩ, cô đoán nơi này có thể là châu Lưu Ly - một trong hai mươi địa điểm xử lý rác thải của Bắc Chu. Ly Thanh còn nhớ mình bị vứt ra ngoài Hàm Long, thân thể nằm trên đất, nhiều người đi đường thấy cô liền né ra xa. Một số người đồn đoán cô là nô lệ bị chủ đánh gãy xương rồi đuổi đi, một số khác lại cho rằng cô vay nợ không trả được mới bị cắt gân như vậy. Vì cơ thể cô nằm trên đất quá chướng mắt, một vài người thuê cửu vạn lôi xác cô đến chỗ khác. Cơ thể cô được chuyển chỗ khoảng năm, sáu lần thì thông tin cơ thể cô nằm trên đường đi truyền đến tai quan phủ.

Huyền Vương Phủ phế võ công của Ly Thanh chính là để cô không thể tiếp tục dùng võ công, chứ không định biến cô hoàn toàn thành kẻ tàn phế. Vì thế, cơ thể của Ly Thanh tuy bị cắt gân nhưng gân chưa đứt, vẫn có khả năng cử động được. Có điều, giờ đây Ly Thanh đã chẳng còn sức lực để cử động nữa. Người cô nhuốm đầy máu, nằm bất động, ai cũng tin rằng cô sẽ chết. Quan phủ nhìn thấy chữ "Nô" trên mặt Ly Thanh liền tin rằng cô là nô lệ phạm lỗi lớn, nên bị chủ nhân trừng phạt rồi vứt bỏ. Sau đó, quan phủ đã cho người mang xác cô đi đốt, tránh để cơ thể cô phân hủy bốc mùi. Sự việc sau đó, Ly Thanh không còn biết gì nữa vì cô đã hoàn toàn mất đi ý thức, chìm vào giấc ngủ sâu. Sau khi tỉnh lại, Ly Thanh ngửi thấy mùi khí đốt quanh quẩn nên đoán mình đang nằm ở nơi tập trung rác thải từ nhiều khu vực đổ về. Trong số hai mươi nơi xử lý rác thải, Lưu Ly chính là nơi gần Hàm Long nhất.

Một con chó chạy đến chỗ Ly Thanh ngửi ngửi rồi chạy đi. Hôm sau, Ly Thanh nghe thấy có hai người đàn ông nói với nhau: "Ngươi xem cái xác kia còn thở kìa, hay là chúng ta đem bán đi?"

"Dạo này quan phủ điều tra gắt quá, đành ba hôm nữa thương lái đến đây thì bán."

"Lúc đó ả chết rồi, bán được mấy đồng?!"

"Đành vậy, chứ cứu ả xong bán có khi lỗ vốn. Nhỡ ả tỉnh lại rồi chạy trốn thì mất cả chỉ lần chài."

"Cũng đúng, đi ăn thôi."

Hai người rời đi, Ly Thanh rơi nước mắt, cảm nhận sự bất lực của chính mình. Không biết đã qua bao lâu, con chó hôm qua lại quay lại, đi cùng nó là một cậu bé. Cậu bé nhìn thấy Ly Thanh liền sợ hãi hét lên. Một ông cụ chạy đến chỗ cậu bé hỏi: "Sao vậy cháu?"

"Ông ơi đằng kia có người chết."

"Đi thôi, sau cháu đừng ra chỗ này nữa."

Ly Thanh cố gắng kêu cứu mấy lần nhưng không thành tiếng. Tiếng bước chân của hai ông cháu xa dần, cô dồn hết sức lực nói: "Cứu...."

"Gâu gâu! Gâu gâu!"

Con chó chạy lại chỗ Ly Thanh, cắn lấy tay cô cố kéo đi. Cậu bé kêu lên: "Mực! Lại đây!"

Chú chó vẫn kéo xác của Ly Thanh lê về phía hai ông cháu. Cậu bé chạy đến chỗ chú chó, ông cụ đi theo sau.

Ly Thanh cảm nhận được hai ông cháu đang ở rất gần mình, liền dùng hết sức còn lại kêu lên hai tiếng yếu ớt: "Cứu.....cứu...."

"Ông ơi, người này còn sống."

"Chúng ta đi thôi."

"Nhưng mà....ông ơi....."

Ly Thanh nghe thấy tiếng bước chân của hai ông cháu xa dần. Chú chó chần chừ rồi nhả Ly Thanh ra. Ly Thanh đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, cô muốn cười nhưng lại không cách nào cười được. Sau đó, tất cả trở nên vắng lặng.

Mùi khí đốt khiến cô đau đầu.

Tiếng nước từ đâu vọng lại. Từng giọt, từng giọt rơi xuống gạch.

Tiếng bước chân người qua lại, xa xa, đều đặn.

Không biết đã qua bao lâu, Ly Thanh lại nghe thấy tiếng chân người đến gần, giọng ông cụ lúc nãy vang lên: "Mực, lại đây!"

Chú chó chạy đến gần Ly Thanh. Cô cảm nhận được cơ thể mình được nhấc lên, sau đó nằm lên một lớp lông mềm mại. Ông cụ nói: "Đi từ từ thôi."

Ly Thanh nằm sấp lên Mực, chú chó chậm rãi kéo lê cô đi. Sau khi Ly Thanh được đưa đến một y quán, cậu bé vui vẻ cùng ông cụ và chú chó rời đi. Trước khi đi, ông cụ gửi một khoản tiền lớn cho y quán để họ chăm sóc Ly Thanh trong nhiều ngày tới. Từ sau hôm đó, Ly Thanh nằm trên giường nhưng không thấy hai ông cháu kia xuất hiện nữa.

Ba ngày sau đó, Ly Thanh mở được mắt, người trong y quán chăm sóc cô như những bệnh nhân khác. Lúc này, quần áo trên người Ly Thanh đã được thay bằng một bộ quần áo rộng màu nâu. Hàng ngày sẽ có một người đến xem bệnh cho cô ba lần. Những ngày vừa qua, thức ăn của Ly Thanh chính là cháo hành loãng. Sau khi hỏi thăm, Ly Thanh được biết nơi này chính là y quán nổi danh nhất châu Lưu Ly - Tuệ Tĩnh Y Quán.

Bốn ngày kế tiếp, Ly Thanh bắt đầu tập luyện đi lại, đôi chân của cô thường xuyên đau nhức. Cô phải bám vào tường để di chuyển, nhiều lần chân chống đỡ không nổi cả người liền ngã xuống đất. Mỗi ngày cô đều luyện tập từ sáng đến tối.

Ly Thanh có hỏi y quán về hai ông cháu đã cứu mình nhưng không ai biết họ. Sau khi đôi chân đã có thể đi lại được, cô ra những nơi lận cận để hỏi thăm nhưng cũng không thu được gì. Cô biết, khả năng hồi phục và chịu đựng này của cô phần lớn là nhờ hang Chiêu Hồn.

Những ngày sau đó, Ly Thanh chăm chỉ luyện tập cử động chân tay, tuy cô không gặp lại được hai người đã cứu mình nhưng cô lại gặp cậu bé ở Phù Trúc.

Hôm đó, có mấy người mặc đồ lang y bước xuống từ một xe ngựa lớn. Theo sau họ là vài người khác bước xuống cùng, mọi người khiêng một cái cáng gỗ vào trong y quán. Ly Thanh nhận ra gương mặt của mẹ cậu bé lẫn trong đám người đó, cô liền đến gần nhìn người nằm trong cáng thì nhận ra đó là cậu bé ở Phù Trúc. Cậu bé đang mệt mỏi nằm trên cáng, mắt nhắm hờ, nước da tím tái.

Châu Lưu Ly và châu Phù Trúc ở khá gần nhau. Ly Thanh hỏi Trường Hành - là một phụ tá của y quán, thì được biết đây một ca bệnh nặng mới chuyển đến, ca bệnh này được y quán Mạnh Thang bên Phù Trúc đưa sang.

Cậu bé được đưa vào một phòng riêng, Ly Thanh đứng bên ngoài tập trung lắng nghe. Âm thanh của cậu bé nặng nhọc, chậm rãi vang lên trong phòng: "Cháu thường...thấy ớn lạnh và...bị run rẩy. Người lúc nóng, lúc lạnh."

"Cháu có cảm thấy chóng mặt, buồn nôn, khó thở, thường bị tiêu chảy không?"

"Dạ có. Cháu thường....thấy choáng váng, mệt mỏi, tim đập nhanh."



"Ừmm....Đậu Lý, con ghi chú thêm: Da lạnh, nhợt nhạt, tím tái. Đây là biểu hiện bị nhiễm trùng."

Đậu Lý là học trò là lương y Hải Thượng. Cậu ta thường giúp y quán ghi chép bệnh lý của các bệnh nhân, đồng thời hỗ trợ ghi đơn thuốc.

"Cháu bị thế này bao lâu rồi?"

"Khoảng một tháng ạ."

Sau đó, lang y trong phòng đứng dậy rồi bước ra ngoài, người nhà của cậu bé cũng đi ra ngoài theo. Ly Thanh hơi lùi lại một chút, tránh bị người khác chú ý. Bên ngoài, lang y nói với người nhà bệnh nhân: "Nếu đến sớm thì còn kịp....cậu bé bị rất nặng. Gia đình nên chuẩn bị trước tinh thần."

Người mẹ ngã quỵ trên đất, lấy tay bịt miệng ngăn tiếng khóc nấc của mình, người cha đứng chết trân tại chỗ, cậu em trai cố gắng nâng mẹ dậy. Ly Thanh nhìn vào trong phòng, cảm thấy chuyện này có chút khó tin.

Trong phòng của cậu bé thực ra vẫn còn một người bạn thân, người bạn này ngồi bên giường bệnh hỏi cậu: "Sau cậu không nói tới chỗ bị loét."

"Mình, không muốn, gia đình...biết.".

Ly Thanh đứng ngẩn người ở ngoài phòng một lúc. Cô nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy cậu bé, dần đoán ra được nguyên nhân. Rồi cô nhìn biểu hiện của gia đình cậu ở bên ngoài phòng bệnh, trong lòng nhen nhóm một ngọn lửa giận đối sự việc ngày hôm ấy.

Gia đình cậu bé ở y quán cả ngày trời, đến tối người bạn thân của cậu nhận ở lại trông. Ly Thanh định bước vào phòng, cô nghe thấy hai người trò chuyện.

"Cậu không muốn họ ở bên à?"

"Không. Không ích gì đâu."

Ly Thanh do dự đứng bên ngoài phòng một lúc rồi quyết định bước vào.

"Em cũng ở đây à?"

"Chị..."

"Chị đánh nhau với người ta bị thương...rồi đến đây."

Ly Thanh cười, cô lại gần xoa đầu cậu bé. Cậu bé cúi đầu, mắt buồn rười rượi, nói: "Em....cũng vậy."

Sau đó, Ly Thanh quay sang hướng người bạn của cậu bé, mỉm cười nói: "Chị là Kim Yến."

Người bạn của cậu bé vội nói: "Em là Đông Phong. Em ra ngoài xem cháo đã có chưa."

Nói xong, Đông Phong đi thẳng ra ngoài, Ly Thanh quay lại nhìn cậu bé, nói: "Chị vẫn chưa biết tên em."

"Em, tên là Từ Hoài."

Sau khi rời khỏi tâm cảnh của Tâm Thuật Sư, có nhiều chuyện khi nghĩ lại Ly Thanh cảm thấy bình thản hơn nhiều. Có những chuyện trong quá khứ, mỗi lần nghĩ đến cô đều cảm thấy khó chịu trong lòng nhưng giờ nghĩ lại, cô lại cảm thấy một số chuyện không nên quá bận lòng. Lúc này, Ly Thanh nhìn cậu bé, cô muốn an ủi cậu, muốn cậu cảm thấy thoải mái. Cô nói: "Đợi em khỏe lại, chị lại dẫn em đi thả diều."

Ly Thanh thường xuyên phụ giúp y quán một số việc nhẹ, thỉnh thoáng cô lại ghé vào phòng cậu bé nói chuyện. Hai ngày sau, có người trong y quán chạy đến chỗ Ly Thanh, thông báo người nhà của cô tới đón. Ly Thanh giật mình, ngẩn ngơ một hồi. Sau đó cô nghĩ tới Huyền vương, trái tim bỗng chốc đập mạnh. Ly Thanh mau chóng bước ra ngoài, người xuất hiện trước mắt cô chính là Thượng Hào. Nét cười trên khoé môi Ly Thanh cứng lại. Thượng Hào nhìn về phía cô mỉm cười vẫy tay chào, phía sau hắn là bốn hộ vệ đang đưa mắt nhìn xung quanh.

Thượng Hào đóng rất đạt, lão nhiệt tình cảm ơn y quán và gửi thêm tiền chữa trị cho Ly Thanh. Ly Thanh không dám nói gì, cô sợ nếu nói sự thật y quán sẽ gặp nguy hiểm. Ly Thanh chỉ kịp vào phòng gặp cậu bé.

"Chị phải đi rồi."

"Bao giờ chị trở lại?"

"Nơi chị ở rất xa, có lẽ sẽ không trở lại."

Cậu bé im lặng cúi xuống. Ly Thanh hôn lên trán cậu bé, nói: "Chị đi đây."

Sau đó, Ly Thanh ra ngoài. Cô cảm ơn y quán rồi theo Thượng Hào rời đi.

Đi đến một góc khuất, Thượng Hào đột nhiên giơ chân đạp ngã Ly Thanh. Sau đó, hắn lấy một cái hộp có hương thơm kỳ lạ mở ra. Ly Thanh cảm thấy khó chịu, bụng đau quằn quại, rồi lan dần lên lồng ngực. Sau một hồi Ly Thanh lăn trên đất, một con bò sát năm màu, có thân hình của thạch sùng và đuôi hình bọ cạp chui ra khỏi miệng Ly Thanh, rồi đi vào trong hộp.

Sau khi thu lại trùng độc, Thượng Hào nói với hộ vệ của mình: "Giết ả!"

Ly Thanh nhìn Thượng Hào, sát ý hiện lên nơi đáy mắt trong thoáng chốc. Ngay sau đó, ánh mắt cô mang đầy vẻ yếu đuối, cô quỳ xuống đất, nói: "Đại nhân tha mạng!"

Thượng Hào quay người lại, cười khẩy nhìn Ly Thanh, nói: "Tha cho ngươi? Ta được gì?"

"Tôi chỉ cần được sống. Đại nhân muốn tôi làm gì cũng được."

Thượng Hào nắm lấy cằm Ly Thanh nói: "Một phế nhân như ngươi, trên mặt còn khắc chữ "Nô". Có vứt cho thuộc hạ của ta chơi, bọn chúng cũng thấy kinh tởm."

Nghe đến đây, hai mắt Ly Thanh ngập nước. Lời nói của Thượng Hào khiến cô đau quá. Chữ "Nô" này đánh dấu một đời chỉ có thể làm nô lệ, tượng trưng cho kẻ làm nô lệ phạm lỗi lớn, bị chủ nhân vứt bỏ. Khắc chữ "Nô" lên mặt chính là hình phạt khiến kẻ đó khắc ghi một đời. Chữ "Nô" rất khó có thể xoá hết, để làm mờ được cũng cần nhiều dược liệu quý. Khi Ly Thanh ở y quán không có ai nói gì nhưng một khi cô rời đi, bất cứ người nào cũng có thể khinh thường cô.

"Tôi có thể đánh đàn...."

"Ta không thiếu tiền."

Thượng Hào quay đi, Ly Thanh liên tục kêu: "Đại nhân! Đại nhân!" với ánh mắt đầy van lơn. Hộ vệ của Thượng Hào nâng kiếm lên.

Thượng Hào đột nhiên giơ tay, nói: "Khoan đã!"

Hộ vệ dừng lại động tác, Ly Thanh nhìn Thượng Hào với đôi mắt ngập nước. Thượng Hào cúi xuống, ghé vào tai Ly Thanh, nói: "May cho ngươi, cung thủ của ta đang thiếu bia bắn."

Ly Thanh cúi đầu nhìn xuống đất, trong đầu cô văng vẳng câu nói của cậu bé.

"Bao giờ chị trở lại?"

Ly Thanh vốn định rằng sẽ ở bên cậu bé những ngày cuối cùng nhưng cuối cùng cô vẫn không làm được.

Trong một góc tối, không người qua lại, Ly Thanh quỳ trước mặt Thượng Hào, dập đầu nói: "Tạ ân đại nhân."