Kẻ Mạo Danh

Kẻ Mạo Danh - Chương 9




Anh thấy lộn mửa khi ánh mắt hai người gặp nhau. Spencer Craig liếc anh lúc đang ở khu vực dành cho người đến dự tòa. Danny quay lại nhìn gã chằm chằm, như thể anh đang đứng giữa võ đài, đợi tiếng chuông của hiệp đấu thứ nhất vang lên.

Beth bước vào phòng xử án, đó là lần đầu anh gặp nàng sau hai tuần. Danny cảm thấy yên tâm khi thấy nang quay lưng lại phía Craig lúc đứng trong bục nhân chứng. Beth trao cho anh nụ cười ấm áp trước khi đọc lời thề.

“Tên cô là Elizabeth Wilson?” Alex Redmayne

lên tiếng.

“Vâng,” nàng trả lời, hai tay đặt trên bụng, “nhưng mọi người vẫn gọi tôi là Beth.”

“Cô sống ở nhà số hai mươi bảy đường Bacon ở khu Bow, Đông London?”

“Đúng vậy.”

“Và Bernie Wilson, người đã qua đời, là anh trai cô?”

“Đúng thế,” Beth trả lời.

“Và hiện cô đang là trợ lý riêng cho ngài chủ tịch Công ty Bảo hiểm Hàng hải Drake ở Khu tài chính London?”

“Đúng thế.”

“Khi nào đứa trẻ ra đời?” Redmayne hỏi. Pearson cau mày, nhưng ông ta biết mình không dám xen vào.

“Khoảng sáu tuần nữa”, Beth nói, đầu cúi xuống.

Thẩm phán Sackville ngả người về phía trước, mỉm cười với Beth và nói, “Vui lòng nói to hơn, cô Wilson. Bồi thẩm đoàn cần nghe rõ từng từ một.” Nàng ngẩng lên và gật đầu. “Và cô có thể ngồi,” ngài thẩm phán nói thêm. “Phải ở một nơi xa lạ thế này đôi khi khiến người ta mất bình tĩnh một chút.”

“Cảm ơn ngài,” Beth trả lời. Nàng ngồi lọt thỏm vào chiếc ghế gỗ trong bục nhân chứng, gần như khuất tầm mắt mọi người.

“Mẹ kiếp,” Alex Redmayne khẽ càu nhàu. Bồi thẩm đoàn giờ chỉ có thể thấy được vai Beth, và họ không còn được liên tục nhắc nhở rằng Beth đang mang bầu bảy tháng, hình ảnh Alex muốn găm sâu vào đầu mười hai người sẽ đưa ra phán quyết cuối cùng. Nhẽ ra anh phải ngăn ngay ông thẩm phán Sackville lịch sự kia lại và khuyên Beth không nhận lời cho phép được ngồi. Nếu nàng khuỵu xuống, hình ảnh đó sẽ còn đọng lại trong tâm trí bồi thẩm đoàn rất lâu.

“Cô Wilson,” Redmayne tiếp tục, “cô vui lòng cho tòa biết quan hệ của cô và người bị buộc tội.”

“Danny và tôi sẽ cưới nhau vào tuần sau,” nàng trả lời. Sự ngạc nhiên lan rộng trong phòng xử án.

“Tuần sau?” Redmayne nhắc lại, cố tỏ ra kinh ngạc.

“Vâng, hôm qua cha Michael - đức cha giáo xứ chúng tôi đã công bố lễ kết hôn sẽ được làm tại nhà thờ St Mary.”

“Nhưng nếu hôn phu của cô bị kết án...”

“Anh không thể bị kết án bởi tội ác mà anh không phạm phải,” Beth mạnh mẽ trả lời.

Alex Redmayne mỉm cười. Thuộc làu, và thậm chí Beth còn quay mặt về phía bồi thẩm đoàn.

“Cô biết bị cáo bao lâu rồi?”

“Như tôi nhớ,” Beth nói. “Gia đình anh ấy sống ở bên kia đường nhà tôi. Chúng tôi học cùng trường với nhau.”

“Trường phổ thông Clement Attle?” Redmayne nói, nhìn xuống tập hồ sơ đang mở.

“Đúng vậy,” Beth xác nhận.

“Vậy hai người là bạn thanh mai trúc mã từ nhỏ?”

“Nếu đúng như vậy,” Beth nói, “thì Danny cũng không nhận ra, vì anh ấy hiếm khi nói chuyện với tôi lúc ở trường.”

Danny mỉm cười nhớ lại hồi đó, về một cô gái nhỏ nhắn tóc tết đuôi sam lúc nào cũng loanh quanh bên anh trai mình.

“Nhưng cô đã cố bắt chuyện với anh ấy?”

“Không, tôi không dám. Nhưng tôi thường đứng ở đường biên mỗi khi anh ấy chơi bóng đá.”

“Anh trai cô và Danny ở cùng một đội.”

“Suốt cả quãng thời gian đi học,” Beth trả lời. “Danny là đội trưởng còn anh tôi là thủ môn.”

“Danny lúc nào cũng làm đội trưởng à?”

“Ồ, vâng. Các bạn học thường gọi anh ấy là đội trưởng Cartwright. Anh ấy là đội trưởng các đội trong trường - bóng đá, cricket, thậm chí cả quyền anh.”

Alex nhận thấy một hoặc hai thành viên bồi thẩm đoàn mỉm cười. “Và anh trai cô có mối quan hệ tốt với Danny?”

“Danny là bạn thân nhất của anh ấy, “Beth nói.

“Họ có thường xuyên cãi nhau, như người đồng nghiệp của tôi nói không?” Redmayne hỏi, nhìn về phía Arnold Pearson.

“Chỉ về đội West Ham, hoặc về bạn gái sau cùng của Bernie.” Một thành viên bồi thẩm đoàn cố nén tiếng cười.

“Có phải anh trai cô đã hạ gục Danny ngay hiệp đầu trong giải quyền anh ‘Câu lạc bộ các chàng trai phố Bow’ hồi năm ngoái không?”

“Vâng. đúng thế. Nhưng Bernie luôn là tay đấm giỏi hơn, và Danny biết điều đó. Danny đã có lần nói với tôi rằng anh ấy sẽ rất may mắn nếu trụ được đến hiệp hai nếu họ gặp nhau ở trận chung kết.”

“Vậy là hai người không có cảm giác khó chịu gì với nhau, như lời người đồng nghiệp của tôi, ông Pearson đã khẳng định?”

“Làm sao ông ấy biết được?” Beth hỏi lại. “Ông ấy đã gặp người nào đâu.” Danny lại mỉm cười.

“Cô Wilson,” ngài thẩm phán nói, không nhẹ nhàng lắm, “mời cô tập trung vào việc trả lời các câu hỏi.”

“Câu hỏi gì cơ?” Beth nói, giọng hơi lúng túng.

Ngài thẩm phán liếc mắt xuống quyển sổ tay. “Giữa anh trai cô và bị cáo có cảm giác khó chịu gì với nhau không?”

“Không,” Beth trả lời. “Như tôi đã nói với mọi người, họ là bạn tốt của nhau.”

“Cô cũng nói với tòa, cô Wilson,” Redmayne nói, cố lái nàng quay lại vấn đề chính, “rằng Danny không bao giờ nói chuyện với cô hồi con đi học. Vậy mà bây giờ hai người đã đính hôn và chuẩn bị làm đám cưới.”

“Đúng vậy,” Beth nói, ngước nhìn Danny.

“Lý do gì dẫn đến sự thay đổi này?”

“Khi Danny và anh trai tôi rời khỏi Clem Attle, họ cùng làm việc trong ga-ra của bố tôi. Tôi tiếp tục học lên lớp sáu(1) và sau đó vào Đại học Exeter.”

“Và cô đã tốt nghiệp với tấm bằng danh dự(2) môn tiếng Anh?”

“Vâng,” Beth trả lời.

“Sau khi tốt nghiệp, công việc đầu tiên của cô là gì?”

“Tôi làm thư ký tại Công ty Bảo hiểm Hàng hải Drake trong Khu tài chính London.”

“Chắc chắn là cô có thể tìm được một vị trí tốt hơn thế rất nhiều, với khả năng chuyên môn của mình.”

“Có thể vậy,” Beth thừa nhận, “nhưng trụ sở của Drake nằm trong Khu tài chính và tôi không muốn đi làm quá xa nhà.”

“Tôi hiểu. Cô làm việc cho công ty này mấy năm rồi?”

“Năm năm,” Beth trả lời.

“Và trong quãng thời gian này, cô đã được thăng chức từ thư ký lên trợ lý riêng của ngài chủ tịch?”

“Vâng.”

“Có bao nhiêu thư ký ở Bảo hiểm Drake?” Redmayne hỏi.

“Tôi không nắm được con số cụ thể,” Beth đáp, “khoảng hơn một trăm người.”

“Nhưng chỉ có cô lên được vị trí cao nhất?” Beth không trả lời. “Sau khi rời đại học trở về sống ở London, cô gặp Danny lúc nào?”

“Ngay sau khi tôi bắt đầu làm việc ở Khu tài chính,” Beth nói. “Một sáng thứ Bảy, mẹ tôi nhờ mang bữa trưa ra ga-ra cho bố. Danny cũng ở đó, đầu chui xuống dưới nắp máy. Ban đầu, tôi nghĩ anh ấy không nhận ra vì chỉ có thể thấy chân tôi, nhưng anh ấy đã ngẩng lên và đập đầu khá mạnh vào ca-pô.”

“Và đó là lần đầu tiên anh ấy rủ cô đi chơi?”

Pearson đứng dậy. “Thưa ngài, có phải nhân chứng đang được nhắc vở, từng dòng một, như đang diễn tập một vở kịch nghiệp dư?”

Không tệ, Alex nghĩ thầm. Thẩm phán Sackville có thể đã đồng ý với ông ta, nếu như chưa từng thấy Pearson chơi trò này vài lần trong mười năm qua. Tuy nhiên, ông vẫn ngả người về phía trước nhắc nhở. “Ông Redmayne, từ lúc này, vui lòng đặt câu hỏi cho nhân chứng và không nên đưa ra các câu trả là mà ông hi vọng hay mong chờ cô Wilson sẽ đồng ý với chúng.”

“Tôi xin lỗi, thưa ngài,” Redmayne nói. “Tôi sẽ cố không làm ngài phật ý nữa.”

Thẩm phán Sackville cau mày, nhớ lại bố của Redmayne cũng nói thế, với thái độ thiếu tôn trọng y hệt như vậy.

“Lần tiếp theo cô gặp bị cáo là khi nào?” Redmayne hỏi Beth.

“Ngay tối hôm đó. Anh ấy mời tôi đến vũ trường Hammersmith,” Beth nói. “Anh ấy và anh trai tôi thường tới Palais mỗi tối thứ Bảy - mỗi mẫu đất ở đây còn nhiều chim hơn cả một khu đầm lầy, Bernie hay nói thế.”

“Sau lần đầu tiên, hai người có thường xuyên gặp nhau không?” Redmayne hỏi tiếp.

“Gần như ngày nào cũng gặp.” Nàng dừng lại. “Cho tới khi họ bắt giam anh ấy.”

“Bây giờ tôi sẽ đưa cô về buổi tối ngày mười tám tháng Chín năm ngoái,” Redmayne nói. Beth gật đầu. “Tôi muốn cô tự mình kể cho bồi thẩm đoàn nghe chính xác những gì xảy ra tối hôm đó.”

“Danny đưa ra ý kiến,” Beth ngẩng lên nhìn Danny và mỉm cười, “rằng chúng tôi nên đi ăn tối ở khu West End nhân một sự kiện đặc biệt.”

“Một sự kiện đặc biệt?” Redmayne nhắc lại.

“Vâng. Danny chuẩn bị cầu hôn tôi.”

“Sao cô biết chắc điều đó?”

“Tôi nghe anh trai nói với mẹ rằng Danny đã bỏ ra hai tháng lương để mua nhẫn.” Nàng giơ tay trái lên để bồi thẩm đoàn có thể thấy viên kim cương lấp lánh trên vòng nhẫn.

Alex đợi tiếng xì xầm lắng xuống rồi hỏi tiếp, “Và anh ấy đã cầu hôn cô?”

Vâng,” Beth trả lời. “Anh ấy thậm chí còn quỳ xuống.”

“Và cô đã đồng ý?”

“Dĩ nhiên tôi đồng ý rồi,” Beth nói. “Tôi biết chúng tôi sẽ lấy nhau ngay lần đầu gặp anh ấy.”

Pearson ghi lại sai lầm đầu tiên của nàng.

“Chuyện gì xảy ra sau đó?”

“Trước khi rời nhà hàng, Danny gọi điện báo tin cho Bernie. Anh ấy nhận lời đến với chúng tôi để cùng nhau ăn mừng.”

“Mọi người định gặp nhau ăn mừng ở đâu?”

“Bar Dunlop Arms ở dãy nhà Hambledon khu Chealsea.”

“Tại sao mọi người lại chọn quán này?”

“Danny đã đến đó một lần, sau trận West Ham gặp Chelsea ở sân Stamford Bridge. Anh ấy bảo tôi quán đó rất hay, và anh ấy nghĩ tôi sẽ thích.”

“Mọi người đến nơi lúc mấy giờ?”

“Tôi không chắc,” Beth nói, “nhưng không thể trước mười giờ.”

“Và anh trai cô đã đợi hai người ở đó?”

“Ông Redmayne lại làm thế, thưa ngài”, Pearson phản đối.

“Tôi xin lỗi, thưa ngài,” Redmayne nói. Anh quay lại với Beth. “Khi nào thì anh trai cô đến nơi?”

“Anh ấy đã ở đó rồi,” Beth trả lời.

“Cô có nhận ra ai khác trong quán không?”

“Có,” Beth nói, “tôi thấy diễn viên Lawrence Davenport - Bác sĩ Beresford - đứng ở quầy bar cùng ba người nữa.”

“Cô có quen ông Davenport không?”

“Dĩ nhiên là không,” Beth nói. “Tôi chỉ thấy ông ấy trên ti-vi.”

“Vậy là cô rất hào hứng khi thấy ngôi sao truyền hình vào tối nhận được lời cầu hôn?”

“Không tôi không bị ấn tượng mạnh đến thế. Tôi nhớ lúc đó mình đã nghĩ trông ông ta không bảnh trai như Danny.” Vài thành viên bồi thẩm đoàn đã nhìn kỹ hơn người đàn ông tóc ngắn, hơi xù, râu ria chưa cạo, mặc chiếc áo phông West Ham đã lâu không được là. Alex sợ rằng sẽ không nhiều thành viên bồi thẩm đoàn đồng ý với nhận xét của Beth.

“Chuyện gì xảy ra sau đó?”

“Chúng tôi uống một chai champagne, và sau đó tôi nghĩ nên đi về nhà.”

“Cô có về không?”

“Không, Bernie gọi chai thứ hai, và khi nhân viên phục vụ đến mang vỏ chai đi, tôi nghe có người nói “Toàn thứ bỏ đi.”

“Danny và Bernie phản ứng thế nào?”

“Họ không nghe thấy, nhưng tôi thấy một người đàn ông ở quầy bar cứ nhìn chằm chằm vào mình. Anh ta nháy mắt, rồi mở miệng và thè lưỡi ra liếm vòng quanh môi.”

“Người nào đã làm vậy.”

“Ông Craig.”

Danny nhìn về khu dành cho người đến dự phiên tòa và thấy Craig quắc mắt nhìn Beth, nhưng thật may là nàng không thể thấy gã.

“Cô có nói lại cho Danny không?”

“Không, vì rõ ràng anh ta đã say rồi. Vả lại, nếu lớn lên ở East End, ông sẽ còn được nghe những thứ bẩn thỉu hơn thế nhiều. Và tôi biết chắc Danny sẽ phản ứng thế nào nếu tôi để anh ấy biết.” Pearson liên tục ghi chép.

“Nên cô mặc kệ anh ta?”

“Vâng,” Beth nói. “Nhưng sau đó vẫn là người này quay lại với các bạn và nói ‘ Em gái này cũng đàng hoàng đấy, nhưng mở miệng ra là thấy chất ‘hàng họ’ liền’. Bernie nghe thấy câu này. Rồi một trong bốn người họ nói, ‘Tôi không biết rằng đã nhiều lần tôi rất thích cái miệng của em “hàng” mở to như vậy,’ và tất cả cùng cười to. Nàng dừng lại. “Ngoại trừ ông Davenport có vẻ hơi xấu hổ.”

“Bernie và Danny vẫn cười à?”

“Không, Bernie vớ chai champagne và đứng dậy quay về phía anh ta.” Pearson chép lại chính xác lời nàng. “Còn Danny kéo anh ấy ngồi xuống và bảo mặc kệ bọn họ.”

“Anh ấy có nghe theo không?”

“Có, chỉ bởi tôi muốn về nhà. Khi chúng tôi đi ra ngoài, tôi nhận thấy một người trong bọn họ vẫn nhìn tôi chằm chằm. Anh ta hỏi, ‘Về à’, rồi ‘Khi chú mày xong việc với em gái này thì bọn anh chắc cũng được hưởng sái để tổ chức vụ chơi tập thể đấy nhỉ?’“

“Chơi tập thể?” Thẩm phán Sackville nhắc lại, vẻ kinh ngạc.

“Vâng, thưa ngài. Đó là khi một nhóm đàn ông làm tình với một phụ nữ,” Redmayne trả lời. “Đôi khi vì tiền.” Alex dừng lại chờ ngài thẩm phán viết xong. Anh nhìn bồi thẩm đoàn, không ai trong số họ tỏ ý muốn có lời giải thích thêm.

“Cô chắc rằng anh ta nói đúng như thế chứ?” Redmayne hỏi.

“Đó không phải thứ tôi dễ dàng quên ngay được,” Beth trả lời chắc nịch.

“Và vẫn chỉ có một người nói?”

“Vâng,” Beth trả lời, “ông Craig.”

“Lần này Danny phản ứng thế nào?”

“Anh ấy vẫn mặc kệ họ - người say mà - nhưng anh trai tôi đã không kiềm chế được khi ông Craig nói thêm, “Vậy sao chúng ta không ra ngoài để làm rõ vấn đề này nhỉ?”

“Vậy sao chúng ta không ra ngoài,” Redmayne nhắc lại, “để làm rõ vấn đề này nhỉ?”

“Và ông Craig có đi cùng ba người ra ngoài không?”

“Không, chỉ vì Danny đã đẩy anh trai tôi ra ngõ trước khi anh ấy kịp trả đũa, và tôi ngay lập tức đóng cửa lại khi ra đến bên ngoài.”

Pearson nhặt cái bút đỏ lên và gạch chân câu đẩy anh trai tôi ra ngõ.

“Vậy là Danny đã cố gắng đưa anh trai cô ra khỏi quán bar mà không gây thêm phiền phức gì nữa?”

Vâng, Beth nói. “Nhưng Bernie vẫn muốn quay vào để giải quyết ông ta.”

“Giải quyết ông ta?”

“Vâng,” Beth nói.

“Nhưng cô đã đi từ ngõ ra đường lớn?”

“Vâng, nhưng trước khi tôi ra đến nơi thì đã thấy một người ở quầy bar đứng chặn đường.”

“Ai thế?”

“Ông Craig.”

“Lúc đó cô làm gì?”

“Tôi chạy lại với Danny và anh trai tôi. Tôi xin họ quay lại quán bar. Lúc đó tôi nhận ra hai người nữa - một trong đó là ông Davenport - đã đứng chắn ở cửa sau của quán. Tôi quay lại thì thấy người nữa đã đến cạnh bạn ông ta ở đầu ngõ phía kia, và họ đi về phía chúng tôi.”

“Sau đó thì sao?” Redmayne hỏi.

“Bernie nói, ‘ Anh lo thằng Đầu trọc còn tôi lo ba thằng kia,’ nhưng Danny chưa kịp trả lời thì người bị anh tôi gọi là đầu trọc đã chạy lại và đấm vào cằm Danny. Sau đó họ lao vào đấm nhau túi bụi.”

“Cả bốn người họ đều nhảy vào à?”

“Không”, Beth nói. “Ông Davenport vẫn đứng ở cửa sau với một người nữa, cao, gầy, lưng hơi còng, va khi anh trai tôi gần đánh gục người đứng cùng ông Craig, anh ấy đã bảo tôi đi ra ngoài đường gọi taxi, vì anh ấy chắc rằng sự việc sẽ kết thúc nhanh chóng.”

“Và cô có làm theo không?”

“Có, nhưng chỉ sau khi tôi chắc rằng Danny mạnh hơn ông Craig.”

“Và anh ấy?”

“Mạnh hơn,” Beth trả lời.

“Cô gọi taxi mất bao lâu?”

“Chỉ vài phút,” Beth nói, “nhưng khi xe đến, “tôi đã ngạc nhiên khi nghe tài xế nói, “Tôi không nghĩ cô cần taxi, cô ạ. Nếu họ là bạn tôi, tôi sẽ gọi xe cứu thương ngay lập tức.” Rồi anh ta vọt đi luôn.

“Đã có nỗ lực nào xác định người tài xế taxi có liên quan này chưa,” ngài thẩm phán hỏi.

“Có, thưa ngài,” nhưng vẫn chưa thấy ai ra trình diện.”

“Và cô đã làm gì khi nghe tài xế taxi nói vậy?” Redmayne hỏi, trở lại với Beth.

“Tôi quay lại thì thấy anh trai mình nằm trên mặt đất. Có vẻ như bất tỉnh. Danny đang dùng tay đỡ đầu anh ấy. Tôi chạy vội vào ngõ, đến bên họ.”

Pearson lại chi chép gì đó.

“Và Danny có giải thích về chuyện xảy ra không?”

“Có. Anh ấy nói họ rất ngạc nhiên khi thấy Craig dùng dao. Anh ấy đã cố giật nó ra khi ông ta đâm Bernie.”

“Và Bernie cũng xác nhận điều này?”

“Anh ấy có.”

“Sau đó cô làm gì?”

“Tôi gọi cứu hộ khẩn cấp.”

“Hãy suy nghĩ kỹ, cô Wilson, trước khi trả lời câu hỏi tiếp theo. Bên nào đến trước? Cảnh sát hay xe cứu thương?”

“Hai nhân viên y tế,” Beth trả lời, không chút do dự.

“Khoảng bao lâu sau khi cô gọi điện thì họ đến nơi?”

“Bảy, hoặc tám phút.”

“Làm sao cô chắc chắn được?”

“Tôi không ngừng xem đồng hồ.”

“Và bao nhiêu phút sau cảnh sát mới tới?”

“Tôi không rõ lắm,” Beth nói, “nhưng tối thiểu cũng phải năm phút sau.”

“Và hạ sĩ Fuller đã ở cùng mọi ngươi bao lâu trước khi ông ta vào quán bar thẩm vấn ông Craig?”

“Tối thiểu mười phút,” Beth nói. “Nhưng có thể lâu hơn.”

“Và đủ lâu để ông Spencer Craig ra khỏi quán, vê nhà cách đó khoảng trăm mét, thay quần áo và kịp quay lại để dựng nên một câu chuyện khác về những gì đã xảy ra trước khi ông hạ sĩ bước vào quán?”

“Thưa ngài,” Pearson đứng dậy, “đây là lời vu khống hiểm ác dành cho một người không làm gì hơn ngoài việc thực hiện nghĩa vụ công dân.”

“Tôi đồng ý với ông,” thẩm phán Sackville nói. “Các thành viên bồi thẩm đoàn, các vị hãy bỏ qua lời dẫn giải vừa rồi của ông Redmayne. Đừng quên rằng ông Craig không phải bị cáo trong phiên tòa này.” Ông ta nhìn Redmayne, nhưng rõ ràng anh chẳng hề nao núng, nhận ra bồi thẩm đoàn sẽ khó mà quên sự hoán đổi này, và có thể sẽ tạo ra được một số nghi ngờ trong đầu họ. “Tôi xin lỗi, thưa ngài,” anh nói với giọng hối lỗi. “Tôi sẽ không làm thế nữa.”

“Mong ông giữ lời cho,” ngài thẩm phán gay gắt nói.

“Cô Wilson, trong khi chờ cảnh sát đến, các nhân viên y tế có đưa anh trai cô lên cáng và chở đến bệnh viện gần nhất?”

“Có, họ đã làm tất cả những gì có thể,” Beth nói, “nhưng tôi biết đã muộn. Anh ấy mất quá nhiều máu.”

“Cô và Danny cũng đi theo xe cứu thương đến bệnh viện?”

“Không, tôi đi một mình, bởi hạ sĩ Fuller muốn hỏi Danny vài vấn đề.”

“Điều đó có làm cô lo lắng?”

“Có, bởi Danny cũng bị thương. Anh ấy...”

“Ý tôi không phải vậy,” Redmayne lên tiếng, không muốn Beth tiếp tục câu nói. “Cô có lo rằng cảnh sát có thể coi Danny là nghi phạm?”

“Không,” Beth nói. “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. Tôi đã khai với cảnh sát những gì xảy ra. Trong bất kỳ tình huống nào tôi cũng xác nhận những gì anh ấy đã kể.”

Nếu Alex nhìn về phía Pearson, anh sẽ thấy một nụ cười thoáng xuất hiệt trên mặt tay luật sư kỳ cựu.

“Rất tiếc là anh cô đã qua đời trên đường từ Chelsea tới Bệnh viện Westminton?” Beth bắt đầu nghẹn ngào. “Vâng, tôi gọi điện cho bố mẹ, họ đến ngay nhưng cũng đã quá muộn.” Alex đợi nàng trấn tĩnh lại rồi hỏi tiếp.

“Sau đó Danny có đến bệnh viện với mọi người không?”

“Anh ấy không đến.”

“Tại sao thế?”

“Bởi vì cảnh sát vẫn tiếp tục hỏi cung Danny.”

“Cô gặp lại anh ấy khi nào?”

“Sáng hôm sau, ở đồn cảnh sát Chelsea.”

“Đồn cảnh sát Chelsea?” Redmayne nhắc lại, giả vờ ngạc nhiên.

“Vâng. Ngay sáng hôm đó cảnh sát đến nhà tôi. Họ nói đã bắt Danny và buộc tội anh ấy giết Bernie.”

“Chuyện đó hẳn là một cú sốc khủng khiếp.” Arnold Pearson nhổm lên. “Phản ứng của cô trước tin này thế nào?” Redmayne hỏi nhanh.

“Không thể tin nổi. Tôi nhắc đi nhắc lại rất rõ ràng những gì đã xảy ra, nhưng rõ là họ không tin.”

“Cảm ơn cô, cô Wilson. Tôi không còn gì để hỏi, thưa ngài.”

Danny thở dài nhẹ nhõm khi Beth bước khỏi bục nhân chứng. Nàng mỉm cười lo lắng với anh khi đi ngang qua chỗ dành cho bị cáo.

“Cô Wilson,” ngài thẩm phán nói trước khi nàng đến cửa. Beth quay lại nhìn ông ta. “Cô có thể vui lòng quay lại bục nhân chứng? Tôi có cảm giác ông Pearson muốn hỏi cô một hai câu.”

“Tại sao thế?”

“Bởi vì cảnh sát vẫn tiếp tục hỏi cung Danny.”

“Cô gặp lại anh ấy khi nào?”

“Sáng hôm sau, ở đồn cảnh sát Chelsea.”

“Đồn cảnh sát Chelsea?” Redmayne nhắc lại, giả vờ ngạc nhiên.

“Vâng. Ngay sáng hôm đó cảnh sát đến nhà tôi. Họ nói đã bắt Danny và buộc tội anh ấy giết Bernie.”

“Chuyện đó hẳn là một cú sốc khủng khiếp.” Arnold Pearson nhổm lên. “Phản ứng của cô trước tin này thế nào?” Redmayne hỏi nhanh.

“Không thể tin nổi. Tôi nhắc đi nhắc lại rất rõ ràng những gì đã xảy ra, nhưng rõ là họ không tin.”

“Cảm ơn cô, cô Wilson. Tôi không còn gì để hỏi, thưa ngài.”

Danny thở dài nhẹ nhõm khi Beth bước khỏi bục nhân chứng. Nàng mỉm cười lo lắng với anh khi đi ngang qua chỗ dành cho bị cáo.

“Cô Wilson,” ngài thẩm phán nói trước khi nàng đến cửa. Beth quay lại nhìn ông ta. “Cô có thể vui lòng quay lại bục nhân chứng? Tôi có cảm giác ông Pearson muốn hỏi cô một hai câu.”