Kẻ Mạo Danh

Kẻ Mạo Danh - Chương 57




Danny tự hỏi anh sẽ phản ứng ra sao khi gặp Gerald Payne. Anh không thể cho phép mình để lộ ra bất cứ cảm xúc nào, và biết chắc nếu anh để mất bình tĩnh tất cả những giờ đằng đẵng anh đã ngồi nung nấu kế hoạch hủy diệt Payne đều sẽ trở thành công cốc.

Al Mập lái xe tới bên ngoài văn phòng của Baker, Tremlett và Smythe sớm vài phút so với giờ hẹn, nhưng khi Danny đẩy cánh cửa quay bước vào trong, anh bắt gặp Gary Hall đã đứng bên quầy tiếp tân chờ sẵn để đón mình.

“Anh ta là một người thực sự hiếm có,” Hall nói với vẻ thán phục khi họ bước tới chỗ một dãy thang máy. “Hội viên trẻ nhất trong lịch sử của công ty,” anh ta nói thêm trong khi bấm vào chiếc nút sẽ đưa thẳng họ lên tầng cao nhất. “Và chỉ mới đây thôi anh ta đã giành được một ghế chắc chắn tại Nghị viện, vì thế tôi không nghĩ anh ta còn ở lại với chúng tôi lâu nữa.”

Danny mỉm cười. Kế hoạch của anh chỉ dự kiến làm cho Payne bị sa thải. Khiến gã phải ngậm ngùi từ bỏ cả một ghế trong Nghị viện nữa chắc chắn sẽ là một khoản lời bổ sung không tồi.

Khi hai người ra khỏi thang máy, Hall dẫn vị khách hàng quan trọng nhất của mình đi theo lối đi chạy dọc văn phòng của các hội viên cho tới khi họ tới trước cánh cửa có dòng chữ Gerald Payne mạ vàng. Hall khẽ gõ cửa, mở cửa ra rồi đứng tránh sang bên để Danny có thể bước vào. Payne đứng dậy khỏi bàn làm việc, vừa bước về phía họ vừa cố chỉnh lại chiếc áo jacket cho tươm tất, nhưng rõ ràng lần cuối cùng chiếc cúc giữa được cài chỉn chu vào khuyết cũng đã từ trước đó khá lâu. Gã đưa tay ra và dành cho Danny một nụ cười có vẻ hơi cường điệu quá đáng. Mặc dù đã cố hết sức, Danny cũng không thể đáp lại được một cách tương xứng.

“Chúng ta đã từng gặp nhau chưa nhỉ?” Payne hỏi trong khi nhìn Danny kỹ lưỡng hơn.

“Đã từng,” Danny nói. “Tại bữa tiệc hạ màn của Lawrence Davenport.”

“À phải rồi,” Payne nói trước khi mời Danny ngồi xuống phía đối diện của bàn làm việc. Gary Hall vẫn đứng.

“Tôi xin phép được bắt đầu, Sir Nicholas...”

“Nick,” Danny nói.

“Gerald,” Payne nói. Danny gật đầu.

“Như tôi vừa nói, tôi xin phép được bắt đầu bằng việc bày tỏ sự ngưỡng mộ cú ra tay ngoạn mục của ông với Hội đồng Tower Hamlets về khu đất ở Bow - một vụ giao dịch mà, theo đánh giá của tôi, sẽ cho phép ông thu lời gấp đôi trong vòng chưa đến một năm.”

“Ông Hall đây đảm nhiệm phần lớn những công đoạn khó khăn nhất,” Danny nói. “Tôi sợ rằng tôi đã bị sao nhãng đi bởi một mối bận tâm khác khắt khe hơn nhiều.”

Payne cúi người ra trước. “Và ông sẽ viện đến sự tham gia của công ty chúng tôi trong vụ làm ăn mới nhất đó của ông?” gã hỏi.

“Chắc chắn rồi, vào những giai đoạn cuối,” Danny nói, “mặc dù tôi đã hoàn tất phần lớn phần tìm hiểu tình hình. Nhưng tôi vẫn cần đến ai đó đại diện cho tôi vào thời điểm cần ra giá cho khu đất đó.”

“Chúng tôi sẽ rất hân hạnh được giúp đỡ bằng bất cứ phương cách nào có thể,” Payne nói, nụ cười đã quay trở lại trên mặt gã. “Liệu ông có thể chia sẻ thông tin với chúng tôi tại giai đoạn này không?” gã hỏi thêm.

Danny rất mừng khi phát hiện ra Payne rõ ràng chỉ quan tâm đến phần gã có thể kiếm chác được từ vụ làm ăn. Lần này anh đáp lại bằng một nụ cười. “Ai cũng biết nếu London được chọn đăng cai Olympic 2012, sẽ có vô khối cơ hội kiếm tiền trong quá trình chuẩn bị,” Danny nói. “Với ngân sách đã sẵn sàng lên tới mười tỷ, chắc chắn sẽ có đủ món hời rải rác đây đó cho tất cả chúng ta.”

“Thông thường ra tôi sẽ hoàn toàn đồng ý với ông,” Payne nói, trông có vẻ hơi thất vọng, “nhưng ông không nghĩ rằng thị trường này hiện đã quá chật chội rồi sao?”

“Phải, tôi cũng nghĩ vậy,” Danny nói, “nếu suy nghĩ của ông chỉ tập trung vào sân vận động chính, khu bể bơi, nhà thi đấu thể dục, khu làng vận động viên hay trung tâm đua ngựa. Nhưng tôi đã phát hiện ra một cơ hội cho tới lúc này vẫn chưa thu hút sự chú ý của giới báo chí hay công chúng.”

Payne cúi người ra trước, chống hai cùi tay lên mặt bàn trong khi Danny ngả người ra sau thoải mái lần đầu tiên từ đầu cuộc gặp. “Hầu như chưa ai nhận ra,” Danny nói tiếp, “rằng Ủy ban Olympic đã cân nhắc sáu địa điểm để xây dựng một velodrome1. Thậm chí có bao nhiêu người có thể cho ông biết những gì diễn ra tại một velodrome?”

“Các cuộc đua xe đạp,” Gary Hall nói.

“Tuyệt vời,” Danny nói. “Và trong nửa tháng nữa chúng ta sẽ biết hai địa điểm nào sẽ được Ủy ban Olympic đưa vào danh sách cân nhắc cuối cùng. Tôi dám cá rằng thậm chí ngay cả sau khi thông báo đã được đưa ra, nó sẽ chẳng được quan tâm đến nhiều hơn một đoạn tin ngắn ngủn trên tờ báo địa phương, và sau đó chỉ còn được nói đến ở những chuyên trang thể thao.” Cả Payne lẫn Hall đều không ngắt lời anh. “Nhưng tôi có một số thông tin từ nguồn nội bộ,” Danny nói, “mà tôi có được với giá bốn bảng chín mươi chín xu.”

“Bốn bảng chín mươi chín xu?” Payne lặp lại, trông có vẻ bối rối.

“Giá bán một cuốn Cycling Monthly1,” Danny nói, lấy một cuốn tạp chí từ trong cặp ra. “Trong số ra tháng này, họ đã cho biết chắc chắn hai địa điểm nào sẽ được Ủy ban Olympic đưa vào danh sách cân nhắc cuối cùng, và rõ ràng vị tổng biên tập của họ có ảnh hưởng đến bộ trưởng,” Danny đưa cuốn tạp chí cho Payne sau khi đã giở sẵn trang có liên quan.

“Và ông muốn nói rằng giới báo chí đã không theo sát sự kiện này?” Payne nói sau khi đã đọc xong đầu đề bài báo.

“Tại sao họ phải làm thế?” Danny nói.

“Nhưng một khi địa điểm đã được thông báo,” Payne nói, “sẽ có hàng tá nhà thầu đổ xô đến xin được nhận hợp đồng.”

“Tôi không quan tâm tới việc xây dựng cái velodrome đó,” Danny nói. “Tôi dự định sẽ kiếm xong món tiền của mình trước khi chiếc máy xúc đầu tiên ló mặt tới khu đất.”

“Và ông định làm vậy bằng cách nào?”

“Tôi phải thú nhận là việc này đã khiến tôi tốn nhiều hơn bốn bảng chín mươi chín xu, nhưng nếu ông nhìn vào bìa cuối của cuốn Cycling Monthly,” Danny nói, đồng thời lật tới bìa sau cuốn tạp chí, “ông sẽ thấy tên của nhà xuất bản in ở góc dưới bên tay phải. Số tiếp theo sẽ chưa xuất hiện trên sạp báo trong mười ngày nữa, nhưng bằng việc bỏ ra nhiều hơn một chút so với giá phát hành, tôi đã có được trong tay một bằng chứng sớm. Có một bài báo ở trang mười bảy của ông chủ tịch Liên đoàn xe đạp Anh quốc, trong đó ông này tuyên bố bộ trưởng đã đảm bảo với ông chỉ có hai địa điểm thực sự được cân nhắc đến một cách nghiêm túc. Bộ trưởng sẽ có công bố chính thức về vấn đề này trước Hạ viện một ngày trước khi số tạp chí mới lên sạp. Nhưng ông chủ tịch còn đi xa hơn tới mức chỉ ra địa điểm nào trong số hai ứng cử viên sẽ được liên đoàn của ông ta ủng hộ.”

“Tuyện hảo,” Payne nói. “Nhưng chắc chắn các chủ sở hữu của những khu đất này hẳn cũng phải biết họ đang ngồi trên mỏ vàng?”

“Chỉ khi nào họ có trong tay số tiếp theo của Cycling Monthly, bởi vì vào lúc này họ vẫn nghĩ mình nằm trong danh sách sáu ứng cử viên.”

“Vậy ông định làm gì?” Payne hỏi.

“Địa điểm được Liên đoàn xe đạp ủng hộ gần đây mới vừa đổi chủ với giá ba triệu bảng, mặc dù tôi chưa tìm cách xác định được danh tính người mua. Tuy nhiên, một khi bộ trưởng đã đưa ra thông báo của bà, địa điểm đó có thể sẽ trị giá mười lăm, thậm chí hai mươi triệu. Khi vẫn còn tới sáu địa điểm có khả năng được chọn, nếu ai đó chấp nhận ra giá với chủ sở hữu hiện tại ở mức bốn hay năm triệu chẳng hạn, tôi ngờ rằng họ rất có thể sẽ phải tìm cách đẩy khu đất đi thật nhanh còn hơn phải gánh lấy nguy cơ trắng tay lúc hạ màn. Vấn đề của chúng ta nằm ở chỗ chúng ta chỉ còn chưa tới nửa tháng nữa trước khi danh sách rút gọn hai địa điểm được công bố, và một khi quan điểm của ông chủ tịch Liên đoàn xe đạp được đưa ra công khai, đến lúc đó sẽ chẳng còn gì cho chúng ta nữa.”

“Tôi có thể đưa ra một đề xuất không?” Payne nói.

“Xin cứ tự nhiên,” Danny nói.

“Nếu ông đã chắc rằng chỉ có hai địa điểm được cân nhắc, tại sao không mua cả hai? Ông có thể thu được ít lợi nhuận hơn, nhưng ngược lại không thể thua cuộc được.”

Giờ đây Danny đã hiểu tại sao Payne có thể trở thành hội viên trẻ nhất trong lịch sử của công ty này.

“Ý kiến rất hay,” Danny nói, “nhưng không có nhiều ý nghĩa khi làm vậy cho tới khi chúng ta tìm ra địa điểm mà chúng ta thực sự quan tâm có thể mua được. Đó chính là chỗ ông nhập cuộc. Ông sẽ tìm ra mọi chi tiết cần thiết trong tập tài liệu này, ngoại trừ danh tính chủ sở hữu địa điểm; nói cho cùng, ông cũng cần phải làm gì đó để xứng đáng với khoản tiền được hưởng.”

Payne bật cười. “Tôi sẽ bắt đầu ngay từ đó, Nick, và sẽ liên lạc lại với ông ngay khi tìm ra được người chủ sở hữu.”

“Đừng mất quá nhiều thời gian,” Danny vừa nói vừa đứng dậy. “Phần thưởng sẽ chỉ lớn khi chúng ta hành động đủ nhanh.”

Payne lại trưng ra nụ cười giống như lúc trước khi gã đứng dậy bắt tay với vị khách hàng mới. Khi Danny chuẩn bị ra về, anh chợt nhận ra một thiếp mời quen thuộc đặt trên bệ lò sưởi. “Ông cũng sẽ có mặt tại buổi tiệc của Charlie Duncan tối nay sao?” anh hỏi với vẻ ngạc nhiên.

“Vâng, đúng thế. Thỉnh thoảng tôi cũng đầu tư vào các vở diễn của ông ta.”

“Vậy thì rất có thể tôi sẽ gặp lại ông ở đó,” Danny nói. “Nếu vậy ông có thể cập nhật tình hình cho tôi biết.”

“Sẽ như vậy, “Payne nói. “Tôi có thể kiểm tra lại một thứ trước khi bắt đầu không?”

“Tất nhiên rồi,” Danny nói, cố không để lộ ra tâm trạng lo lắng.

“Về khoản vốn đầu tư, ông sẽ đảm nhiệm toàn bộ chứ?”

“Đến đồng xu cuối cùng,” Danny nói.

“Và ông không định cho ai khác cùng hùn vốn sao?”

“Không,” Danny cương quyết trả lời.

***

“Tha lỗi cho con, thưa Cha, vì con đã phạm tội,” Beth nói. “Đã hai tuần trôi qua kể từ lần cuối cùng con xưng tội.”

Cha Michael mỉm cười ngay khi ông nhận ra giọng nói dịu dàng của Beth. Ông luôn cảm thấy thực sự xúc động trước những lời xưng tội của nàng, vì những gì nàng coi là một tội lỗi, phần lớn những con chiên khác của ông hẳn sẽ không nghĩ đáng đề cập đến.

“Ta sẵn sàng nghe lời xưng tội của con, con của ta,” ông nói, như thể không hề biết người đang ngồi bên kia khung cửa sổ nhỏ có gắn song kín là ai.

“Con đã nghĩ không tốt về một người khác, và muốn điều xấu xảy đến với họ.”

Cha Michael cựa mình. “Con có thể cho ta biết nguyên nhân nào đã khiến con có những ý nghĩ tội lỗi như vậy không, con của ta?”

“Con muốn con gái con có được một khởi đầu tốt hơn trong cuộc sống so với con trước đây, và con cảm thấy cô hiệu trưởng của ngôi trường con lựa chọn đã không lắng nghe con một cách công tâm.”

“Liệu có phải do con không thể nhìn nhận mọi thứ theo cách hiểu của cô hiệu trưởng hay không?” Cha Michael nói. “Nói cho cùng, rất có thể còn đã hiểu lầm dụng ý của cô hiệu trưởng.” Khi Beth không trả lời, ông nói thêm, “Con của ta, con cần luôn nhớ rằng, chúng ta không được phép phán xét ý chí của Chúa, vì rất có thể Người đã có dự định khác cho con gái của con.”

“Như thế con cần xin Người tha thứ,” Beth nói, “và chờ xem ý Người.”

“Cha nghĩ đó là con đường sáng suốt nhất nên đi theo, con của ta. Cho đến lúc đó, con cần cầu nguyện và tìm kiếm sự chỉ dẫn của Chúa.”

“Và con cần làm gì, thưa Cha, để sám hối về những tội lỗi của con?”

“Con cần học cách ăn năn, và tha thứ cho những người không thể hiểu được khó khăn của con,” cha Michael nói. “Con sẽ đọc một lần bài kinh ngợi ca Đức Chúa Cha và hai bài Kính chào Đức Mẹ Mary.”

“Con xin cảm ơn Cha.”

Cha Michael đợi cho tới khi nghe tới tiếng cánh cửa nhỏ khép lại và chắc chắn rằng Beth đã đi khỏi. Ông ngồi một mình hồi lâu suy nghĩ về khó khăn của Beth, cảm thấy nhẹ nhõm vì không bị quấy rầy bởi một con chiên khác. Ông ra khỏi buồng nghe xưng tội đi vào phòng họp của nhà thờ. Ông rảo bước đi ngang qua nơi Beth đang quỳ gối, đầu cúi xuống, trong tay là một chuỗi tràng hạt.

Vào tới phòng họp, cha Michael khóa cửa lại, đi đến bàn làm việc và bấm số điện thoại. Đây là một trong những trường hợp hiếm hoi ông cảm thấy ý chí của Chúa sẽ cần thêm chút trợ giúp của con người.

***

Al Mập thả ông chủ của mình trước cửa ra vào sau lúc tám giờ một vài phút. Khi Danny đã vào trong tòa nhà, anh không cần đến hướng dẫn để tìm ra văn phòng của Charlie Duncan. Tiếng cười nói trò chuyện râm ran vọng ra từ lầu một, và một vài người trong số khách mời đã tràn ra cả đầu cầu thang.

Danny leo lên chiếc cầu thang tồi tàn tranh tối tranh sáng, đi qua bên những tấm áp phích quảng cáo những vở diễn trước do Duncan sản xuất, trong số đó không có vở kịch nào Danny nhớ từng lọt vào danh sách đầu bảng. Anh bước qua bên một đôi trai gái đang quấn chặt lấy nhau và không buồn cả hé mắt nhìn mình. Anh bước vào căn phòng có vẻ là văn phòng của Duncan, và nhanh chóng hiểu ra tại sao dân tình lại phải đứng tràn cả ra đầu cầu thang. Bên trong đông chật người, đến nỗi khách khứa khó lòng đi lại được. Một cô gái trẻ đứng bên cửa vào đến mời anh chọn đồ uống, và Danny yêu cầu mang cho mình một ly nước - nói gì thì nói, anh vẫn cần phải tập trung nếu muốn món đầu tư của anh có lãi.

Danny nhìn quanh khắp phòng để tìm ra ai đó quen biết, và nhận ra Katie. Nàng quay ngay đi khi nhận ra anh. Cử chỉ của nàng chỉ khiến anh mỉm cười và nghĩ về Beth. Nàng luôn trêu anh vì tính rụt rè, nhất là khi anh bước vào một căn phòng toàn người lạ. Nếu Beth có mặt tại đây, hẳn lúc này nàng đã sôi nổi trò chuyện với một nhóm người trước đây chưa bao giờ gặp mặt. Anh nhớ nàng biết bao. Có ai đó vỗ nhẹ lên cánh tay anh làm gián đoạn dòng suy nghĩ, khi quay lại anh nhận ra Gerald Payne đang đứng bên cạnh mình.

“Nick,” gã nói như thể hai người là bạn thân lâu năm. “Tin tốt đây. Tôi đã lần ra ngân hàng đại diện cho người chủ sở hữu của một trong hai địa điểm.”

“Ông có mối liên hệ nào ở đó không?”

“Không may là không,” Payne thừa nhận, “nhưng vì ngân hàng này có trụ sở ở Geneva, rất có thể tay chủ sở hữu là một người nước ngoài không có chút ý tưởng nào về tiềm năng giá trị của địa điểm y đang nắm trong tay.”

“Hoặc y là một người Anh chính cống và biết quá rõ mọi sự.” Danny đã phát hiện ra ly của Payne lúc nào cũng đầy đến ba phần tư.

“Dù thế nào đi nữa,” Payne nói, “chúng ta sẽ tìm ra danh tính của y ngay ngày mai vì người của ngân hàng, một quý ông mang họ Segat, đã hứa sẽ gọi lại vào buổi sáng cho tôi biết liệu khách hàng của ông ta có sẵn lòng bán hay không.”

“Còn về địa điểm kia?” Danny hỏi.

“Không có nhiều lý do để theo đuổi hướng này nếu chủ sở hữu của địa điểm thứ nhất không bằng lòng bán.”

“Có lẽ ông đúng,” Danny nói, không buồn chỉ ra đó chính là điều anh đã đề xuất ban đầu.

“Gerald,” Lawrence Davenport nói, đồng thời cúi người xuống hôn vào cả hai má Payne.

Danny ngạc nhiên khi thấy Davenport không cạo râu, và mặc một chiếc áo sơmi rõ ràng đã được mang ra sử dụng không chỉ một lần trong tuần đó. Trong khi hai gã nói với nhau vài câu chào hỏi xã giao, anh cảm thấy căm hận cả hai đến mức không thể buộc mình tham gia vào cuộc trò chuyện.

“Cậu biết Nick Moncrieff chứ?” Payne hỏi.

Davenport không tỏ ra quen biết hay quan tâm.

“Chúng ta đã từng gặp mặt tại bữa tiệc hạ màn vở kịch của ông,” Danny nói.

“À, phải rồi,” Davenport nói, dành cho anh nụ cười gã vẫn dùng để tưởng thưởng cho đám người hâm mộ.

“Anh sẽ đóng vai chính trong vở diễn tới của Charlie chứ?” Danny hỏi.

“Không,” Davenport nói. “Mặc dù tôi rất vui được tham gia Thành thật, nhưng tôi vẫn không thể chỉ dành toàn bộ tài năng của mình cho sân khấu.”

“Tại sao vậy?” Danny hỏi với vẻ vô hại.

“Ông sẽ phải từ chối rất nhiều cơ hội khác nếu gắn với một cam kết dài hạn. Ông sẽ không thể biết trước khi nào có ai đó đề nghị mình đóng vai chính trong một bộ phim, hay trở thành ngôi sao trong một xê ri truyền hình.”

“Tiếc quá,” Danny nói. “Tôi sẽ còn đầu tư nhiều hơn rất nhiều nếu như có tên ông trong dàn diễn viên.”

“Tôi thật cảm kích khi được nghe những lời này của ông,” Davenport nói. “Có lẽ ông sẽ có một cơ hội khác vào thời điểm nào đó trong tương lai.”

“Tôi cũng rất hy vọng là vậy,” Danny nói, “vì ông quả là một ngôi sao đích thực.” Anh đã hiểu ra sẽ không có gì là quá lời với Lawrence Davenport, chừng nào bạn còn nói với Lawrance Davenport về Lawrence Davenport.

“Tuyệt lắm,” Davenport nói, “nếu ông thực sự muốn có một vụ đầu tư khôn ngoan, tôi có...”

“Larry!” một giọng nói vang lên. Davenport quay đi và ôm hôn một người đàn ông khác, anh chàng này còn trẻ hơn gã nhiều. Cơ hội đã trôi qua, nhưng Davenport vẫn để rộng cửa và Danny dự kiến sẽ thực hiện xâm nhập một cách kín đáo hơn vào một dịp thích hợp sau này.

“Thật đáng buồn,” Payne lên tiếng khi Davenport rời đi.

“Đáng buồn?” Danny dò hỏi.

“Anh ta chính là ngôi sao của lứa chúng tôi tại Cambridge,” Payne nói. “Tất cả chúng tôi đều cho rằng anh ta hẳn sẽ có một sự nghiệp chói sáng, nhưng thực tế lại không như vậy.”

“Tôi nhận thấy ông đã gọi ông ấy là Larry,” Danny nói. “Giống như với Laurence Olivier.”

“Đó là điểm chung duy nhất giữa anh ta và Olivier.”

Danny gần như cảm thấy thương hại cho Davenport khi anh nhớ lại những gì Dumas đã viết, Với những gã bạn như thế này... “Nhưng ít nhất thời gian vẫn còn ở về phía ông ta,” anh nói thêm.

“Nhưng với những rắc rối của anh ta thì không, đúng không nào?” Payne nói.

“Những rắc rối?” Danny lặp lại như thể vừa bị roi quất vào lưng.

“Xin chào, Nick,” lời chào vang lên từ phía Charlie Duncan, một người bạn tạm thời nữa được thu hút đến bởi sức hấp dẫn của đồng tiền.

“Xin chào, Charlie,” Danny đáp.

“Hy vọng ông thấy thích buổi tiệc,” Duncan nói, đồng thời rót đầy champagne vào chiếc ly đã cạn hết của Danny.

“Rất thích, cảm ơn ông.”

“Ông vẫn nghĩ tới việc đầu tư vào Lấp lánh chứ, ông bạn thân mến?” Duncan thì thầm.

“À, có chứ,” Danny nói. “Ông có thể ghi lại tên tôi cùng khoản hùn vốn mười nghìn bảng.” Anh không thêm gì, bất chấp đó là một kịch bản khó lòng hiểu nổi.

“Một anh chàng khôn ngoan,” Duncan nói, và lại vỗ vai anh. “Tôi sẽ gửi hợp đồng tới theo đường bưu điện vào ngày mai.”

“Có phải lúc này Lawrence Davenport đang đóng phim không?” Danny hỏi.

“Điều gì khiến ông hỏi vậy?”

“Khuôn mặt lởm chởm râu không cạo cùng bộ cánh nhàu nhĩ. Tôi nghĩ chúng là một phần của vai ông ta đang đóng.”

“Không đâu,” Duncan phá lên cười. “Anh ta chẳng đang đóng vai nào hết, chỉ là anh ta vừa chui ra khỏi giường mà thôi.” Một lần nữa ông ta lại hạ thấp giọng. “Tôi sẽ tránh thật xa anh ta vào thời điểm này, ông bạn thân mến.”

“Tại sao vậy?” Danny hỏi.

“Anh ta đang phải vay mượn khắp nơi. Đừng cho anh ta mượn gì hết, vì ông sẽ không bao giờ lấy lại được đâu. Có Chúa mới biết anh ta nợ những người đang có mặt trong căn phòng này bao nhiêu tiền.”

“Cảm ơn ông về lời cảnh báo,” Danny nói, đặt ly champagne còn đầy nguyên lên khay của một người phục vụ đi ngang qua. “Tôi phải về đây. Nhưng rất cảm ơn ông, buổi tiệc thật tuyệt.”

“Sớm vậy sao? Nhưng ông còn chưa gặp mặt những ngôi sao mà ông đang đầu tư vào mà.”

“Có đấy, tôi đã gặp rồi,” Danny nói.

***

Cô hiệu trưởng nhấc ống nghe chiếc điện thoại đặt trên bàn làm việc lên, và lập tức nhận ra giọng nói đang gọi tới.

“Một buổi tối tốt lành, thưa Cha,” cô nói. “Tôi có thể giúp gì được cha?”

“Không, cô Sutherland, chính tôi đang muốn giúp cô đây.”

“Ý cha là gì?”

“Tôi hy vọng có thể giúp cô đưa ra quyết định liên quan tới Christy Cartwright, một thành viên nhỏ tuổi trong cộng đồng con chiên của tôi.”

“Christy Cartwright?” cô hiệu trưởng nói. “Tôi nhớ từng nghe tới cái tên này.”

“Hẳn là thế rồi, cô Sutherland. Bất cứ cô hiệu trưởng tận tâm nào cũng không thể không nhận ra Christy là một mẫu học sinh đầy triển vọng trong thời buổi khắc nghiệt với những bảng xếp hạng học đường hiện nay.”

“Và bất cứ cô hiệu trưởng tận tâm nào cũng không thể không nhận ra bố mẹ đứa trẻ đó chưa kết hôn, một tình trạng vẫn còn khiến các ủy viên hội đồng quản trị của St Veronica cau mày không hài lòng, mà tôi chắc cha vẫn còn nhớ rõ từ những ngày cha còn làm việc trong hội đồng.”

“Và như thế là hoàn toàn đúng đắn, cô Sutherland,” cha Michael đáp. “Nhưng hãy cho phép tôi giúp cô được yên tâm bằng cách cam đoan rằng tôi đã đọc thông báo công bố hôn nhân của họ ba lần tại nhà thờ St Mary, và đồng thời ghi ngày tháng diễn ra đám cưới của họ trên bảng thông báo của nhà thờ cũng như trong hồ sơ của giáo khu.”