Kẻ Mạo Danh

Kẻ Mạo Danh - Chương 28




Danny nhìn chính anh trong chiếc gương lớn lần đầu tiên sau nhiều tháng, và thực sự ngạc nhiên vì phản ứng của mình. Ảnh hưởng của Nick nhiều hơn hẳn những gì anh đã hình dung, vì anh bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái khi nhận ra chiếc quần jeans và áo phông West Ham không phải là trang phục thích hợp nhất khi xuất hiện tại tòa án Hoàng gia. Anh hối hận vì đã bỏ qua lời đề nghị của Nick về một bộ đồ giản dị, sơ-mi với cà-vạt, đảm bảo được tính trang nghiêm của sự kiện (lời của Nick) cũng như sự chênh lệch về kích cỡ là không đáng kể.

Danny ngồi xuống ghế trong khu vực dành cho bị cáo và đợi ba quan tòa xuất hiện. Anh khởi hành từ Belmarsh lúc 7h sáng, trong chiếc xe van màu trắng của nhà tù với mười hai tù nhân khác, đều phải có mặt ở tòa sáng nay. Bao nhiêu người trong số họ phải về lại Belmarsh đêm nay? Đến nơi, anh bị đưa vào phòng tạm giam. Anh có thời gian suy nghĩ. Không phải về chuyện anh được nói trong phiên tòa. Ông Redmayne đã nói tường tận về các thủ tục trong phiên kháng án cho anh nghe, và giải thích nó khác rất nhiều so với phiên xử trước.

Ba thẩm phán sẽ rà soát lại tất cả các chứng cứ ban đầu, cũng như biên bản của phiên tòa, và phải được thuyết phục rằng vẫn còn các chứng cứ khác thẩm phán và bồi thẩm đoàn đã bỏ qua, trước khi họ cân nhắc xem có nên lật lại phán quyết cũ hay không.

Một khi họ nghe cuốn băng, Alex Redmayne tin chắc rằng sự nghi ngờ sẽ nảy sinh trong đầu những người có thẩm quyền, dù anh không có ý định nhấn quá nhiều vào lý do vì sao Toby Mortimer không thể xuất hiện với tư cách nhân chứng.

Một lúc sau cửa phòng tạm giam mở ra và Alex bước vào. Sau khi bàn thảo lần cuối, anh cứ khăng khắng bắt Danny gọi mình bằng tên thánh. Danny vẫn từ chối, cảm thấy như thế rất không phải, bất chấp sự thật Alex luôn đối xử với anh như người cùng đẳng cấp với mình. Alex bắt đầu xem chi tiết tất cả bằng chứng mới một lượt. Dù Mortimer đã tự tử, họ vẫn giữ được cuốn băng, mà Alex gọi là con bài tẩy.

“Chúng ta nên tránh những lời nói thừa thãi, thưa ông Redmayne,” Danny nói và cười to.

Alex mỉm cười. “Thêm một năm, và cậu đã biết cách tự bào chữa cho mình.”

“Mong rằng điều đó là không cần thiết.”

***

Danny ngước về phía Beth và mẹ nàng, hai người đang ngồi ở hàng ghế đầu trong phòng xử án, nơi có cả những công dân ưu tú của khu Bow, những người không hề nghi ngờ về việc anh sẽ được trả tự do vào cuối ngày hôm nay. Anh chỉ hơi lo khi không thấy bóng dáng bố của Beth.

Điều mà Danny không biết, chính là việc có rất nhiều người đang đứng trên vỉa hè bên ngoài tòa án, giơ cao những tấm biểu ngữ đòi thả anh. Anh liếc về khu dành cho báo chí, nơi một phóng viên trẻ của tờ Bethnal Green And Bow đang ngồi, với cuốn sổ đang mở, bút sẵn sàng trên tay. Liệu anh ta sẽ có một bài độc quyền cho số báo sáng mai? Cuốn băng có thể không đủ để chứng minh, Alex đã cảnh cáo Danny, nhưng một khi nó đã được phát trước tòa, thì nội dung của nó sẽ được tường thuật trên mọi tờ báo ở Anh, và sau đó...

Danny đã không còn đơn độc. Alex, Nick, Al Mập và dĩ nhiên là Beth đã tạo thành một đội quân nho nhỏ. Alex thừa nhận rằng anh vẫn còn hi vọng nhân chứng thứ hai sẽ đến để xác nhận phần chuyện của Mortimer. Nếu Toby Mortimer đã sẵn sàng thú nhận, có thể Gerald Payne hoặc Lawrence Davenport cũng vậy, san hơn hai năm sống dằn vặt.

“Sao ông không đến gặp họ?” Danny đã hỏi vậy. “Có thể họ sẽ nghe ông.”

Alex phải giải thích vì sao chuyện này là bất khả, và tiếp tục chỉ ra rằng nếu cố làm như vậy, có thể anh sẽ bị buộc phải rút khỏi vụ này, hoặc đối mặt với những buộc tội về tư cách nghề nghiệp.

“Liệu ông có thể cử ai đó trong văn phòng đi thu thập những bằng chứng chúng ta cần, như cách của Al Mập đã làm?”

“Không,” Alex quả quyết. “Nếu người ta lần theo những hành động đó và lòi ra tôi, cậu sẽ phải tìm luật sư mới, còn tôi thì tìm nghề khác.”

“Thế còn gã nhân viên quầy bar thì sao?” Danny hỏi.

Alex nói rằng anh cũng đã kiểm tra Reg Jackson, nhân viên quầy bar của Dunlop Arms, để tìm xem gã đã từng có tiền án hay chưa.

“Và?”

“Sạch sẽ,” Alex trả lời. “Từng bị bắt hai lần trong năm năm qua vì tội trộm cắp, nhưng cảnh sát không có đủ bằng chứng để kết tội, và vụ án bị bỏ đấy.”

“Thế còn Beth?” Danny hỏi tiếp. “Họ sẽ cho cô ấy cơ hội thứ hai chứ?”

“Không,” Alex trả lời. “Các thẩm phán đã đọc lời khai của cô ấy cũng như biên bản của tòa, và họ không muốn lặp lại việc đó.” Anh cũng nhắc nhở Danny rằng mình không tìm thấy trong phần tổng kết của ngài thẩm phán chút gợi ý nào liên quan đến phiên xử lại. “Sự thật là, mọi thứ đều nằm trên cuốn băng.”

“Thế Al Mập thì sao?”

Alex cho Danny biết mình cũng đã cân nhắc việc gọi Albert Crann ra tòa với tư cách nhân chứng, nhưng cuối cùng anh đã quyết định rằng việc đó chỉ có hại nhiều hơn có lợi.

“Nhưng anh ấy là một người bạn trung thành,” Danny nói.

“Với hồ sơ phạm tội.”

***

Chuông đồng hổ điểm mười giờ, ba thẩm phán bước vào phòng xử án. Các nhân viên tòa án đứng dậy, cúi đầu chào cấp trên và đợi họ ngồi xuống. Với Danny, hai người đàn ông và một phụ nữ đang nắm giữ phần đời còn lại của anh xem ra lại là những nhân vật khá mờ nhạt, đầu đội tóc giả ngắn và trang phục hàng ngày bị che lấp bởi chiếc áo choàng đen dài quét đất.

Alex Redmayne đặt tập hồ sơ lên chiếc bục nhỏ trước mặt. Anh đã giải thích với Danny rằng công tố viên không cần phải có mặt ở tòa, nên chỉ còn mình anh ngồi đó mà thôi. Danny cảm giác như mình không thể quên được ông Arnold Pearson.

Khi tất cả đã trận tự, thẩm phán bậc cao nhất, ngài Justice Browne, mời Alex Redmayne bắt đầu phần tổng kết của mình.

Alex mở đầu bằng việc thuật lại với cả phiên tòa về vụ án, cố gắng một lần nữa gieo sự hoài nghi vào đầu các thẩm phán, nhưng qua nét mặt của họ, rõ là anh đã không gây được nhiều ấn tượng cho lắm. Ngài Justice Browne đã ngắt lời anh hơn một lần để hỏi xem liệu có bằng chứng mới nào được đưa ra không, cũng như tỏ vẻ khó chịu vì cả ba thẩm phán đã nghiên cứu kỹ hồ sơ của phiên xử trước.

Sau một giờ đồng hồ, Alex cuối cùng cũng kết thúc. “Tôi đảm bảo, thưa ngài, rằng tôi sẽ đưa ra bằng chứng quan trọng để ngài cân nhắc.”

“Tôi cũng đảm bảo, ông Redmayne, rằng chúng tôi đang nóng lòng được nghe điều đó,” ngài Justice Browne đáp lời.

Alex tự trấn tĩnh và lật sang một trang hồ sơ khác. “Thưa các ngài, tôi đang giữ trong tay cuốn băng ghi âm mà tôi muốn các ngài nghe nó. Đó là cuộc nói chuyện với ông Toby Mortimer, một người bạn trong hội Ngự lâm, người cũng có mặt tại Dunlop Armss vào đêm xảy ra án mạng, nhưng không thể cung cấp lời chứng tại phiên tòa trước vì không đủ khả năng.” Danny nín thở khi Alex lấy cuốn băng ra và nhét vào máy cassette trên cái bàn trước mặt. Alex vừa định nhấn nút play thì ngài Justice Browne vươn người ra phía trước và nói, “Một giây thôi, ông Redmayne.”

Danny cảm thấy cơn rùng mình chạy qua cơ thể khi ba thẩm phán thì thầm hội ý với nhau. Trước khi ngài Justice Browne kịp hỏi, Alex đã chắc chắn rằng ông ta thừa biết câu trả lời.

“Ông Mortimer có đến làm nhân chứng hay không?”

“Không, thưa ngài, nhưng cuộn băng có thể đưa ra...”

“Tại sao ông ta không hiện diện ở đây, ông Redmayne? Ông ta vẫn không đủ khả năng à?”

“Thật không may, thưa ngài, ông ta mới qua đời gần đây.”

“Tôi có thể biết nguyên nhân cái chết được chứ?”

Alex chửi thầm trong bụng. Anh hiểu rằng ngài Justice Browne đã biết thừa nguyên nhân vì sao Mortimer không có mặt, nhưng vẫn muốn nắm chắc mọi chi tiết trong hồ sơ. “Ông ta được cho là tự sát, thưa ngài, sau khi dùng ma túy quá liều.”

“Ông ta có bị xác nhận là người nghiện ma túy không?” Ngài Justice Browne tiếp tục truy Alex.

“Có, thưa ngài, nhưng thật may, cuộn băng này được ghi âm vào giai đoạn bệnh tình của ông ta đã thuyên giảm.”

“Vậy là phải có một bác sĩ ở đây để xác nhận với chúng tôi về chuyện đó?”

“Thật không may là không có, thưa ngài.”

“Và tôi thấy rằng không có bác sĩ nào hiện diện lúc ghi âm cuốn băng này?”

“Vâng, thưa ngài.”

“Tôi hiểu. Và cuốn băng được ghi âm ở đâu?”

“Trong nhà tù Belmarsh, thưa ngài.”

“Ông có hiện diện lúc đó không?”

“Không, thưa ngài.”

“Có thể một nhân viên nào của nhà tù được giao nhiệm vụ làm nhân chứng khi cuốn băng này được ghi âm chứ?”

“Không, thưa ngài.”

“Vậy thì tôi rất tò mò muốn biết, ông Redmayne, chính xác là ai đã có mặt vào lúc đó?”

“Một ông Albert Crann.”

“Và nếu ông ta không phải bác sĩ, cũng không phải nhân viên trong nhà tù, vậy thì cương vị của ông ta là gì, vào lúc đó?”

“Ông ta là tù nhân.”

“Có đúng không vậy? Tôi buộc phải hỏi, ông Redmayne, liệu ông có bằng chứng nào về việc cuốn băng này được ghi âm trong tình trạng ông Mortimer không bị uy hiếp hay đe dọa?”

Alex do dự. “Không, thưa ngài. Nhưng tôi tin chắc rằng ngài có thể đưa ra kết luận về tình trạng thần kinh của ông Mortimer khi nghe cuốn băng.”

“Nhưng làm sao chúng tôi chắc chắn được rằng ông Crann không kề dao vào cổ ông Mortimer, thưa ông Redmayne? Hay sự có mặt của ông ta cũng đủ để dấy lên nỗi sợ hãi Thượng đế trong ông Mortimer rồi?”

“Như tôi đã gợi ý, thưa ngài, ngài có thể sẽ thoải mái đưa ra ý kiến hơn sau khi nghe cuốn băng.”

“Cho tôi thêm chút thời gian để thảo luận, ông Redmayne.”

Một lần nữa ba thẩm phán lại thì thầm với nhau.

Sau quãng thời gian ngắn, ngài Justice Browne hướng ánh mắt về phía luật sư biện hộ. “Ông Redmayne, cả ba chúng tôi đều có chung ý kiến, rằng chúng tôi không thể cho ông phát cuốn băng, vì nó rõ ràng không được chấp nhận.”

“Nhưng thưa ngài, tôi có thể nhắc lại về một hướng dẫn của Ủy ban châu Âu...”

“Hướng dẫn của châu Âu không trở thành luật trong phiên tòa của tôi,” ngài Justice Browne nói, nhưng ngay lập tức sửa lại “- ở đất nước này. Tôi phải nhắc nhở ngài rằng, nếu nội dung của cuốn băng này bị công khai, tôi buộc phải chuyển sang cho CPS.”

Người phóng viên bên khu dành cho báo chí đặt bút xuống. Trong một khoảnh khắc anh ta đã nghĩ mình sẽ có bài đinh, rằng ông Redmayne sẽ được phép bật cuộn băng, và lúc đó anh ta có thể quyết định xem liệu độc giả có hào hứng với nó hay không, kể cả khi cấp trên của anh không thích. Nhưng chuyện đó xem ra không thể xảy ra được nữa. Nếu trên tờ báo in ra có dù chỉ một từ trong cuốn băng, theo hướng của ngài thẩm phán, đó sẽ là sự xúc phạm đến tòa án, và ngay cả biên tập liều lĩnh nhất cũng sẽ phải gạch đi.

Alex sắp xếp lại vài tờ giấy, nhưng anh biết mình không thể làm khó ngài Justice Browne một lần nữa.

“Xin mời tiếp tục phần biện hộ của mình, ông Redmayne,” ngài thẩm phán lên tiếng, có vẻ hòa nhã hơn.

Alex tiếp tục một cách bướng bỉnh với một bằng chứng mới đã từng bị anh bỏ đi, nhưng không gợi lên được điều gì đủ khiến cho ngài Justice Browne phải nhướng mày. Khi Alex kết thúc và trở về vị trí, anh tự nguyền rủa mình. Nhẽ ra anh nên đưa cuốn băng cho báo chí một ngày trước khi lên tòa, và khi đó, các thẩm phán sẽ chẳng còn cách nào khác ngoài việc cân nhắc xem cuộc trò chuyện trong đó có được coi là bằng chứng mới hay không. Nhưng ngài Justice Browne đã quá quỷ quyệt trong việc không cho Alex nhấn vào nút play.

Bố anh chỉ ra, nếu các thẩm phán đã nghe dù chỉ một câu, họ sẽ buộc phải nghe hết cuốn băng. Nhưng họ không nghe dù chỉ một từ, thì cái án vẫn còn nguyên.

Ba thẩm phán rút lui lúc mười hai giờ ba mươi bảy phút, và chỉ có một quãng thời gian ngắn trước khi đưa ra phán quyết chung. Alex cúi thấp đầu khi ngài Justice Browne nói dứt khoát: “Bác đơn kháng án.”

Alex nhìn qua Danny, người vừa bị kết án hai mươi năm tù vì một tội ác mà anh biết chắc cậu ta không hề phạm phải.