Kẻ Lụy Tình Bị Tổn Thương

Chương 22




Lưu Tố Ngọc một mạch bước ra từ thang máy, trong lòng thì hậm hực, máu nóng như muốn dâng trào rồi tuôn ra. Nhưng những người hâm mộ vẫn luôn đứng đợi cô bên ngoài, với kinh nghiệm chuyên nghiệp của một nữ đại minh tinh lăn lộn trong giới giải trí, việc nhanh chóng giấu cảm xúc thật sự rất dễ dàng, nở nụ cười và giơ tay chào fan một cách tự nhiên nhất có thể. Vệ sĩ bao quanh lấy Tố Ngọc để mở đường và bảo vệ khỏi những kẻ quá khích.

Đôi chân cao 1m12, thẳng tắp bước vào chiếc xe Bentley Bentayga First Edition White của bản thân. Khi không khí xung quanh dần chìm vào tĩnh lặng, cách biệt với thế giới bên ngoài đầy tiếng hò reo, ánh mắt dần thu hẹp lại, phản phất vài nét tức giận. Chiếc xe sang trọng pha nét cổ điển trực tiếp lao đi trong nháy mắt.

Ở trong công ty, mọi người cũng bàn tán rất nhiều về Tố Ngọc với rất nhiều tin đồn, trong đó, rầm rộ nhất là tin đồn có một người lên tầng 60 đưa văn kiện, vừa hay gặp nữ minh tinh đấy cũng đang bước ra từ phòng Tổng giám đốc, và rồi thông tin ấy đã trở nên nóng hổi, lan truyền khắp công ty với tốc độ chóng mặt, nhưng cũng thật nực cười khi chẳng có ai lên tiếng xác thực tính đúng sai, hay đúng hơn, là họ không mấy mảy may đến tính đúng sai, thứ họ quan tâm chỉ đơn giản gói gọn trong chữ 'hot', chỉ vậy thôi.

Chu Lam Hạ chỉ là người ngoài cuộc, cậu không thể biết nó có đúng sự thật không? Nên cũng không mấy quan tâm nhưng tin đồn cứ thoang thoảng bên tai mãi, có sai cũng khiến người ta phải tin để thành đúng. Vả lại, người trong cuộc là hắn, càng khiến cậu không thể mặc kệ. Dẫu biết cả hai chẳng có mối ràng buộc gì để bắt đối phương phải bên mình. Vậy mà mỗi khi nghe thấy lại làm trái tim cứ nhói đau, cảm giác khó thở đến cùng cực, như thể bản thân dần chìm xuống đại dương tuyệt vọng, cứ chìm mãi chìm mãi không thấy đáy, mang theo mớ áp lực vô hình tàn nhẫn đập vào lòng ngực gầy guộc. Ai có thể chịu đựng được đây?



Kẻ hèn mọn không dám mở lời hay kẻ lụy tình không có tư cách bên người.

Rốt cuộc thì, người trong tim không phải là người bên cạnh. Người trong lòng là người không thể quên. Lý trí dù có gào thét đến khàn cổ cũng không thắng được trái tim. Dù có là sai cũng không muốn quay đầu, bởi vì người đó như mầm rễ nhỏ bé gieo vào tim cậu, trái tim vốn dĩ đã sớm bị sự đơn độc nuốt trọn, chỉ cần có một chút hy vọng cũng ngu ngốc đâm đầu vào.

___________________________________________

Giờ tan làm, một ngày đối với kẻ làm công ăn lương cứ vậy mà kết thúc, thời gian cứ như một vòng lặp vô tận sẽ không bao giờ dừng lại cho tới khi sinh mạng rời khỏi trần thế.

Nếu mọi ngày cậu sẽ phấn chấn ra về thì hôm nay từng hành động lại nặng nề khác thường, cho tới khi cả căn phòng chóng vánh không một bóng người thì cậu vẫn lặng lẽ ở nơi đó, thân ảnh cô độc nhìn nơi xa xăm, ánh mắt càng trở nên nặng nề khi hơi người dần mất đi.

Đồ đạc đã được dọn sạch sẽ vào cặp, nhưng lại có thứ gì đó cứ níu kéo lấy cậu. Chiếc ghế mọi khi đặt mông xuống đã cảm thấy chán ghét thì nay lại không muốn rời đi. Chu Lam Hạ cứ mãi luyến lưu về một điều gì đó, nói đúng hơn là một ai đó.



Đến cuối cùng cậu đang ôm mộng tưởng về một thứ gì đó mà chính cậu cũng không có đáp án. Điều duy nhất cậu biết là có thể ở đây đợi, đợi một ai đó sẽ đến gặp cậu, cho cậu một đáp án thật nhất, nhưng đáp án gì chứ? Người ta có nghĩa vụ gì mà phải nói với cậu?

Qua lớp cửa kính, Chu Lam Hạ nhìn lên bầu trời mênh mông, không hiểu sao lại thấy bản thân thật hèn mọn. Cậu không biết người ta muốn gì? Cũng không biết bản thân mình cần gì? Chỉ biết hèn mọn mà yêu, mà nhớ, mà thương. Rõ ràng là không muốn giấu nhưng mỗi khi đối diện với người ấy lại thấy bản thân không xứng nên chỉ có thể giấu đi.

Lam Hạ ngồi ở đó thật lâu chờ đợi một người trong chút hy vọng mỏng manh của bản thân. Đến cuối cùng cũng chẳng ai tới đây, bây giờ cậu mới chấp nhận sự thật, thất vọng cầm chiếc cặp của bản thân, chậm rãi tắt đèn điện trong văn phòng, rồi bước đến thang máy.

Từng bước chân như đang đi đến ngưỡng cửa tuyệt vọng. Vừa đứng đợi ở cửa thang máy, sự cô đơn khiến cậu nghẹt thở, vô thức nấc nhẹ theo từng cơn. Bàn chân chẳng thể đứng vững nổi mà vô lực ngồi thụt xuống, sự bất lực và đau khổ theo nước mắt dần tuôn trào ra bên ngoài.

Chẳng thể giải toả, chẳng thể gào thét, chỉ có thể im lặng. Từ bao giờ hình bóng năm ấy về người thiếu niên được người ta ví von như đoá hướng dương nở rực rỡ dưới bầu trời, đã trở thành con người chỉ có thể tuyệt vọng khóc một mình, cảm giác bất lực ép cậu đến mức không thể thở nỗi. Đó có phải cái giá của sự trưởng thành sao? Nụ cười ấy từ bao giờ đã trở nên méo mó đến vậy? Và ai có thể trả lại sự trong trẻo nơi nụ cười của người thiếu niên ấy đây?