Kẻ Lụy Tình Bị Tổn Thương

Chương 2




Những ngày sau đó như địa ngục đối với Chu Lam Hạ, vì một mình nên không ai có thể bên cạnh khuyên nhủ cậu. Cậu tự nhốt mình trong căn phòng nhỏ, hành hạ mình bằng cách không ăn không uống, người khác đi qua lại nghe tiếng đồ đạc bị đập vỡ phát ra từ trong nhà.

Phải tới tận 5 ngày sau Phương Tiểu Mỹ (Bạn thân Chu Lam Hạ), vì hoài vẫn không thấy cậu đi làm, gọi điện cũng không nghe máy, nên cô trực tiếp xin nghỉ với cấp trên để đến nhà cậu. Đi đến nhà, Tiểu Mỹ phải phát sốc với cảnh tượng trước mắt, một Chu Lam Hạ luôn vui vẻ, giờ đây lại hốc hác đến nỗi chỉ còn một bộ xương.

- Hạ Hạ, sao mày ra nông nỗi này? Mày vì tên đàn ông đó mà trở thành như vậy hả?

Trong 5 ngày nay, cô biết tin hai người đã chia tay, dù gì cũng là mối tình 4 năm, cô biết rõ cậu sẽ đau khổ như thế nào, có khuyên nhủ cũng không ích gì, nghe tin cậu nghỉ cô cũng không quá bất ngờ nên Tiểu Mỹ quyết định để cậu một mình. Nhưng cho dù nghĩ thế nào đi nữa cô cũng không nghĩ cậu bỏ ăn bỏ uống thế này, càng không nghĩ cậu yêu hắn đến vậy.

May mắn là khi đến cô có mang theo bịch cháo mua ngoài tiệm, thấy cậu không làm gì nổi tiện tay đút cậu ăn luôn, vừa đút cô vừa nói:

- Mày vì hắn mà đến bản thân cũng không cần luôn hay sao?

Được đút một ít cháo, cậu có thêm chút sức lực vừa đủ để đáp:

- Tao cũng không muốn, nhưng mỗi khi nhớ tới lúc ấy, tao lại không muốn ăn uống gì.

- Mày cứ tự hành hạ mình như vậy, hắn cũng không quan tâm đâu, là hắn không xứng với mày mà nên đừng làm vậy nữa. Một người không có một người không chết được đâu, mày cũng phải tập làm quen đi.

- Chỉ là hết lần này thôi, lần sau tao sẽ không yêu ai nữa.

Cô phì cười, nói thật chính bản thân Tiểu Mỹ cũng không hiểu tại sao mình lại cười nữa, nói là lạc quan cũng được.

- Cũng tốt, không yêu sẽ không lụy, nhưng không yêu ai thì sau này mày sẽ là ông già ế.

Chu Lam Hạ nhìn Phương Tiểu Mỹ cười như vậy, cậu cũng vui thêm phần nào.

- Tao đang đau khổ sắp chết còn mày thì lại vui vẻ phì cười ở đây, mày xem, mày xứng làm bạn với tao không?

- Sao không chứ? Trên đời này chỉ có Phương Tiểu Mỹ mới xứng làm bạn với Chu Lam Hạ, cũng chỉ có Chu Lam Hạ mới xứng làm bạn với Phương Tiểu Mỹ. Nhìn đi, có ai tới thăm mày ngoài tao không?

Chu Lam Hạ cũng chỉ đành bất lực, cậu không còn sức lực để đôi co với cô nữa

- Đút nhanh lên, tao đói sắp chết rồi đây.

- Rồi rồi.

Sau một hồi hì hục đút cháo, cuối cùng tô cháo cũng hết, nhưng do nhịn quá lâu, cậu vẫn chưa thấy no.

- No bụng chưa?

- Chưa.

- Ăn thì nhiều mà bày đặc không ăn.

- Không phải là tao ăn nhiều mà không ăn, mà là tao không ăn nên ăn nhiều.

Tiểu Mỹ nhìn quanh nhà thấy căn nhà vừa nhỏ bé đã vậy đồ đạc còn lộn xộn, còn thức ăn cũng đã bị ôi thiu không cách nào sử dụng được nữa.

Phương Tiểu Mỹ, chạy khắp tứ phía của căn nhà để dọn dẹp sau một hồi cuối cùng cũng xong. Cô vào bếp nấu cho cậu một chén cháo nữa, cháo do cô nấu không phải Lam Hạ chưa từng thử, ngược lại còn ăn rất nhiều lần, ăn đến phát ngán nhưng khi không có lại thấy vô cùng thèm. Tay nghề nấu cháo của cô không phải là tuyệt nhất nhưng là thân thương nhất, quen thuộc nhất với Chu Lam Hạ.

Tô vừa nảy ăn xong, cậu cũng đã có chút sức, ít nhất cũng có thể cầm được tô cháo mà tự ăn không cần nhờ cô phải đút nữa.