Tôi lấy ra đạo cụ rất vất vả mới mua được trên taobao, nó có thể tùy ý điều chỉnh dựa theo suy nghĩ của người dùng để đo ra một thứ dạng nước có độc hay không.
Tuy nhiên có độc hay không thì còn phải tùy theo tâm tình của người mua.
Cái này cũng không sao, chỉ cần có thể đo ra trong ly nước này có độc là được.
Tôi lấy ra đạo cụ kia ra, thần bí cười cười với Kiều Mộng: "Đây là do tôi mới mua được đồ tốt, chỉ có thể dùng một lần, nhưng mà tôi cũng có rất nhiều, chúng ta thử trước một cái đi."
Kiều Mộng nghe xong như lọt vào trong sương mù: "Tần Tình, cô đang nói cái gì vậy?"
Tôi làm bộ làm tịch thở dài: "Đây không phải là do cô sắp gả vào hào môn sao, tôi xem nhiều phim truyền hình như vậy thấy có nhiều chuyện có người hạ độc trong rượu, hạ độc trong nước, khiến tôi lo sợ không ít. Cho nên mới mua thứ này, trước hết là để cho cô xem qua, đến lúc đó nếu có phát hiện có người khả nghi đưa đồ uống cho cô thì trước tiên có thể dùng thứ này thử xem."
Tôi còn cố ý nhấn mạnh một chút: "Tôi đã đo rồi, nếu nước không có độc nó sẽ không đổi màu."
Kiều Mộng chỉ cảm thấy tôi đang nói dối: "Tần Tình, cô đừng có lải nhải, làm gì có thứ như này chứ?"
Kiều Mộng không học vấn không nghề nghiệp, ngoại trừ chơi đùa với đàn ông thì những chương trình học kia không biết treo bao nhiêu khoa, đơn giản chỉ giảng cho cô ta một chút cái gọi là nguyên lý khoa học, cô ta đều tin.
Cho nên tôi liền nói loạn một tràng dài, quả nhiên cô ta bán tín bán nghi: "Thật sự lợi hại như vậy sao?"
Tôi lườm cô ta một cái: "Lừa cô làm gì? Bây giờ chúng ta thử xem. Cốc nước này ai rót cho cô?"
Trong mắt Kiều Mộng xẹt qua một chút bối rối, trong lòng tôi cười trộm, quả nhiên tới sớm, còn không bằng tới vừa vặn, đây không phải gặp thời tới sao?
Tôi liền mở bao bì ra, cười híp mắt nhìn cô ta: "Bây giờ thử xem không phải sẽ biết sao?"
Tôi thả thứ đó xuống nước, đầu nó chuyển sang màu đen với tốc độ rất nhanh!
Nhìn thấy kết quả này, tôi giả bộ kinh ngạc: "Kiều Mộng, đây là ai rót nước cho cô!"
Kiều Mộng cũng sợ không nhẹ, mặt của cô ta trắng bệch: "Làm sao có thể có độc?"
Cô ta che miệng lại: "Đây là tôi vừa tự mình rót!
Tôi nhìn cô ta một cái: "Cô không tin tôi có phải không? Vậy cô rót thêm một chén nước sạch nữa đi, chúng ta lại thử một lần nữa!"
Kiều Mộng run rẩy đi rót một chén nữa, tôi lại xé mở một cái, lần này thì đỉnh đầu dụng cụ không biến sắc.
Kiều Mộng nhìn mất hồn mất vía, vẫn lắc đầu: "Không thể nào, làm sao có thể..."
Tôi so với biểu hiện của cô ta còn phẫn nộ hơn: "Tuy tôi không biết nước này là ai rót cho cô, nhưng có độc là không sai! Cô còn che chở cho người kia, đợi đến khi người ta hạ độc c.h.ế.t cô thì cô mới vui đúng không? Cô không tin lời tôi, đi lục soát trên người người kia, hoặc là đồ tùy thân, xem có thứ gì không. Nếu còn không tin, cô đi báo cảnh sát, để cảnh sát chủ trì công lý cho cô!"
"Tôi đi trước, thật sự là hảo tâm xem như lừa gan phổi!"
Tôi bỏ lại một câu như vậy rồi cầm lấy túi rồi rời đi.
Nhưng người của tôi đã đi nhưng máy nghe trộm đã để lại.
Cũng không lâu lắm, tôi nghe được giọng nói Kiều Mộng tức giận mắng: "Thần Thần, mày nói cho tao biết, rốt cuộc trong chén nước này thả cái gì!"
Thần Thần chỉ khóc lóc chứ không nói gì.
Kiều Mộng lại đánh nó vài cái, nó mới nghẹn ngào nói: "Bà nội... nói thân thể mẹ không tốt, để... để con cho bỏ chút thuốc ở trong nước, có thể giúp bổ thân thể..."
Lời này thật sự là quá giả dối, nhưng lừa gạt một đứa bé bốn tuổi vẫn rất đơn giản.
Tiếp theo chính là một trận trầm mặc, hiển nhiên Kiều Mộng thật không ngờ Vương Quế Chi ác như vậy, lại để cho một đứa trẻ hạ độc.
Tôi nhếch lên khóe miệng, rút tai nghe xuống, chuyện kế tiếp không cần tôi quản nữa, thêm một mồi lửa như vậy chắc chắn sự tình sẽ phát triển càng ngày càng thú vị đây.