“Trần Thanh Cốc đâu rồi?” Tư Không Liên lại đến phòng làm việc của Dị Quang Bảo.
“Quản lý ra ngoài có chút việc, chắc sắp về rồi ạ.” Một nhân viên trả lời.
Các cấp dưới của Dị Quang Bảo xôn xao bàn tán không biết quản lý làm gì mà bị phòng nhân sự tìm hết lần này đến lần khác.
Đúng là không lâu sau Dị Quang Bảo đã trở lại phòng làm việc, Tư Không Liên liền bước tới chặn đường, nói “Đi theo tớ mau lên.”
“Có chuyện gì thế?” Dị Quang Bảo không hiểu đầu đuôi thế nào “Tớ còn công việc đang cần xử lý.”
“Bỏ hết đi, không cần làm nữa, đi mau.” Tư Không Liên nói. “Chuyện gì thì để vừa đi vừa giải thích.”
Xuống đến hầm giữ xe, Tư Không Liên ra hiệu cho tài xế mở cửa xe rồi bảo Dị Quang Bảo bước vào. Cậu tuy không hiểu gì nhưng vẫn làm theo.
Lúc chiếc xe lái đi, Tư Không Liên lấy trong túi ra một bản xét nghiệm đưa cho Dị Quang Bảo. “Cậu đọc cái này xem, đối với cậu chắc cái này không khó hiểu đâu.”
“Đương nhiên là tớ biết cái này chứ, là xét nghiệm ADN, trên đây ghi rõ là mối quan hệ cha con này, không phải người trong ngành cũng hiểu. Mà khoan đã, nó có liên quan gì đến sợi tóc hôm qua cậu lấy không?” Dị Quang Bảo cảm thấy đầu óc hơi hỗn loạn.
“Đương nhiên là liên quan rồi, tóc của cậu là một trong hai mẫu xét nghiệm mà.” Tư Không Liên đáp.
“Không thể nào, làm sao tớ có con trai được chứ. Tớ có làm gì ai đâu?” Dị Quang Bảo phủ nhận kết quả.
“Cậu nghĩ cái gì đấy, tất nhiên cậu mới là con trai rồi.”
“Cũng không thể, ba tớ mất lâu rồi mà.”
“Cậu chắc chứ? Hay là chỉ nghe nói lại?”
“Cái này, đúng là chỉ nghe nói. Năm bảy tuổi tớ bị mất trí nhớ, nên những sự kiện trước đó chỉ là qua lời chú Vương Thiện nói thôi.” Dị Quang Bảo nói đến đây bỗng nghĩ tới những ngày qua Viên Thượng nhốt mình trong phòng làm việc. Hôm qua khi về nhà, cậu đã định ngăn Viên Thượng tiếp tục thí nghiệm chuyển đổi sinh mệnh nhưng cảm thấy chưa phải lúc thích hơp.
Tư Không Liên tóm tắt lại những phát hiện của cô cho cậu nghe. Dị Quang Bảo mất một lúc mới tiếp thu hết được những thông tin đó. “Vậy hai người Dị Quân và Trang Tiên Linh này mới là ba mẹ thật của tớ ư?”
“Đúng rồi, ADN không thể nói dối, trong ngành của cậu có câu đó mà phải không?”
“Làm gì có câu đó.”
“Thôi kệ, miễn đúng là được.”. Googl𝖾 t𝗋ang nà𝘆, đọc nga𝘆 không quảng cáo ( T𝚁u𝑀T𝚁 UYEN.Vn )
“Vậy chúng ta đang đi đâu đây?”
“Tất nhiên là ra sân bay, bây giờ chúng ta sẽ tới thị trấn đó ngay.”
“Hả, đi ngay luôn sao?” Dị Quang Bảo chưa chuẩn bị tinh thần.
“Chứ còn đợi gì nữa, phải tới nhận lại ba mẹ chứ. Biết đâu khi về lại chốn cũ kí ức của cậu sẽ trở lại thì sao.” Tư Không Liên nói.
Họ đặt chân xuống sân bay, đón taxi tới thị trấn.
“Là họ hàng của thầy Dị đây mà, cháu lại tới có việc gì à?” Người bảo vệ ngạc nhiên khi thấy Tư Không Liên trở lại, còn dẫn theo một người khác.
“Phải ạ, gấp lắm.” Tư Không Liên nói.
“Lúc này thì thầy giáo Dị đang ở nhà rồi.”
“Chú biết nhà thầy ấy ở đâu không ạ?” Cô tiếp tục hỏi.
Người bảo vệ thấy hôm qua Dị Quân nói chuyện với Tư Không Liên rất bình thường, nên nghĩ chắc là họ hàng thật, ông quyết định cho cô địa chỉ nhà họ Dị.
“Nơi đó đúng là không cách xa nơi này lắm, chúng ta chạy bộ tới là được.” Tư Không Liên kéo Dị Quang Bảo chạy đi.
“Khoan đã, cậu đâu cần chạy làm gì. Đâu có ai rượt chúng ta đâu chứ.” Dị Quang Bảo sau một lúc chạy theo lên tiếng.
Tư Không Liên giảm tốc độ lại, thấy đúng là nãy giờ đâu có gì phải gấp. Nhưng nhà họ Dị cũng đã ở ngay trước mắt rồi. Dị Quang Bảo thở hồng hộc sau quãng đường chạy bộ.
“Thỉnh thoảng nên ra ngoài vận động chút đi, cứ đọc sách suốt nên cơ thể suy nhược đấy.” Tư Không Liên đứng đợi Dị Quang Bảo lấy lại hơi thở.
“Cậu nói đúng.” Cậu tự nhủ sau này sẽ thêm mục tập thể dục vào công việc hằng ngày của mình.
Tư Không Liên lấy trong túi ra bản xét nghiệm ADN đưa cho Dị Quang Bảo “Cậu vào nhận lại ba mẹ đi, tớ sẽ chờ ở ngoài này.”
“Cậu không vào à?” Dị Quang Bảo hỏi.
“Không, gia đình đoàn tụ, tớ đứng đó sẽ lạc lõng lắm.”
“Dù đã có bản xét nghiệm nhưng mà đột nhiên vào nói mình là con trai thất lạc của họ cứ thế nào ấy. Nói thật thì bản thân tớ cũng thấy không tin được.” Dị Quang Bảo vẫn chưa chấp nhận được sự thật này.
“Đừng nghĩ lung tung, cứ vào đưa tờ giấy này rồi sau đó thuận theo mọi chuyện diễn ra là được.” Tư Không Liên thuyết phục.
Dị Quang Bảo nhận lấy bản xét nghiệm, đi đến trước cửa nhà, bỗng cậu đứng lại, ôm đầu. Tư Không Liên thấy thế liền chạy lại hỏi thăm “Cậu sao thế? Tớ biết là việc này có hơi căng thẳng, nhưng đâu tới mức đau đầu đến vậy.”
Cậu ra hiệu bảo cô im lặng một lúc, sau một khoảng thời gian, Dị Quang Bảo nói “Khung cảnh quen thuộc này, hình như tớ nhớ ra rồi.”
“Nhớ là nhớ, sao lại hình như?”
“Tớ không chắc lắm, một số kí ức đột nhiên xuất hiện, tớ không rõ có phải là thật không.”
“Chắc là thật rồi, hay quá, vừa gặp lại ba mẹ, vừa lấy lại kí ức, một mũi tên trúng hai con nhạn rồi.” Tư Không Liên tỏ ra rất vui mừng.
Dị Quang Bảo bấm chuông cửa, Dị Quân ra mở. Tư Không Liên nấp sang một bên, thấy họ đi vào trong nhà, vậy là đã giải quyết xong vấn đề thân thế của Dị Quang Bảo, nhưng còn một việc cô cảm thấy không thể làm ngơ, đó là sự tồn tại của tổ chức kia.